Ta chính là một cô nương như thế
Chương 52
Edit: Đào Sindy
"Điện hạ." Thường ma ma đứng bên người Đức Ninh Trưởng Công Chúa, thần sắc có chút do dự nói: " Sao ngài không nói chuyện này với Hầu gia?"
" Ân oán đời trước kết thúc tại ta là được. " Trưởng Công Chúa nhìn ánh nến mờ nhạt trong phòng, nhận thuốc Thường ma ma đưa uống vào: "Ta và Phò Mã có lỗi với hắn, không dạy hắn tiến bộ, không dạy hắn văn tài võ công, ta cũng không muốn dạy hắn thù hận."
"Điện hạ. " Trong lòng bàn tay Thường ma ma trống rỗng, trong phòng để lò sưởi, nhưng bà lại cảm thấy trong lòng lãnh lẽo: "Hầu Gia sẽ hiểu khổ tâm của ngài, hắn cũng chưa từng trách người."
"Hắn là một đứa bé tốt. " Đức Ninh Trưởng Công Chúa cười, lúc này bà không phải Trưởng Công Chúa hoàng thất, mà là một mẫu thân bình thường: "Cả đời ta dâng hiến nửa đời người cho hoàng thất, thời gian vui vẻ nhất đó là ở cùng Phò Mã, còn có hài tử làm bạn."
"Điện hạ. " Thường ma ma quỳ gối trước mặt Trưởng Công Chúa, tiếng nói run rẩy : " Ngài phải bảo trọng thân thể thật tốt, Hầu gia và phu nhân hiếu thuận như vậy, Quận Chúa và Thế Tử cũng lớn, ngài còn chưa nhìn thấy bọn họ thành thân sinh con, ngài..."
"A Thường. " Trưởng Công Chúa bỗng nhiên cười cắt ngang Thường ma ma: "Ngươi nói, trong mấy vãn bối của ra, ai giống ta nhất?"
Thường ma ma nắm chặt tay Trưởng Công Chúa, đỏ vành mắt nói: "Phu nhân vừa xinh đẹp lại thông minh, điện hạ ngài có mấy phần quyết đoán."
"Cũng không phải. " Trưởng Công Chúa chậm rãi lắc đầu: "Người Ban gia giống ta nhất, là Họa Họa."
Thường ma ma kinh ngạc nhìn Trưởng Công Chúa, dưới cái nhìn của bà, rõ ràng Quận Chúa giống Phò Mã, làm sao lại giống Công Chúa?
Gió lạnh gào thét bên ngoài, nhưng không có chút gió lạnh nào thổi vào trong nhà.
"Lúc bản cung nhỏ tuổi, là đứa xinh đẹp nhất trong tất cả con cái của phụ hoàng, cũng chính lúc này, trong tất cả Công Chúa, phụ hoàng thiên vị ta nhất. " Trưởng Công Chúa vuốt ve áo choàng hoa lệ trên người: "Hoa phục mỹ thực, vàng bạc ngọc khí, thiên vị hết sức, để Công Chúa khác cực hận bản cung, thậm chí sử dụng thủ đoạn ám toán. Bản cung thích xem nhất là bộ dáng các nàng vắt hết óc dùng hết thủ đoạn, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không lay động được bản cung."
"Xem như huynh trưởng ruột thịt của ta, cũng không được phụ hoàng yêu thích, thậm chí chính miệng phụ hoàng còn nói, nếu không phải lo lắng hoàng tử khác không đối tốt với ta, cuối cùng có lẽ ông sẽ không chọn huynh trưởng làm Thái Tử. " Trưởng Công Chúa nhắm mắt lại, nhớ lại năm tháng trẻ tuổi: "Thời điểm đó trên triều Đại Nghiệp, ai gặp bản cung cũng phải nhường ba phần."
Tiên y nộ mã, quyền thế tôn sùng, sau đó gả cho Phò Mã, bà vẫn như cũ là Công Chúa tôn quý nhất đương triều, phụ hoàng che chở cho bà cưỡi hạc về tây thiên, ngồi lên đế vị chính là huynh trưởng ruột thịt của bà.
Huynh trưởng có thể ngồi vững trên ghế Đế Vương, cũng nhờ binh quyền Phò Mã nắm chắc, giúp ông ta ổn định triều thần. Chỉ tiếc chim bay hết sức, người tài luôn ẩn núp, cuối cùng huynh trưởng cũng như những Đế Vương khác, làm Đế Vương tá ma giết lừa*. Cũng may ông ta còn tình nghĩa huynh muội, mặc dù để người ta tính kế Phò Mã trên chiến trường, nhưng không lấy mạng của ông ấy.
*lợi dụng việc xay lúa để giết lừa, cũng có thể hiểu là một ông vua mưu mô xảo quyệt.
Ông ta cho là mình tính toán không sai sót, lại quên trên đời có một câu nói "Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm."
Biết trượng phu mình quan tâm vô cùng, gặp phải ám toán của huynh trưởng ruột thịt, bà đã ngồi bất động cả ngày trong phòng.
"Nàng giống ta lúc còn trẻ đấy. " Trưởng Công Chúa ho khan vài tiếng, Thường ma ma bận bịu bưng một chén nước đến trước mặt bà.
"Không cần. " Trưởng Công Chúa đẩy chén ra, nhàn nhạt nói: " Bản cung sinh ra ở hoàng thất Đại Nghiệp, chết cũng cần phải chết ở nơi đó."
Tay Thường ma ma run một cái, chén nước mật hắt mấy giọt trên mu bàn tay bà, cuối cùng trượt vào thảm biến mất không thấy gì nữa.
Gió tuyết thổi ròng rã một đêm không ngừng, sáng hôm sau Ban Họa rời giường, nhìn thấy hạ nhân bên ngoài viện đang quét tuyết, khuôn mặt bị đông cứng đến đỏ bừng, nàng nói với nha hoàn bên ngoài: " Như Ý, đừng để ý tuyết bên ngoài, chờ tuyết ngừng rồi quét."
"Vâng." Như Ý cười nhẹ nhàng ra ngoài nói với những hạ nhân này, hạ nhân vui vô cùng, nói cám ơn Như Ý liên tục, lại nói Quận Chúa từ bi vân vân, mang ơn lui xuống.
"Liền biết Quận Chúa ngài đau lòng thay những người này. " Như Ý và mấy nha hoàn hầu hạ Ban Họa mặc y phục tử tế, nhỏ giọng nói: " Tuyết này chỉ sợ còn rơi."
"Đều là người do phụ mẫu sinh ra, đông lạnh đến hỏng cũng đáng thương. " Ban Họa rửa tay rửa mặt sạch sẽ, lại chải răng xong mới nói: " Hình như tuyết năm nay lớn hơn rất nhiều."
Như Ý nhìn tuyết lớn bay tán loạn ngoài cửa sổ, nhẹ gật đầu: "Hình như quả thật lớn hơn mọi năm"
Tuyết càng lớn, trên đường không có bao nhiêu người đi đường, gia đình phú quý còn tốt, trong nhà trong kho trữ đầy các loại thịt, gia đình bần hàn có chút khó qua. Tuy nói hàng năm triều đình đều phát ít ngân lượng cứu tế, để nha môn giúp đỡ dân chúng vượt qua mùa đông rét lạnh, nhưng mà qua tầng tầng bóc lột, chân chính dùng trên người bách tính, ngay cả số lẻ cũng không có.
Thế nhưng mặc dù có người chết cóng chết đói, quan viên nơi đó cũng không lên báo, trong Kinh Thành phồn hoa, tất cả mọi người vui mừng hí hửng chào đón giao thừa đến, bọn họ cũng không biết triều đình phân phối tiền xuống căn bản không thể đến đầu bách tính.
"Bá gia. " Đỗ Cửu đi vào thư phòng Dung Hà, thấy trong góc thư phòng còn bày cây dù diễm lệ kia, thuận miệng hỏi: "Ngài còn chưa trả dù sao?"
Dung Hà nhíu mày, không rõ hắn vì sao nói thế.
"Thuộc hạ nghe nói, dù hài âm không may mắn, cho nên mượn dù người khác, nhất định phải trả lại. " Đỗ Cửu thấy sắc mặt Bá gia không có biến hóa, lập tức nói bổ sung: " Đương nhiên, đây là truyền ngôn phụ nhân dân gian vô tri, không có ý nghĩa gì, dù này rất..."
"Đỗ Cửu."
"Xin hỏi có dặn dò gì, Bá gia."
"Ta bảo ngươi tra tin tức thế nào?" Dung Hà thả thư trong tay xuống, giọng điệu có chút vi diệu: "Thân thể Trưởng Công Chúa, có phải thật sự không ổn rồi không?"
"Hạ nhân phủ Trưởng Công Chúa rất cẩn thận, Trưởng Công Chúa dùng toàn là thuốc viên, coi như thật có cặn thuốc, cũng không để hạ nhân phổ thông nhúng tay, mà là hạ nhân bên người Trưởng Công Chúa tự mình xử lý. " Đỗ Cửu nhíu mày: " Thói quen sinh hoạt ngày thường của Trưởng Công Chúa không có bao nhiêu thay đổi, nhưng thuộc hạ cảm thấy, trong này có gì đó không đúng."
Nếu thật sự không có vấn đề gì, vì sao lại cẩn thận như vậy, thậm chí ngay cả cặn thuốc cũng không muốn người khác phát hiện?
Trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, Dung Hà nhìn cây dù cung nữ trâm hoa kia, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi đưa bái thiếp ta tự viết đến phủ Trưởng Công Chúa, ta muốn bái kiến Trưởng Công Chúa."
Đỗ Cửu ngẩn người, ôm quyền lui ra.
Chờ Đỗ Cửu lui ra, Dung Hà đi đến nơi hẻo lánh, xoay người cầm lấy cây dù này.
"Két."
Dù bị mở ra, mặt dù nữ tử bên trên hoa phục thịnh trang cài trâm hoa mẫu đơn. gương mặt cười xinh đẹp.
Trưởng Công Chúa ốm chết, Tĩnh Đình Hầu phủ sẽ phải đi đâu?
Dung Hà nhìn chằm chằm cây dù này thật lâu, lâu đến ngoài thư phòng truyền đến tiếng bước chân, y mới chậm rãi hồi phục tinh thần.
"Bá gia, giấy vẽ ngài muốn, thuốc màu đều đã chuẩn bị tốt." Giọng quản gia truyền vào: "Ngài muốn dùng ngay không?"
"Lấy vào.” Dung Hà trở lại bàn đọc sách, cất 《 Trung Thành Luận 》vào.
Quản gia để gã sai vặt đứng ngoài cửa, tự tay mình cầm đồ vào, cuối cùng ông mở cửa thư phòng, ánh mắt đảo qua cây dù chưa gập lại, lập tức thu hồi ánh mắt cực nhanh, khom người lui ra ngoài.
Rất nhiều người biết thư hoạ Dung Hà song tuyệt, tinh thông thi từ, lại có tế thế chi tài*, thuở thiếu thời tài danh lan xa, nhưng rất nhiều người cũng biết, Dung Hà chưa bao giờ vẽ người. Y chỉ vẽ qua hoa, chim, cá, sâu, sơn thủy cỏ cây, chỉ không thấy y phác họa người.
*tài cứu giúp người gặp nạn.
Có người nói y không giỏi vẽ người, cũng có người nói thế gian không ai có thể khiến y vẽ, nhưng bất kể chân tướng như thế nào, chí ít từ trước tới giờ Dung Hà không vẽ người được nhiều tài tử công nhận.
Tuyết lớn, Mẫu Đơ đỏ, người cầm dù, đại điện xa hoa, mỗi một thứ đều là cảnh đẹp, nhưng khi bốn cảnh đẹp hợp lại một chỗ, lại trở nên kỳ quái.
Người trong điện không bung dù, trời tuyết lớn rét lạnh, làm sao Mẫu Đơn có thể nở rộ. Còn người kia đưa lưng về phía đại điện, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nữ tử nhưng không thấy chân dung, vẻn vẹn một bóng lưng đã đủ để người ta miên man bất định, hồn nhiên quên chỗ quái dị trong bức tranh này.
Một hơi làm xong bức họa này, Dung Hà chọn một cây bút lông từ trong giá bút, đề hai câu thơ lên chỗ trắng.
Duy hữu mẫu đan chân quốc sắc, hoa khai thì tiết động kinh thành*.
* Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc,
Hoa khai thời tiết động kinh thành
Gác lại bút, Dung Hà thu dù, tháo dây hồng ngọc trên chuôi dù.
Hồng ngọc bị mài thành hình giọt nước, chất lượng vô cùng tốt, giống như nữ tử tuổi cập kê, tản ra thời khắc nó đẹp nhất.
Y cười khẽ một tiếng, bỏ đá quý vào ngực mình.
"Tỷ. " Ban Hằng gõ cửa một cái, không nghe thấy tiếng Ban Họa từ chối, liền đẩy cửa đi vào, một mặt bất đắc dĩ nói: "Hôm nay có ba bà mai của ba nhà đến rồi."
Ban Họa nằm trên giường phủ lông chồn, lười biếng ngáp một cái, đưa tay lấy điểm tâm bên cạnh, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn.
Ban Hằng thay nàng kéo tay áo xuống, che khuất cánh tay nói: "Trần gia, Vương gia, còn có... Âm gia."
"Trần gia cũng là thư hương thế gia, cũng coi trọng ta hay sao?" Ban Họa lau khóe miệng, không hài lòng lắm nhíu mày: "Còn có nhi tử Vương gia, dáng dấp như quả dưa móp, cũng chạy tới xem náo nhiệt gì chứ?"
Ban Hằng im lặng: "Dáng dấp công tử Trần gia cũng không tệ?"
"Loại thư hương thế gia gả đi không dễ chơi, mà lại..." Ban Họa bĩu môi: "Đừng nhìn miệng người ta đầy nhân nghĩa đạo đức như thế, đối đãi lúc chúng ta mất thế, trở mặt nhanh nhất chính là bọn họ."
Ban Hằng cẩn thận nghĩ, chân thành nói: "Tỷ, hay tỷ khỏi cần lấy phu?" Ai biết nhà phu quân là hạng người gì, còn không bằng đợi trong nhà mình qua năm năm nhàn nhã, cũng không tính là sống không công.
"Tốt lắm. " Ban Họa gật đầu nói: " Dù sao gả cho ai, cũng không tốt bằng ở nhà."
"Âm gia cũng không cảm thấy ngại khi phái người đến nhà chúng ta cầu hôn à. " Ban Hằng không chút hảo cảm nào với người Âm gia, mặc dù đóchỉ là nhà ngoại tổ phụ cúa hắn: "Với đức hạnh của Âm Phong, hắn cũng xứng sao?"
"Âm gia?" Ban Họa cười nhạo nói: " Mẫu thân để ý tới bọn họ à?"
" Tính tình mẫu thân như thế, tỷ còn không biết?" Ban Hằng vội ho một tiếng: "Bà mai Âm gia mời tới đã xám xịt trở về."
Coi như mẫu thân có thể chịu, hắn cũng không thể nhẫn nhịn người nhà này.
Ban Hằng cảm thấy một ít người đọc sách trong Kinh Thành thật có ý tứ, nói thí dụ như công tử nhà họ Trần, từng nói mấy lời như tỷ hắn quá xa hoa lãng phí, hiện tại nhà hắn ta lại mời bà mai tới mai mối, cũng không biết nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ người đọc sách lật lọng, không phải là nói một đằng làm một nẻo sao?
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
50 chương
32 chương
113 chương
2 chương
2 chương