Ta chính là một cô nương như thế
Chương 45
Edit: Đào Sindy
Hai tỷ đệ ngồi ở đình hơn nửa canh giờ, rốt cục Ban Hằng nhịn không được mở miệng nói: "Tỷ, chúng ta trở về đi, nơi này lạnh quá rồi."
Gió đêm thổi vào mặt, giống như dao găm đang gặm phá.
"Được, trở về." Ban Họa thấy Ban Hằng co đầu rụt cổ, như một quả cầu đáng thương, nhịn không được cười ra tiếng: "Trở về đi."
Ban Hằng không kịp chờ đợi đứng người lên, thời điểm chuẩn bị rời đi, thấy Ban Họa còn ngồi bất động, do dự nhìn nàng: "Tỷ, có phải tâm trạng của tỷ không tốt không?"
Ban Họa liếc mắt nhìn hắn: "Con mắt nào của đệ nhìn thấy tâm trạng ta không tốt."
Ban Hằng lại ngồi xuống, cầm chén trà thổi vù vù nói: "Vậy đệ lại ngồi với tỷ một lát?"
"Được rồi, ta cũng phải về viện rồi. " Ban Họa đứng người lên, vỗ đầu tròn vo của đệ đệ: "Đệ cũng trở về đi."
"Vậy đệ về đây. "Ban Hằng chạy hai bước, lại quay đầu nhìn Ban Họa: "Đệ thật sự về á."
Ban Họa không thể nhịn được nữa đạp nhẹ trên mông hắn một cái: "Còn không đi, ở lại đây nói lạnh mà?"
Ban Hằng vỗ mông, cười hắc hắc vọt ra ngoài, giống như một chú chỏ nhỏ thoát khỏi dây xích, tay và chân đều vung vẩy vui mừng. Ban Họa nhìn bóng lưng của hắn, nhịn không được lắc đầu cười.
Đệ đệ ngốc như vậy...
Chỉ mong giấc mộng kia là thật, nàng mặc áo lông chồn mà chết, người nhà cũng vì thế mà được chiếu cố, nếu như không phải thế thì đệ đệ ngốc sau này phải làm sao bây giờ?
Sáng sớm hôm sau, Ban Hằng biết lí do hôm qua tỷ hắn không ngủ được là do ăn cơm tối quá nhiều, liền cảm thấy đêm qua mình lo lắng đến ngủ không yên là hành vi ngu xuẩn. Đi ra ngoài gặp mặt các hảo hữu thường ngày, các hảo hữu thấy thần sắc hắn rã rời, cũng hoài nghi ban đêm hắn đã làm gì.
"Trăng tối qua đẹp như vậy, nhất định Ban huynh cùng giai nhân hồng tụ thiêm hương*, hoặc là nâng cốc ngắm trăng rồi." Chu Thường Tiêu ôm cổ Ban Hằng: "Ta nói có đúng hay không?"
* Hồng tụ thiêm hương: Chỉ việc thư sinh đọc sách có mỹ nữ bên cạnh.
Ban Hằng ghét bỏ đẩy ra hắn: "Nâng cốc ngắm trăng là thật, đáng tiếc không phải bồi giai nhân, mà là tỷ ta."
"Nếu ta có thể cùng Họa tỷ ngắm trăng, thì để ta cả đêm không ngủ cũng được. " Trên mặt Chu Thường Tiêu lộ ra mấy phần háo sắc: " Dưới ánh trăng mông lung, giai nhân mặc hoa phục, đó chính là tiên nga dưới ánh trăng, cảnh trí đẹp nhất thế gian."
"Im miệng!" Ban Hằng không thích hắn nói đùa về tỷ mình: "Hôm nay ta tới tìm ngươi, là có chuyện muốn nhờ ngươi."
"Chuyện gì?" Chu Thường Tiêu và mấy hoàn khố khác tinh thần tỉnh táo hơn: "Là cho Tạ Khải Lâm vào bao tải, hay là giáo huấn Trầm Ngọc?"
Ban Hằng:...
"Trước đó không phải Dung Bá gia nói giúp nhà chúng ta mấy câu sao. " Ban Hằng có chút xấu hổ: "Ta lo lắng hắn đắc tội Nghiêm Tả tướng, bị khó dễ trên triều, cho nên muốn các ngươi giúp ta hỏi thăm một chút."
"Ngươi còn không biết?" Chu Thường Tiêu kinh ngạc nhìn Ban Hằng: "Nghiêm gia bây giờ là ốc còn không mang nổi vỏ, đâu còn tinh lực làm khó dễ Dung Bá gia."
"Nghiêm gia thế nào?" Ban Hằng không hiểu nhìn về phía Chu Thường Tiêu, phát hiện mấy bạn thân đều dùng ánh mắt nhìn hắn như kẻ đần.
"Nghiêm gia phạm tội, khiến bệ hạ giận dữ, lúc này Nghiêm Tả tướng cáo ốm ở nhà suy nghĩ lỗi lầm đấy."
Nghiêm Huy không phải cáo ốm, ông ta thật sự bị bệnh, phu nhân Ngụy thị chạy tới Tĩnh Đình hầu, cuối cùng lại bị người hầu bên cạnh Trưởng Công Chúa đuổi về, ông ta cũng vì sầu lo quá độ mà bị bệnh. Nếu như không phải Trần thị đột nhiên sinh non, ông ta đã sớm phái người ngăn cản Ngụy thị, chỉ tiếc...
Ông ta có thể đi đến một bước này, đúng là cẩn thận chặt chẽ, bệ hạ là hạng người gì, trong lòng của ông rõ hơn ai hết.
Đa nghi, mang thù, thuận theo thì sống, nghịch theo thì chết.
Ông ta vì để bệ hạ tín nhiệm mình, bỏ ra vô số cố gắng và tinh lực, nhưng hôm nay náo ra chuyện này, tất nhiên sẽ gây nên nghi kỵ và bất mãn với bệ hạ.
Trần thị và đại nhi tử ly hôn, tiểu nhi tử hôn mê bất tỉnh, ông ta lại bị Hoàng Thượng chán ghét vứt bỏ, Nghiêm gia... Nghiêm gia ngày sau như thế nào, ông ta không dám nghĩ.
"Đại lang. " Nghiêm Huy ngồi dựa vào đầu giường: "Ngươi cầm thiếp mời của vi phụ, đi bái kiến phủ Trưởng Công Chúa, đội gai nhận tội cũng được, quỳ hoài không dậy cũng tốt, nhất định phải làm cho Trưởng Công Chúa nguyện ý gặp ngươi."
"Phụ thân, ngươi an tâm tĩnh dưỡng thân thể, nhi tử nhất định đi gặp Trưởng Công Chúa thỉnh tội." Nghiêm Trà xoa xoa khóe mắt, giọng mang nghẹn ngào.
"Là phụ thân không giáo dục ngươi tốt. " Nghiêm Huy thở dốc liên tục vài tiếng, bắt lấy tay Nghiêm Trà nói: " Nhớ kỹ, mặc kệ Trưởng Công Chúa nói gì, ngươi đều phải thành tâm thành ý đi xin lỗi, việc này là nhà chúng ta làm sai. Vi phụ không bảo ngươi đi làm trò cười, mà là chân tâm thật ý mà xin lỗi, biết hay không?"
Mấy ngày nay Nghiêm Trà gầy đi rất nhiều, y phục như thể treo trống rỗng trên người hắn, nhưng bây giờ hắn không cách nào ngã xuống, cũng không thể ngã xuống.
"Nếu Trưởng Công Chúa không nguyện ý gặp ngươi, ngươi liền đi Tĩnh Đình Hầu phủ, đi thỉnh tội với Phúc Nhạc Quận Chúa. " Nghiêm Huy ho đến trong cổ họng lộ ra máu: "Người Ban gia trọng tình, đồng thời coi trọng dòng dõi, nếu Phúc Nhạc Quận Chúa đồng ý tha thứ cho Nghiêm gia chúng ta, như vậy tất nhiên sẽ làm ít công to."
"Phúc Nhạc Quận Chúa?" Nghiêm Trà do dự nói: " Nàng chỉ là một nữ nhi, lại là vãn bối..."
"Ngươi biết vì sao lúc trước ta không đồng ý để mẫu thân ngươi đi cầu Phúc Nhạc Quận Chúa gả cho không, cũng bởi vì người Ban gia rất coi trọng nữ nhi này. " Tiếng nói Nghiêm Huy càng ngày càng nhỏ: "Thế nhân đều nói Ban Quận Chúa là người điêu ngoa tùy hứng, nhưng nếu nàng thật sự là tiểu cô nương không có tý đầu óc nào, sao có thể khiến người hoàng thất lệch sủng nàng?"
Nghiêm Huy nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Cùng hoàng gia có quan hệ thân thích, người còn sống được vô tư vô lo, thì không có người nào là kẻ ngu."
"Quận Chúa, ngài nếm thử cái này?"
"Không muốn ăn." Ban Họa khoát tay áo, không có sức lực gục xuống bàn. Làm một nữ hoàn khố hoàng gia quen chơi bời, liên tục vài ngày đều ở trong nhà, ngay cả cửa cũng không thể ra, đây quả thực là chuyện lạ khó gặp.
Thế nhưng hiện tại nàng và tổ mẫu, bị người nhà họ Nghiêm làm bị bệnh, bị bệnh tất nhiên không thể chạy tán loạn khắp nơi.
"Đây chính là điểm tâm ngài yêu thích nhất. " Như Ý để điểm tâm trước mặt Ban Họa: "Ngài thật sự không ăn sao?"
Ban Họa quay mặt: "Không ăn, cầm lấy chuẩn bị tặng người khác đi!”
"Ngài chuẩn bị cầm lấy đi tặng ai vậy?" Như Ý cười híp mắt dỗ dành nàng: "Nô tỳ sắp xếp người đưa qua."
"Đưa đến phủ Thành An Bá, nói là Thế Tử tặng. " Ban Họa nhớ tới Dung Hà đã giúp nàng một chuyện lớn như vậy, nàng còn chưa nói câu cảm tạ với người ta, liền đứng lên nói: "Đợi chút nữa, ta đi thư phòng cầm ít đồ, gọi hộ vệ đưa qua luôn."
Ban gia không bao giờ thiếu thư tịch tranh chữ trân quý, lần này Ban Họa tặng là một bức tranh, nghe nói là của một vị họa sư nổi danh mấy trăm năm trước để lại. Có phải là thật hay không bọn họ không biết, dù sao vẽ rất đẹp, chữ viết rồng bay phượng múa, nhưng nhận cũng không làm gì, đến bây giờ nàng vẫn không nhìn ra chữ trên đó viết gì.
"Bá gia. " Đỗ Cửu để một phong thư trước mặt Dung Hà: "Đây là tin tức biên quan truyền đến."
Dung Hà cầm lấy phong thư, mở ra nhìn xong, đặt bên ánh nến đốt thiêu hủy: " Bên Nghiêm gia kia có động tác gì?"
"Một canh giờ trước Nghiêm Trà đến phủ Trưởng Công Chúa đội gai nhận tội, nhưng Trưởng Công Chúa không gặp hắn." Đỗ Cửu nghĩ: "Nghiêm gia làm đến đây thật là... lớp vải lót mặt đã không còn."
"Nếu ta là Nghiêm Trà, người đầu tiên muốn gặp không phải Trưởng Công Chúa, mà là Phúc Nhạc Quận Chúa. " Dung Hà nhìn bức thư đã bị đốt thành tro bụi, lạnh nhạt nói: " Phúc Nhạc Quận Chúa mới là người buộc chuông chuyện này, Trưởng Công Chúa cũng tốt, Tĩnh Đình Hầu phủ cũng được, đều bởi vì Phúc Nhạc Quận Chúa mới làm thành động tĩnh lớn như vậy, hắn đi cầu Trưởng Công Chúa có tác dụng gì?"
"Cái này..." Đỗ Cửu do dự nói: " Trưởng Công Chúa mới là người làm chủ Ban gia, đi cầu Trưởng Công Chúa không phải mới đúng sao?"
Dung Hà không nói gì, hắn chưa từng quen biết người Ban gia, chỉ sợ cũng giống Nghiêm gia cho rằng như vậy, thế nhưng đã được nhìn thấy phong cách làm việc của Ban gia, y có thể xác định một việc, người liên hệ với nhà này, không thể dựa theo lẽ thường tới.
"Bá gia, quản sự Tĩnh Đình Hầu phủ cầu kiến, nói là lệnh của Hầu Thế Tử, đưa tạ lễ cho người."
Dung Hà thổi tắt ánh nến, đứng dậy mở cửa sổ ra, gật đầu nói: "Để hắn vào."
Ban gia phái quản sự ngũ quan đoan chính tới, ăn mặc y phục sạch sẽ gọn gàng, đục lỗ nhìn sang, thật đúng là không giống hạ nhân trong phủ.
"Bái kiến Thành An Bá."
"Không cần đa lễ." Mắt Dung Hà nhìn quản sự: "Không biết sao Thế Tử lại đưa tạ lễ cho tại hạ?"
"Bá gia vì lẽ phải bênh vực Quận Chúa, Hầu Gia và phu nhân còn có Thế Tử đều rất cảm tạ. Thế Tử biết ngài chính là quân tử đương thời bên ngoài, người không thích vàng bạc tục vật, cho nên chuẩn bị ít lễ mọn, mong Bá gia không ghét bỏ." Quản sự quay người lấy cặp lồng từ tay gia đinh, một cuộn tranh ống, đưa cho Đỗ Cửu.
"Thế Tử khách khí, Dung mỗ chỉ nói ra sự thật, đảm đương không nổi chữ tạ này."
" Rất nhiều người thiên hạ đều biết sự thật, nhưng không phải mỗi người đều dám nói ra.” Quản sự hành đại lễ với Dung Hà: "Không dám phiền Bá gia, tại hạ cáo từ."
Chờ sau khi quản sự rời đi, Đỗ Cửu bày hai món đồ trước mặt Dung Hà.
Nghe nói Ban gia giàu nứt vách, cho người tặng lễ chỉ có hai món, đây quả thật là quá ít ỏi.
Dung Hà mở cặp lồng ra, lấy dĩa điểm tâm ra, điểm tâm màu xanh nhạt nhìn mê người vô cùng, y nhịn không được cười. Dùng đũa bạc trong hộp để kẹp một cái bỏ vào miệng.
"Bá gia!" Đỗ Cửu giật nảy mình, sao Bá gia có thể trực tiếp ăn những vật này, lỡ như có độc thì làm sao bây giờ?
Dung Hà khoát tay với hắn, để đũa xuống mở ống tranh.
Đỗ Cửu: Vừa ăn điểm tâm vừa xem vẽ, Bá gia ngài không bị quy củ Ban gia ảnh hưởng chứ?
Lão tổ tông đều nói, gần mực thì đen, xem ra lời này có đạo lý đấy.
Mở nắp ống tranh, Dung Hà cẩn thận từng li từng tí lấy cuộn tranh đã vàng ố ra, sau đó mở bức tranh ra.
"Hàn sơn vọng nguyệt đồ?!"
Đỗ Cửu kinh hãi mà nhìn bức tranh này, thiết chút la lên thành tiếng, đây chính là 《 Hàn sơn vọng nguyệt đồ 》 ư!
《 Hàn sơn vọng nguyệt đồ 》 là do Triệu Tất Tông mấy trăm năm trước vẽ nên, nghe nói đây là tác phẩm cuối cùng khi ông còn sống tạo ra, bao hàm tất cả tình cảm và tưởng niệm của ông đối với vong thê.
Nghe nói Hoàng Đế tiền triều vì nịnh nọt sủng phi mà tìm danh họa, phái người nghe ngóng bức họa này khắp nơi, cũng không tìm được bút tích thực.
Cho nên trọng điểm là bức họa này tại sao ở chỗ này?
Không đúng, phải nói, vì sao Ban gia lại tặng nó cho Bá gia?
Hắn không nên ghét bỏ keo kiệt người Ban gia, người nhà này không phải keo kiệt, mà là quá hào phóng, hào phóng đến đầu óc có chút không bình thường. Thứ này có thể lấy ra làm bảo vật gia truyền, ai mà ngốc đến độ lấy ra tặng người, có bị ngốc hay không?!
Mặc dù không phải người Ban gia, nhưng trong nháy mắt này, Đỗ Cửu vẫn đau lòng vì người Ban gia: " Ban Thế Tử không hổ là thiếu gia ăn chơi, lễ này đưa đến thực sự là..."
Dung Hà nhìn bức tranh này, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn: "Không phải hắn."
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
50 chương
32 chương
113 chương
2 chương
2 chương