Ta chính là một cô nương như thế
Chương 176
"Thành An Hầu muốn nói gì, mời nói thẳng." Thạch Tấn biết mình không có tư cách quản chuyện riêng giữa phu thê người ta, hắn sửa sang lại y quan*, đi đến bàn ngồi xuống. Mặc dù là tù nhân, hắn vẫn mang theo quý khí công tử thế gia, giơ tay nhấc chân không thấy chút sợ hãi nào.
*áo mũ.
"Ta muốn Thạch đại nhân giúp ta chút sức."
"Buồn cười, ta thân là mệnh quan triều đình, há lại cùng phản đảng như ngươi thông đồng làm bậy." Thạch Tấn không chút nghĩ ngợi nói: "Dung Hà, ngươi không cần nhiều lời, ta sẽ không hợp tác cùng ngươi."
"Đã như vậy, thì ta cũng không ép. " Dung Hà đứng lên, quay người bước ra ngoài cửa, chút ý thuyết phục đối phương cũng không có. Phản ứng này của y làm mọi người ở đây sửng sốt một chút, Đỗ Cửu kinh ngạc nhìn Dung Hà, lại nhìn Thạch Tấn ngồi yên không lên tiếng, quay người đuổi theo.
"Thạch đại nhân." Triệu Trọng còn trong phòng, trời sinh hắn có khuôn mặt phúc hậu, ai nhìn hắn lần đầu, đều sẽ cảm thấy người này chắc chắn sẽ không nói láo.
Thạch Tấn không để ý đến hắn.
Triệu Trọng cũng không thèm để ý, tùy ý chọn ghế ngồi xuống, chậm rãi rót trà cho hai người: " Mấy năm trước Thạch đại nhân đến biên cương làm sai dịch à?"
Đuôi lông mày Thạch Tấn khẽ nhúc nhích, hắn quay đầu nhìn Triệu Trọng, không biết hắn muốn nói gì.
"Ngươi không cần phòng bị ta như thế, ta chỉ tùy tiện nói thôi. " Triệu Trọng một mặt chất phác: " Lúc nhỏ ta muốn học võ, nhưng người trong nhà không đồng ý, những năm này thì đã chậm."
"Biên cương nghèo nàn, Triệu đại nhân không đi là tốt. " Thạch Tấn nhấp một hớp trà đã lạnh: "Từ khi nào ngươi cấu kết cùng Dung Hà vậy?"
"Đây không phải gọi là cấu kết, mà gọi là cùng chung chí hướng. " Triệu Trọng xùy cười một tiếng, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Ta ở Tiết Châu nhậm chức Thích Sứ mấy năm, trong suy nghĩ của dân chúng nơi đó, miễn cưỡng có chút địa vị. Nhưng lúc Tiết Châu gặp thiên tai, ta làm quan như phụ mẫu họ, lại không thể vì họ xin được bao nhiêu viện trợ từ triều đình. Ba năm trước, Tiết Châu ồn ào nạn hồng thủy, chết không ít người, triều đình sợ Tiết Châu xảy ra ôn dịch, liền cho người phong bế thành từ bên ngoài, chỉ được phép vào không cho phép ra."
"Ta biết đây là phương pháp xử lý dự phòng ôn dịch, ta cũng không oán ai, nhưng sau khi triều đình phong bế Tiết Châu, lại không phái người đưa lương thực dược liệu tới, chẳng lẽ triều đình định cho mọi người chết đói hết, để Tiết Châu biến thành cô thành?" Kể đến chuyện này, hốc mắt Triệu Trọng có chút đỏ lên: "Ngươi biết Tiết Châu chết bao nhiêu người không?"
"Một vạn người! Tròn một vạn người!"
Thạch Tấn trầm mặc, hắn nhớ chuyện năm đó, là do phụ thân viết trong thư, bởi vì chuyện của Tiết Châu, trên triều đình vốn không có bao nhiêu bọt nước, sau đó ai đã gánh lấy trọng trách báo lên triều đình, đồng thời tự mình áp tải lương thực thảo dược đi Tiết Châu.
"Những ngày đó, tiếng khóc trong thành Tiết Châu chưa bao giờ ngừng, nương khóc vì nhi nữ, trượng phu khóc vì nương tử, nhi nữ khóc vì cha nương. " Giọng Triệu Trọng run rẩy: "Vốn sẽ không chết rất nhiều người, vốn sẽ không chết rất nhiều người đấy..."
Sau đó Dung Hà xuất hiện, mang theo thảo dược cứu mạng, trong nháy mắt đó, hắn muốn quỳ xuống trước mặt Dung Hà.
Lúc đó trong lòng, hắn đến nay mãi không quên, cũng không thể quên. Sau đó hắn biết, chuyện Tiết Châu là Dung Hà gánh bao áp lực để báo lên, bởi vậy còn đắc tội một bộ phận quan viên. Sau đó ở Tiết Châu cộng sự một khoảng thời gian, hắn bị sức quyến rũ của Dung Hà làm khuynh đảo, nguyện ý gia nhập dưới trướng y.
Thạch Tấn nói không ra lời, đương nhiên hắn biết triều đình mục nát bao nhiêu, thậm chí phụ thân hắn, còn là một khối mục nát trong đó. Cho nên thời điểm đó hắn trốn tránh Ban Họa, cũng trốn tránh gánh nặng Thạch gia nặng nề. Hắn muốn làm một người trắng đen rõ ràng, muốn làm một người dám yêu dám hận, nhưng vì gia tộc, hắn không dám tùy hứng, chỉ có thể vác theo cái vỏ của gia tộc, bước từng bước một tiến lên phía trước.
"Người Triệu gia đông đảo, ngươi không sợ liên lụy người nhà?"
"Chỉ cần có quyết tâm, thì sẽ có cách không liên lụy người nhà. " Triệu Trọng lắc đầu: "Cách đều do người nghĩ ra, chỉ ở chỗ có muốn hay không."
Thạch Tấn trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: "Ngươi làm thuyết khách rất tốt, ta xém chút động tâm rồi."
"Không phải ta làm tốt, mà là trong lòng Thạch đại nhân vẫn còn chút lương tri và chính nghĩa. " Triệu Trọng cười chất phác một tiếng: "Đầu óc ta không tốt lắm, nghĩ cái gì sẽ nói cái đó, Thạch đại nhân đừng ghét bỏ ta nói chuyện không có trật tự."
"Bây giờ ta thân là tù nhân, làm gì có tư cách ghét bỏ người khác. " Thạch Tấn thấy Triệu Trọng không có ý rời đi, thế là hỏi một câu: "Binh lính ta mang tới xử lí thế nào?"
"Chủ công biết họ cũng chỉ nghe lệnh người khác, không thể chọn, cho nên sẽ không làm khó họ, ngươi yên tâm đi. " Triệu Trọng thấy hắn còn nhớ đến những binh lính kia, hảo cảm đối với Thạch Tấn tăng thêm vài phần: " Tin tức ngươi bị bắt làm tù binh đã nhanh truyền đến tai Trường Thanh vương, lúc này coi như chúng ta thả ngươi trở về, Trường Thanh vương và triều đình sẽ không tin tưởng ngươi nữa, còn không bằng ngươi đi theo chúng ta, đợi chủ công chuyện thành, không chỉ bách tính thiên hạ có ngày sống dễ chịu, ngay cả Thạch gia các ngươi cũng có cơ hội phục lên. Còn hiện tại..." Triệu Trọng lắc đầu liên tục: " Thạch gia các ngươi là bộ hạ cũ của Thái Tử, Phong Ninh Đế làm sao cũng không thể tin tưởng người Thạch gia, đợi Phong Ninh Đế thoái vị, con cháu hắn kế vị, triều đình ai còn nhớ Thạch gia đã từng hiển hách một thời?"
"Phong Ninh Đế sẽ không trọng dụng Thạch gia chúng ta, chẳng lẽ Dung Hà thì có sao?"
"Chủ công và Phong Ninh Đế không giống nhau, hắn chỉ coi trọng tài hoa, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện của mình, sẽ không sợ chủ công không trọng dụng không tín nhiệm." Triệu Trọng vẫn rất khẳng định điểm này: "Ngươi so sánh Phong Ninh Đế bạo quân kia với chủ công, là vũ nhục chủ công nhà ta."
Ở trong lòng Triệu Trọng, hắn vô cùng sùng bái Dung Hà.
Thạch Tấn thấy hắn tôn sùng Dung Hà như thế, trong lúc nhất thời lại cảm thấy buồn cười, hay là nên thừa cơ châm chọc vài câu, nhưng nghĩ đến dân chúng thiên hạ hiện nay lầm than, hắn phản bác không được Triệu Trọng.
"Người khác có năng lực Dung Hà đương nhiên sẽ tín nhiệm. " Thạch Tấn quay đầu, nhìn cây Phù Dung bên ngoài viện: "Nhưng hắn đối với ta, không phải không có khúc mắc."
"Các ngươi có thù cũ?" Triệu Trọng hơi nghi hoặc một chút, Thạch Tấn và nhà chủ công, hình như chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì?
"Có lẽ có đi." Thạch Tấn nhắm mắt lại, một bộ không muốn nói nhiều.
Thấy hắn như thế, Triệu Trọng rất thức thời đứng dậy cáo từ, đi ra viện gặp Đỗ Cửu đứng bên ngoài, liền nhìn thoáng qua bốn phía: "Chủ công đâu?"
" Đi thăm hỏi tướng sĩ bị thương cùng Ban Tướng Quân rồi. " Đỗ Cửu ôm kiếm trong ngực dựa vào gốc cây, thấy Triệu Trọng đi ra nói: " Chỗ Thạch Tấn ngươi thuyết phục được chưa?"
"Ta thấy dáng vẻ của hắn, không phải rất trung với triều đình, cũng không biết vì sao không chịu hiệu trung với chủ công, còn nói bọn họ có thù cũ. " Triệu Trọng nhíu mày: "Ngươi luôn đi theo bên người chủ công, có biết chuyện giữa chủ công và Thạch Tấn không?"
Trên mặt Đỗ Cửu lộ ra vẻ chợt hiểu, hắn tự tay vỗ bả vai Triệu Trọng: "Triệu huynh, việc này không thể trách ngươi, nếu Thạch Tấn không chịu, cũng không sao."
" Dù sao ngươi cũng nên cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì." Triệu Trọng càng thêm tò mò.
"Có một số việc người biết càng ít càng tốt. " Đỗ Cửu lắc đầu: "Lòng hiếu kì của Triệu huynh nên kềm lại."
Lời này muốn hắn nói thế nào, nói Thạch Tấn có ý với Ban Tướng Quân sao,khiến trong lòng chủ công nhà bọn họ không vui à? Thân là thị vệ cận thân của chủ công, hắn dựa vào không chỉ là thân thủ, còn có đầu óc.
Ban Họa và Dung Hà thăm viếng thương binh xong, liền đi xem các binh sĩ thao luyện, trong một đống lớn binh sĩ, còn có thể nhìn thấy một số binh sĩ mặc khôi giáp triều đình xen kẽ trong đó, những người này trên người mặc áo giáp phần lớn cũ nát tiết kiệm, tấm che ngực mỏng một lớp, đừng nói bảo vệ tiễn từ đâu bay tới, ngay cả môt cây chủy thủ cũng có thể xuyên thấu.
Những quân triều đình này sau khi bị bắt, vốn còn có một số người chống cự, thế nhưng quân Dung gia cho ăn một bữa, sức chống cự nhỏ đi rất nhiều.
Lúc Ban Họa và Dung Hà tới, cơm trưa đang chuẩn bị phát. Bánh cao lương và từng thùng cháo đặc bị mang ra ngoài, quân triều đình bị bắt cũng được đãi ngộ như nhau, chỉ là quân Dung gia có hai loại đồ ăn, bọn họ chỉ có một loại.
Nhưng bọn họ vẫn rất thỏa mãn, bởi vì bên trong có váng dầu, vận khí tốt, còn có thể từ trong món ăn tìm ra một miếng thịt, điều này khiến bọn họ nhiều ngày không thấy váng dầu, hận không thể bỏ trong túi quần, mỗi bữa cơm mới mò ra liếm một miếng.
Bánh cao lương làm rất thô ráp, cháo đặc cũng là dùng gạo cũ nấu, nhưng không có mùi lạ, ăn vào bụng vẫn nóng.
Ban Họa thấy quân triều đình ngồi chồm hổm trên mặt đất, bưng bát lớn ăn đến say sưa ngon lành, trong lòng có loại tư vị không nói nên lời. Mặc dù nàng hoà mình cùng những binh lính này, nhưng những thức ăn này nàng nuối không trôi, cháo miễn cưỡng có thể uống mấy ngụm, nhất là bánh cao lương nghẹn trong cổ họng, nàng nếm một lần, kém chút trực tiếp phun ra.
"Chủ công! Tướng Quân!" Binh sĩ đang ăn cơm phát hiện bọn họ, nhao nhao đứng dậy hành lễ.
"Cứ ăn cơm cho ngon đi. " Ban Họa nghiêm mặt nói: "Ai cũng không được hành lễ, còn dám ta sẽ kéo các ngươi lên bàn đạp mông!"
Các tướng sĩ cười vang, nhưng đã có câu nói này, bọn họ quả thực thả càng mở, vừa lén gạt cháo trong chén, vừa lén nhìn Ban Họa và Dung Hà.
Dung Hà đã sớm biết Ban Họa bình thường chung đụng cùng tướng sĩ như thế nào, bình thường cùng binh lính ở chung ra sao, Dung Hà tự nhận sức quyến rũ so ra kém hơn Ban Họa. Nghe Ban Họa nói thô tục như thế, Dung Hà cũng không có gì là không thích ứng, lúc y vừa mới bắt đầu nghe thấy, còn có chút chấn kinh, hiện tại đã sớm tập mãi thành thói quen.
Huống chi các binh sĩ càng thích phương thức giao lưu thế này, y cũng không đi khoa tay múa chân với cách làm của Họa Họa.
Trong quân doanh, Họa Họa không quá quản y ở chung cùng mưu thần như thế nào, thì y cũng sẽ không can thiệp hành vi làm việc của Họa Họa, đây là tôn trọng lẫn nhau của họ.
Quân Dung gia thoải mái, quân triều đình cũng có chút bó tay bó chân rồi, thấy Ban Họa và Dung Hà đi tới, bọn họ bưng bát trong lúc nhất thời không biết nên đứng lên, hay tiếp tục vùi đầu cố ăn.
Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, bọn họ giống như châu chấu bị trói cùng nhau, bên ngoài đều bị phản quân vây lại, bọn họ ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, cứ như vậy bị mang đi.
Hơn một vạn người, rõ ràng rất nhiều người không bị buộc chặt, cũng đường hoàng bị mang đi, trung thực đến làm cho các tướng sĩ quân Dung gia có chút đau lòng.
"Tất cả mọi người, nên ăn cơm cho ngon. " Ban Họa thấy bộ dáng quân triều đình sợ hãi chết lặng, nhịn không được thở dài trong lòng: "Ta và chủ công tới xem một chút mọi người ăn như thế nào."
"Tướng Quân." Lính đầu bếp dẫn đầu cười hi ha tiến lại: " Thức ăn của chúng ta mặc dù so ra hương vị kém nhà làm, nhưng tuyệt đối bao ăn no, ngài yên tâm."
"Có thể bao ăn no thì tốt." Ban Họa thỏa mãn quay đầu, nhìn về phía Dung Hà: "Chúa công vẫn muốn xem à?"
"Thôi, nếu chúng ta ở đây, bọn họ ăn không ngon đâu. " Dung Hà chắp tay nói: " Các vị các tướng sĩ khổ cực rồi, Dung mỗ không thể báo đáp, chỉ có thể lấy lễ cảm tạ." Nói xong, vái chào toàn thể tướng sĩ một cái lễ thật sâu.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
212 chương
8 chương
52 chương
31 chương
92 chương
206 chương
15 chương
69 chương