Ta chính là một cô nương như thế
Chương 194
Đèn đuốc trong Đại Nguyệt cung sáng trưng, Vương Đức thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trên ót chảy ra không ít mồ hôi.
Sao Hoàng hậu nương nương còn chưa trở lại?
Trong lòng ông đang sốt ruột, bất chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, ông mới vội vàng quay đầu ra đón.
"Vương Đức. " Ban Họa nhanh chân đi vào điện: "Bệ hạ thế nào?"
Bởi vì đi quá nhanh nên búi tóc của nàng có chút tán loạn, lúc nói chuyện còn thở dốc. Vương Đức một đường chạy chậm ở sau lưng nàng: "Ngự y còn ở trong điện chẩn trị cho bệ hạ, thích khách làm bị thương hai chỗ cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên tạm không nguy hiểm đến tính mạng."
Xuyên qua bên ngoài điện, Ban Họa nhìn thấy Dung Hà nằm trên giường trong Nội Điện, trong lòng quýnh lên, vung váy lên chạy đến mép giường, nàng đưa tay khẽ vuốt gương mặt Dung Hà, xác định y hít thở trôi chảy, nhiệt độ bình thường, mới trầm mặt nhìn ngự y: "Vết thương có trở ngại không?"
"Mong nương nương yên tâm, mũi dao của thích khách không có bôi độc, cho nên sau khi bệ hạ tỉnh lại, chỉ cần dưỡng thương cho tốt là được." Các ngự y thành thành thật thật trả lời, không dám có chút giấu diếm.
"Vương Đức, ngươi nói một lần chuyện đã xảy ra cho ta." Ban Họa nhìn sắc mặt Dung Hà trắng bệch, sắc mặt càng thêm khó coi: "Bắt được thích khách chứ."
"Nương nương, thích khách đã tự sát, là cung nữ bên cạnh người, tênNgọc Trúc."
"Ngọc Trúc..." Giọng Ban Họa mang thêm vài phần khàn khàn: "Nói tiếp."
Vương Đức tỉ mỉ nói chuyện xảy ra, Ban Họa trào phúng cười nói: "Nàng ta nói ta là chủ mưu ư?"
Nội Điện yên tĩnh một mảnh.
"Đúng."
"Bệ hạ sống tốt thì ta là Hoàng hậu, bệ hạ không còn, bản cung đây còn là gì?" Nụ cười của Ban Họa lạnh hơn: "Ta giết bệ hạ làm gì chứ?"
Lấy cách thức ở chung giữa nàng và Dung Hà, nếu nàng muốn giết Dung Hà, còn nhiều cơ hội, làm sao lại để một cung nữ ra tay, thậm chí ngay cả trên vũ khí giết người cũng không có độc? Mặc dù nàng không thích động não, nhưng không có nghĩa là nàng ngu.
"Nương nương. " Đỗ Cửu vội vàng đi đến, thần sắc căng thẳng: "Ngoài cung có hơn hai mươi đại thần kêu oan nói nương nương ám sát bệ hạ, nắm giữ hậu cung, muốn tẫn kê tư thần*!" Chuyện qua đi không đến nửa canh giờ, tất cả người trong cuộc đều bị giam giữ trong cung, làm sao tin tức truyền ra ngoài được?
*ý là việc của đàn ông mà phụ nữ lại làm thay.
"Hơn hai mươi triều thần tính là gì, không bằng mời tất cả văn võ bá quan đến. " Ban Họa cười lạnh: "Muốn náo nhiệt, thuận tiện thật náo nhiệt một trận."
"Nương nương!" Đỗ Cửu không dám tin nhìn Ban Họa, nàng muốn làm gì?
"Bản cung xem những nam nhân tiền triều này, mỗi người đều âm mưu thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. " Trong lòng Ban Họa đều là trào phúng: "Nếu bọn họ nói ta nắm giữ hậu cung, vậy ta sẽ để bọn họ nhìn xem, cái gì gọi là nắm giữ hậu cung."
"Nhất Giáp!"
"Có thuộc hạ."
"Truyền mệnh lệnh của bản cung, triệu kỵ binh ti, bộ binh ti, thần tiễn doanh ngoài cung đợi lệnh. " Ban Họa quay đầu mắt nhìn nam nhân nằm ở trên giường: "Nếu bệ hạ không định dọn dẹp sạch sẽ đám triều thần không nghe lời của Doanh triều, vậy thì để ta làm."
"Nương nương, không thể!" Đỗ Cửu thấy bộ dáng của Ban Họa, hắn ngăn nàng lại nói: "Nếu người thật sự làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ nói người thế nào?"
"Bọn họ nói thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần gia chủ của ngươi không thật sự cho rằng ta tẫn kê tư thần là được. " Ban Họa giận tái mặt: "Như Ý, thay y phục trang điểm cho bản cung."
Ngự y bên cạnh bị dọa đến tay cũng run, vậy mà Hoàng hậu có thể hiệu lệnh tất cả quân đội trong Kinh Thành, khó trách những đại thần trên triều đình lại có lòng kiêng kỵ với Hoàng hậu.
Trong Cần Chính điện, hơn hai mươi triều thần đứng chung một chỗ, sắc mặc vừa nghiêm túc vừa phẫn nộ, bọn họ khí thế hung hăng, sống lưng thẳng tắp tuyên dương chính nghĩa và khổ tâm của bọn họ.
"Vì thiên hạ bách tính, lão thần chết muôn lần cũng sẽ không chối từ, chỉ cầu có tội sẽ đền tội."
"Yêu Hậu dã tâm bừng bừng, phái người ám sát bệ hạ, nắm giữ hậu cung, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?" Một quan viên trẻ tuổi nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đứng ra nói: "Chẳng lẽ tùy ý để Yêu Hậu hại nước hại dân sao? !"
"Chư vị đại nhân sao thế?" Một vị đại nhân mặc áo bào tím đi đến, ánh mắt hắn đảo qua trên người triều thần ở đây nhìn như lòng đầy căm phẫn: "Đêm đã khuya, chư vị đại nhân đến Cần Chính điện làm gì?"
"Lưu Bán Sơn!" Quan viên trẻ tuổi chỉ hắn nói: " Ngươi và Yêu Hậu ám toán bệ hạ, còn có mặt mũi đến đây?"
"Bản quan trung thành với bệ hạ có trời xanh chứng giám, Hồ đại nhân chụp mũ lung tung, tại hạ không dám nhận." Lưu Bán Sơn cười lạnh một tiếng, trong những người này, không biết có bao nhiêu người ngu xuẩn bị người ta chân chính giật dây kích động chứ? Tự cho là chính nghĩa, trên thực tế chỉ một số người muốn vươn tay đến hậu cung, không nhìn nổi Đế hậu tình thâm.
Phàm Hoàng hậu là một nữ nhân bình thường, hoặc bệ hạ có chút nghi kỵ với Hoàng hậu, chiêu này của bọn họ sẽ có hiệu quả.
Cho nên những người này vẫn hiểu rất rõ lòng Đế Vương.
Chỉ tiếc, Ban hậu không phải nữ nhân bình thường, tín nhiệm của bệ hạ đối với Ban hậu, những người này không đoán được. Khi Ban hậu còn là một Hương quân, nàng đã dám quất roi Thám Hoa lang ngay trên đường phố, bây giờ nàng là Hoàng hậu, chẳng lẽ còn không dám động những triều thần tâm tư không thuần này ư?
Những người ngu xuẩn này, thấy Ban hậu an ổn ở hậu cung chờ đợi chưa đến một năm, bọn họ đã quên tính nết Ban hậu, thật là muốn chết.
Lưu Bán Sơn chẳng thèm kéo đại nghĩa với bọn họ, hắn chỉ nói: "Bệ hạ có lệnh, hậu cung tiền triều đều do Hoàng hậu làm chủ, nếu chư vị đại nhân tiếp tục náo loạn, bản quan chỉ có thể lấy tội mưu phản xử trí chư vị rồi."
"Lưu đại nhân mở mồm ra nói thật hay, bây giờ Yêu Hậu nắm giữ hậu cung, chiếu lệnh của bệ hạ cũng chỉ là các ngươi mở miệng thôi. " Một vị đại nhân trào phúng nói lại: " Trừ phi nhìn thấy bệ hạ chính miệng hạ lệnh, không thì chúng ta tuyệt không thỏa hiệp."
Lưu Bán Sơn cười lạnh một tiếng, phất tay áo đi tới một bên: "Tùy các ngươi."
Triều thần đang chuẩn bị dõng dạc không ngờ tới Lưu Bán Sơn có phản ứng này, hắn đứng đây là có ý gì?
Chẳng được bao lâu, không ít quan viên đi tới Cần Chính Điện, có quan văn cũng có quan võ, đám quan chức muốn thảo phạt Yêu Hậu thấy thế mừng rỡ trong lòng, bắt đầu tuyên dương trắng trợn âm mưu của Ban hậu, ngược lại thuyết phục không ít người.
Nhưng tương đối kỳ lạ là người bị thuyết phục đều chưa từng hộ tống Dung Hà giành chính quyền, những quan viên theo Dung Hà cùng giành chính quyền lại không ai lên tiếng. Có mấy quan võ tính khí nóng nảy, thậm chí muốn siết quả đấm đánh những quan viên mở miệng là gọi Yêu Hậu.
May mắn bị người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, không thì trên điện khẳng định càng thêm náo nhiệt.
"Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
"Yêu Hậu còn dám hiện thân. " Một quan viên tức giận nhìn về phía cửa đại điện: "Yêu Hậu, còn không mau giao bệ hạ ra."
Chúng thần quay đầu, chỉ thấy Hoàng hậu mặc Phượng bào, đầu đội cửu phượng quan đi đến. Càng đáng sợ hơn là phía sau nàng còn đi theo lít nha lít nhít binh sĩ, những binh lính này vây Cần Chính Điện kín không kẽ hở, coi như một con mèo con chó cũng đừng nghĩ ra ngoài.
"Bệ hạ đang dưỡng thương, mấy phản thần lại ở đây ồn ào?" Ban Họa giẫm lên bậc thềm ngọc đi đến đứng cạnh Long ỷ, nàng cúi đầu nhìn đám người đứng dưới chân: "Bệ hạ vừa gặp chuyện chưa đến nửa canh giờ thì đã có người dụng ý khó dò tranh cãi ồn ào nói bản cung mưu hại bệ hạ, xem ra chư vị đại nhân hết sức hiểu rõ hậu cung. Hay là mời những vị đại nhân mắt sáng này đứng ra nhìn cho bản cung để bản cung mở mang kiến thức, bộ mặt thật của những thần thám các người đi."
Cả điện yên tĩnh, không ai dám nói chuyện. d*đ"l.q=đ
"Thế nào, hiện tại không lộn xộn nữa à?" Ban Họa cười lạnh chỉ một vị đại nhân trong đó: "Ngươi, bản cung nhớ ngươi là quan viên Ngự Sử đài, đúng hay không?"
Ngự Sử thấy Ban Họa chỉ mình, trong lòng quét ngang, đứng ra nói: "Hạ quan chính là quan viên Ngự Sử đài, Hoàng hậu nương nương có gì chỉ giáo, hạ quan xin nghe."
"Ngươi là ai mà xứng được bản cung chỉ giáo. " Ban Họa cười lạnh, nàng quay đầu lại chỉ một quan viên khác: "Ngươi, Tông chính Tự khanh, chi xa của Dung gia, chỉ ỷ vào mặt mũi của bệ hạ, mới có một chức vị thể diện phong quang. Lúc này lại ở đây nhảy nhót tưng bừng với người khác, lòng dạ đáng chém."
"Hoàng hậu!" Tông chính Tự khanh đã có tuổi, là thân tộc Dung gia, ông ta chắp tay nói: " Hoàng hậu đừng thẹn quá hoá giận như thế, vi thần chỉ lo lắng cho bệ hạ, lại không cách nào tiến cung, mới không thể không đưa ra hạ sách này. Hoàng hậu không làm chuyện mưu phản thì đừng tức giận như thế, phải chờ ở hậu cung cho tốt, chờ bệ hạ tỉnh lại, tất nhiên chân tướng sẽ rõ ràng."
"Đánh rắm!" Ban Hoài lao ra từ trong đội ngũ, đánh một quyền vào Tông chính Tự khanh: "Ngươi là một lão già chi xa, thật sự coi mình là Hoàng thân quốc thích, thế mà khoa tay múa chân với Hoàng hậu."
Lời nói ngoài miệng của Tông chính Tự khanh không dễ nghe, nhưng cũng không dám ra tay hoặc nói ông ta không ngờ tới sẽ có người ra tay với mình. Ông ta là một người đã có tuổi, luận bối phận còn là thúc tổ* của Dung Hà, ai dám bất kính với ông ta chứ?
*ông chú.
Nhưng mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, ông ta gặp được hỗn bất lận* Ban Hoài.
*ý là người không sợ gì cả.
Ban Hoài nghe mấy người này mở miệng là gọi Yêu Hậu đã không nhịn được rồi, hiện tại lão già này ngay trước mặt khuê nữ ông cũng dám bày ra bộ mặt trưởng bối hoàng thất, làm sao ông còn nhịn được?
Cậy già lên mặt thì giỏi lắm à? !
Hoàng Đế bị thương không cách nào chủ trì triều chính, Hoàng hậu còn muốn mang tội danh mưu sát Đế Vương nắm giữ hậu cung sao? Những người này nghĩ đẹp như vậy, đừng nghĩ ông không biết bọn họ có chủ ý gì.
"Tĩnh Đình Công, ngươi muốn làm gì, ta là trưởng bối của bệ hạ."
"Ta còn là nhạc phụ của bệ hạ!" Ban Hoài cười lạnh, ném lão già lắm mồm này qua một bên, chỉ mấy quan viên mắng nữ nhi của ông là Yêu Hậu: "Bệ hạ vừa gặp chuyện, các ngươi đã muốn bức tử nữ nhi của ta, ta thấy hung thủ chân chính sau màn chính là các ngươi!"
"Phụ thân!" Nhi tử của Tông chính Tự khanh vừa khóc vừa gào: "Bệ hạ, người đến xem đi, Yêu Hậu muốn giết chết tộc nhân của chúng ta."
Ban Họa nhìn thấy bộ dáng kêu to của hắn ta, nàng đi xuống bậc thềm ngọc, chỉ vào khuôn mặt nam nhân đang khóc rống rồi đạp tới. Ban Họa là người lên chiến trường, sức chân không nhỏ, chớp mắt nam nhân này lăn ra ngoài giống hồ lô.
Các văn thần rối rít trợn tròn mắt, đây là Hoàng hậu nương nương...
"Nam nhân tướng mạo xấu xí, dáng vẻ kêu khóc, bản cung nhìn mà buồn nôn. " Vẻ mặt Ban Họa triệt để lạnh xuống: "Người tới, giam toàn bộ những quan viên gây chuyện này vào đại lao, đợi bệ hạ tỉnh lại rồi hẳn thẩm vấn."
Ban Họa nghi ngờ, những quan viên này không phải vô tội như vậy.
"Bệ hạ ơi bệ hạ, người mở mắt ra xem một chút đi, Yêu Hậu tâm tư ác độc, chết cũng không yên!" Bỗng nhiên một quan viên lớn tuổi đứng lên, đụng đầu vào long trụ.
Bụp!
Lập tức máu bắn tung tóe, quan viên đụng long trụ lung lay, ngã gục.
Một binh sĩ tiến lên thăm dò hơi thở của ông ta: "Nương nương, còn sống."
"Mang xuống để Thái y xem xem." Ban Họa cười lạnh, không phải viết thoại bản mà đâm vào cây cột sẽ chết. d%đ/l]q*đ
"Còn ai muốn đụng. " Ban Họa cười lạnh: "Bản cung không ngăn, các ngươi tùy ý đụng." Nếu những người này không phải thân tộc của Dung Hà, lấy tính tình Ban Họa, nàng đã sớm kéo toàn bộ ra ngoài đánh mười mấy hèo rồi nói.
"Đụng, nhanh đụng. " Hầu Gia hoàn khố nào đó vẩy áo choàng ngồi xếp bằng ngay tại chỗ: "Không đụng không phải trung thần, chúng ta đang nhìn đây."
"Đúng đúng đúng, đụng càng nhiều, mới biểu hiện phẫn nộ của các ngươi. " Võ tướng nào đó gào to theo: "Yên tâm, nhiều người nhìn như vậy, chờ các ngươi chết hay tàn phế, chúng ta sẽ bẩm báo bệ hạ rằng các ngươi trung thành bao nhiêu."
Bị quấy rầy như thế, triều thần vốn huyên náo hăng hái, lại không biết nên làm gì bây giờ?
Mắng? Muốn bị đánh.
Đụng cột? Người ta nói tùy ý ngươi đụng, thế nhưng trên điện nhiều quan viên như vậy, vậy mà phần lớn người đều đang xem náo nhiệt, không một người ngăn cản, vậy mà Yêu Hậu mê hoặc được nhiều người như vậy?
"Haiz, sao không đụng?" Hầu Gia hoàn khố ngồi xếp bằng dưới đất không hài lòng: "Ta thấy các ngươi vốn không phải là trung thần, rõ ràng muốn thừa dịp bệ hạ bị thương, cố ý bắt nạt nữ tử ‘yếu đuối’ như Hoàng hậu."
"Các ngươi cũng coi là nam nhân à?"
Trên đời có nữ tử ‘yếu đuối’ dùng một cước đạp bay người khác ra ngoài sao?
Gặp hoàn khố ngang ngược không nói lý, triều thần gây chuyện cảm giác bị thất bại, bọn họ rơi vào đường cùng, chỉ có thể hô hào danh hào của Dung Hà, mỗi một câu đều đang kêu oan cho mình.
"Bệ hạ giá lâm!"
Câu nói như ma chú, đè xuống tất cả tiếng ồn ào trên triều đình, các hoàn khố ngồi dưới đất xem náo nhiệt cũng quy củ bò dậy từ dưới đất.
Ban Họa kinh ngạc nhìn ngoài điện, trên người Dung Hà bị thương hai nơi, lúc nàng đi ra, y vẫn còn đang hôn mê, làm sao y lại tới đây? Nàng không tự giác đi ra ngoài, chỉ thấy Dung Hà ngồi trên bộ liễn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả bờ môi cũng màu phấn trắng.
Nàng ba chân bốn cẳng chạy đến bên cạnh Dung Hà, trầm mặt nói: "Chàng không muốn sống nữa à, bị thương nặng như vậy thì chạy ra ngoài làm gì?"
"Ngoan, ta không sao." Dung Hà để thái giám hạ bộ liễn xuống, y nhẹ nhàng nắm chặt tay Ban Họa: "Để nàng chịu ấm ức rồi."
"Mấy kẻ ngu thế này, có thể làm ta bị ấm ức gì chứ. " Ban Họa cách y rất gần, cho nên có thể ngửi được mùi máu tươi trên người y. Theo lý thuyết, vết thương đã qua xử lý sẽ không ngửi thấy mùi máu tươi, nhưng Dung Hà từ Đại Nguyệt cung chạy tới, nhất định sẽ ảnh hưởng tới vết thương làm máu chảy ra.
Nghĩ vậy, Ban Họa giận tái mặt, chẳng lẽ ngay cả y cũng cảm thấy, nàng sẽ nhân cơ hội này đoạt quyền hành trong cung, cho nên mới dưới tình huống bị trọng thương, vội vàng chạy tới?
Dung Hà nắm tay Ban Họa không buông ra, nhưng y ngồi, Ban Họa đứng đấy, y không nhìn thấy sắc mặt Ban Họa.
"Đỗ Cửu. " Giọng Dung Hà có chút suy yếu, y vừa tỉnh lại đã nghe nói có đại thần gây chuyện ồn ào, tính tình Họa Họa thẳng thắn, y lo lắng Họa Họa chịu thiệt thòi trong tay những lão hồ ly này nên mới chạy tới.
"Có vi thần." Mắt Đỗ Cửu đồng tình nhìn những quan viên gây chuyện kia, trong những người này, có mấy người đều là chi xa của Dung thị nhất tộc. Vốn bệ hạ cho bọn họ một số chức quan nhàn tản là nể mặt lão gia, vậy mà hiện tại bọn họ lại mắng Hoàng hậu nương nương là Yêu Hậu, thậm chí còn nguyền rủa nàng chết không yên, làm sao bệ hạ còn nhẫn nhịn bọ họ được?
"Nhốt toàn bộ người bất kính với Hoàng hậu vào đại lao. " Giọng Dung Hà càng thêm nhỏ, y chăm chú nắm tay Ban Họa, mới miễn cưỡng để thần trí mình thanh tỉnh một ít: "Người mở miệng nguyền rủa Hoàng hậu, coi như bất kính với hoàng thất, trước tiên đánh năm mươi trượng, đánh xong giam vào đại lao."
Năm mươi trượng, còn mạng để sống không?
Trong lòng chúng thần giật mình, thấy bệ hạ thế này, đều hiểu rõ ra, những người này ăn gan hùm mật gấu, mới có thể thừa dịp bệ hạ bị thương đến bôi đen danh dự của Hoàng hậu.
Một hoàng hậu có ô danh, làm sao xứng đáng để bệ hạ một lòng đối đãi? Đến lúc đó một số quan viên có dã tâm đã có lý do tấu lên xin bệ hạ nạp phi, nối liền tiền triều và hậu cung liên quan đến nhau.
Triều thần thông minh nghĩ rõ điểm này, trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ sợ án ám sát lần này liên lụy đến không ít người.
"Vết thương của trẫm không đáng lo ngại, nhưng cũng cần nghỉ ngơi dưỡng mấy ngày, đại sự trong triều mấy vị đại nhân không thể làm chủ, có thể hỏi ý Hoàng hậu. " Dung Hà nhìn đám Chu Bỉnh An: "Lệnh của Hoàng hậu, giống như của trẫm."
"Chúng thần lĩnh mệnh."
"Họa Họa. " Dung Hà ngoắc ngoắc ngón tay với Ban Họa: "Cùng trẫm hồi cung."
Ban Họa kinh ngạc nhìn tay bị Dung Hà nắm chặt, cho đến khi ra khỏi đại môn Cần Chính Điện, nàng còn chưa lấy lại tinh thần.
Bản thân y bị trọng thương, vội vàng chạy tới chỉ là làm chỗ dựa cho nàng?
Y biết nàng xử lý không tốt chi xa của Dung thị nhất tộc, cho nên mới tự mình mở miệng? Từ hôm nay trở đi, trên triều còn có ai nghi ngờ tình cảm của y đối với nàng, thậm chí vì chuyện hôm nay, nàng sẽ có quyền lên tiếng trên triều.
Dung Hà, y trăm phương ngàn kế đoạt được thiên hạ này, tại sao lại không đề phòng nàng như thế?
Ráng chống đỡ đến Đại Nguyệt cung, mặt Dung Hà trắng bệch nghiêm mặt cười nói với Ban Họa: "Họa Họa, trẫm có chút buồn ngủ, muốn ngủ một hồi."
"Dung Hà? !"
Ban Họa nhìn thấy Dung Hà chậm rãi nhắm mắt lại, chợt nhớ tới ngày tổ mẫu qua đời, bà cũng cười nói chuyện với nàng như thế, nhưng hai mắt nhắm lại không mở ra được nữa.
"Dung Hà? !" Sắc mặt nàng trắng bệch, ôm ngực há mồm thở dốc: "Thái y, Thái y, nhanh truyền Thái y!" d#đ:l+q~đ
Dung Hà được mang lên giường rồng, các ngự y nói y không đáng lo, chỉ là vừa mới xê dịch vết thương nứt ra lại chảy không ít máu.
Ban Họa xoay người nhặt áo choàng trên đất, tất cả cảm xúc đều là lạnh buốt. Nàng ngạc nhiên nhìn nam nhân ngất đi trên giường, bỗng nhiên ngực đau đớn, nửa ngày mới tỉnh hồn lại.
"Nương nương..." Đỗ Cửu quay đầu nhìn thấy bộ dáng Ban Họa, ngẩn người nói: " Bệ hạ không đáng ngại, xin người bảo trọng Phượng thể."
"Ta biết. " Ban Họa rủ mí mắt xuống: "Bản cung rất tốt."
Nàng lại không biết, lúc này trên mặt nàng đầy nước mắt, sắc mặt trắng bệch, làm sao cũng không giống bộ dáng không có chuyện gì.
Đỗ Cửu cũng không dám khuyên nữa, hắn sợ mình khuyên nữa, Hoàng hậu nương nương sẽ khóc ra thành tiếng. Thân là tùy tùng cận thân của chủ tử, hắn rất ít khi nhìn thấy Hoàng hậu nương nương khóc, cũng chưa từng thấy bộ dạng này của Hoàng hậu nương nương.
Hắn không biết nên dùng từ ngữ gì hình dung bộ dáng bây giờ của Ban Họa, nhưng hắn có thể cảm giác được, tình ý Hoàng hậu nương nương đối với bệ hạ nhất định không cạn.
"Ngọc Trúc từng có lui tới với ai, ngươi điều tra ra chưa?" Ban Họa đi đến mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm chặt tay Dung Hà.
Thấy Đỗ Cửu không nói gì, nàng quay đầu nhìn hắn: "Thế nào, là không cách nào mở miệng sao?"
"Nương nương, là... An Nhạc Công Chúa. " Đỗ Cửu nói: " Ngọc Trúc cô nương có tư tình với một tiểu bạch kiểm An Nhạc Công Chúa nuôi, theo thuộc hạ phỏng đoán, An Nhạc Công Chúa lấy tên tiểu bạch kiểm này để uy hiếp nàng, nàng mới đồng ý."
"An Nhạc là một Công chúa thất thế, sao có thể truyền tin tức vào cung?" Giọng điệu Ban Họa bình tĩnh làm cho Đỗ Cửu ngoài ý muốn: "Là quan viên chi lẻ của Dung gia sao? Bọn họ không quen nhìn bệ hạ độc sủng Hoàng hậu là ta, nên lựa chọn hợp tác cùng An Nhạc. Nhưng An Nhạc muốn mạng Dung Hà, mà bọn họ càng muốn đẩy tội ám sát lên đầu của ta, cho nên An Nhạc truyền tin tức cho Ngọc Trúc đã bị bọn họ sửa lại."
"Nói ví dụ như... Làm bệ hạ bị thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, sau đó đẩy tội danh ám sát đặt lên đầu ta." Ban Họa cười lạnh: "Thật sự là một trò hay."
"Nương nương, tất cả đều chỉ là suy đoán, có lẽ..." Đỗ Cửu không nói ra lời: "Có lẽ chân tướng không phải như thế."
"Là ta làm liên lụy tới chàng." Ban Họa khẽ vuốt đôi môi tái nhợt của Dung Hà, nếu ngày trước nàng sờ y như thế, y đã sớm thừa cơ ôm nàng đòi chỗ tốt rồi, hôm nay y lại chỉ có thể nằm ở đây không nhúc nhích tí nào.
"Nương nương, chuyện này liên quan gì đến người?" Đỗ Cửu quỳ một chân xuống: "Chuyện này không liên quan đến người."
"Nếu bệ hạ muốn một hiền danh nhân đức, chỉ cần giữ lại mạng phế Thái Tử và Thái hậu tiền triều, cho một hư danh, sau đó nhốt bọn họ lại là được. " Ban Họa cười khổ: "Về phần những Công chúa con thứ, không giữ lại cũng không sao. Nếu không phải vì ta, bệ hạ không cần nhân từ với Tưởng gia như thế."
"Nương nương, chuyện này cũng không liên quan đến người, bệ hạ cũng là vì tình cảm người nhà mẹ đẻ Thái hậu tiền triều chăm sóc hắn, mới có thể tử tế với con cái của Thái hậu tiền triều. " Đỗ Cửu nói không sai, An Nhạc Công Chúa và Phước Bình Thái hậu có thể ở biệt cung sống thoải mái, mà không phải được đưa đến đạo quan, vốn là vì tình cảm nhà mẹ đẻ Thái hậu tiền triều năm đó chăm sóc bệ hạ.
"Mặc kệ bệ hạ và các nàng có giao tình gì, hôm nay hãy để ta làm kẻ ác. " Ban Họa sờ gương mặt mình, mới phát hiện trên mặt toàn là nước mắt lạnh buốt: "Để Phước Bình Thái hậu đến chỗ Hòa Thân Vương, để bà và Hòa Thân Vương cùng nhau thủ hộ hoàng lăng Tưởng thị."
"Còn về... An Nhạc Công Chúa?"
"Bởi vì cấu kết hậu cung, mưu sát Hoàng đế đương triều, nhưng nể tình cảm Hòa Thân Vương, miễn tội chết cho nàng ta, thu hồi phong hào Công chúa, dẫn đến Khổ Hạnh quan làm ni. Nếu không có lệnh của bản cung, đến chết cũng không thể ra ngoài." Giọng điệu Ban Họa lạnh nhạt: "Hiện tại mau cho người ban chỉ, không thể đến trễ."
"Vâng." Đỗ Cửu lĩnh mệnh lui ra.
Sau khi Đợi Đỗ Cửu rời đi, Ban Họa quay đầu nhìn Dung Hà trên giường, thật lâu sau, nàng thở dài một tiếng: "Cuối cùng giữa hai chúng ta thì ai ngốc hơn ai đây?"
Nam nhân trên giường không phản ứng để trả lời nàng, chỉ có lồng ngực chập trùng của y là vẫn thở đều.
"Nương nương. " Vương Đức bưng khay đến: "Thuốc đã sắc xong."
Ban Họa bưng chén thuốc qua, lúc muốn cho Dung Hà uống, chợt nhớ tới trước kia chỉ cần lúc nàng dùng thuốc, Dung Hà đều sẽ nếm thử, sau đó lừa nàng không đắng chút nào, chờ nàng uống hết, lại lấy đồ ăn vặt dỗ nàng, cứ như nàng là một đứa trẻ.
Nàng cúi đầu uống một ngụm thuốc, đắng, chát, so với thuốc khi đó nàng uống còn khó uống hơn.
Nâng gối đầu lên, Ban Họa uống một ngụm thuốc trong miệng, sau đó chuyển vào miệng Dung Hà. Uống xong một bát thuốc, đầu lưỡi Ban Họa đắng đến mất đi tri giác, nàng nhận nước trà súc miệng, lau khô miệng mới nói: " Vương Đức, thanh lý người hậu cung lại một lần, bao gồm người bên cạnh bản cung."
Vương Đức nhỏ giọng đáp ứng: "Vâng."
"Lui ra đi."
Vương Đức khom người lui ra, lúc lui đến cửa đại điện, ông không cẩn thận ngẩng đầu, chỉ thấy Hoàng hậu nương nương nhẹ nhàng đắp mền cho bệ hạ.
Ông đi ra đại điện, nhìn trăng khuyết trên bầu trời, ngày mai có lẽ là một ngày nắng.
Truyện khác cùng thể loại
37 chương
67 chương
22 chương
45 chương
102 chương