Ta chính là một cô nương như thế

Chương 173 : chương 122.2

Trong lúc họ đang chờ phản quân đầu hàng, bỗng nhiên huyện Thanh Tùng truyền đến cấp báo, phản quân vượt sông từ huyện Thanh Tùng, ý đồ công phá đại môn huyện Thanh Tùng, bọn họ thỉnh cầu trợ giúp. "Cái gì?" Trường Thanh Vương không dám tin nhìn lính báo tin: " Làm sao Dung Hà lại mang binh tiến đánh huyện Thanh Tùng?" Hắn ta bị Dung Hà lừa! Từ lúc mới bắt đầu, Dung Hà đã không có ý tấn công vào Vĩnh Châu, y cố ý để binh sĩ tập kích liên tiếp vài đêm, chính là vì để hắn ta tin tưởng, trọng điểm y đặt tại Vĩnh Châu. "Đại nguyên soái, bây giờ nên làm gì?" Trường Thanh Vương nhìn về phía Thạch Tấn, nửa ngày mới xanh mặt nói: "Thạch Tấn, ngươi mang binh đến huyện Thanh Tùng chém giết phản quân. Dung Hà là kẻ giảo hoạt, ta lo lắng phản quân tiến đánh huyện Thanh Tùng chỉ là một phần nhỏ, mục tiêu nhân mã của phản quân chủ yếu vẫn ở nơi này." "Vâng." Thạch Tấn ôm quyền, nhấc rèm quân trướng lên đi ra ngoài. Tướng sĩ trong doanh trướng đều nhớ lúc trước Thạch Tấn chủ động đề xuất muốn dẫn binh trấn thủ huyện Thanh Tùng, thế nhưng Trường Thanh Vương không chịu, cho nên mới tạo thành cục diện hôm nay. Nhưng lúc này nhìn thấy bộ dáng Trường Thanh Vương thịnh nộ, không ai dám đổ dầu vào lửa. Lần này Trường Thanh Vương đoán không sai, Dung gia quân tiến đánh huyện Thanh Tùng xác thực chỉ là một bộ phận, người dẫn đầu đám binh sĩ này chính là Ban Họa. Người nàng mặc ngân giáp, không nói một lời nghe chửi rủa quân Dung gia trên cửa thành. " Thủ hạ Dung Hà không còn người nào sao, lại phái tiểu bạch kiểm trông như ả đàn bà này dẫn binh thế?" Tướng lĩnh đứng trên tường thành cười ha ha, cứ như bản thân đang kể một câu chuyện rất buồn cười: "Nếu như ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, chui qua đũng quần của gia gia, gia gia tạm tha mạng chó cho ngươi." Lúc hai bên mắng nhau, lời khó nghe nào cũng nói ra được, Đỗ Cửu và Triệu Trọng đi theo sau lưng Ban Họa lo lắng nàng không chịu được lời kích thích, nào biết được vậy mà Ban Họa rống họng lên mắng lại đối phương. "Bộ dạng ngươi thế này mà cũng dám so với gia gia ta, sao không cởi truồng đi tìm bãi nước tiểu chó mà rọi mặt, dạng như ngươi mà có thể sinh ra một đại nhân vật như tiểu gia đây sao?" Ban Họa ném ngân thương trong tay cho Đỗ Cửu, chống nạnh mắng: " Dung mạo ngươi xấu xí như thế, cưới được thê tử không, sinh ra nhãi con thì chắc là của ngươi chứ? Đừng cả ngày nghĩ đến nam nhân thiên hạ đều là nhi tử hay cháu trai của ngươi, nghĩ quá nhiều cũng là bệnh, ngươi trước ngẫm lại người xui xẻo nào là cha, là gia gia của ngươi, rồi hẳn đến trước mặt ta mà sĩ diện! Phi!" Quân Dung gia bị Ban Họa chửi rủa sợ ngây người, đây, đây là Phúc Nhạc Quận Chúa sao, là phu nhân chủ công bọn họ đấy à? Công phu mắng chửi người khác, sao giống một tên lỏi đời thế? "Móa nó, ranh con nhà ngươi, đợi gia gia ta làm thịt ngươi, lấy ‘hai lạng trứng’ của ngươi ngâm rượu uống!" "Ngược lại là ngươi hâm mộ ‘hai lạng’ của ta, trên người ngươi có đến hai tiền không*! ?" Ban Họa mắng lại: "Coi như uống cạn rượu trứng thiên hạ, ngươi cũng chỉ là một con rùa ‘hai tiền’ xấu xí, không lên được ‘hai lượng’!" *Đại khái đang so sánh trứng giống hai lượng và hai văn tiền. Phụt. Triệu Trọng nhịn không được nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía Đỗ Cửu, phát hiện hắn cũng không tốt hơn mình là mấy, lập tức trong lòng thăng bằng không ít, xem ra không phải một mình hắn cảm thấy kinh hãi. Ban Họa một người khẩu chiến mười người, rốt cục tướng lĩnh trên cửa thành tức giận đến dẫn binh mã vọt ra, đại hán này thân cao tám thước, tay cầm gai sắt đại chùy, tư thế không đập chết Ban Họa thì không cam lòng. "Hừ!" Ban Họa lấy ra cung tiễn trên lưng ngựa, cài tên bắn ra, đại hán còn la to um sùm kìa, bị tiễn đâm thủng ngực, ầm một tiếng ngã trên mặt đất. Binh sĩ đi theo thấy tướng lĩnh chết rồi, lập tức sững sờ, quay người muốn về thành, nào biết được mưa tên rơi xuống đầy trời, bọn họ đều bị bắn thành cái sàng. Ban Họa mặt lạnh quay đầu nhìn tướng sĩ phía sau: "Các ngươi nhớ kỹ, đây chính là kết cục của kẻ hữu dũng vô mưu. Có thể động thủ thì đừng nói nhảm, cũng không được xem thường bất kỳ đối thủ nào. Thời gian vừa rồi hắn ta đứng trên của thành chửi rủa, thì nên tìm xạ thủ bắn cung đến bắn rơi cờ của chúng ta mới đúng, nhưng hắn ta hết lần này tới lần khác xem thường tên ’tiểu bạch kiểm’ như ta, tìm cơ hội nhục nhã ta, các ngươi ghi nhớ bài học này, đừng phạm sai lầm như thế." "Vâng!" Các tướng lĩnh cùng nhau kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Ban Họa, tràn đầy sùng bái. Ban Họa đối với thái độ nghe lời của họ rất hài lòng, giơ tay lên nói: "Công thành!" Thủ thành vốn dễ hơn công thành, nhưng bởi vì thủ lĩnh tướng sĩ huyện Thanh Tùng bị tiểu bạch kiểm thống lĩnh bên phản quân một tiễn bắn chết, lòng quân đại loạn, mắt thấy phản quân hô "Giết" rung trời, cửa thành cũng sắp công phá, không ít binh sĩ đánh mất dũng khí thủ thành. "Tướng Quân. " Đỗ Cửu lau đi vết máu không biết bị bắn lên mặt khi nào: " Sức chống cự của binh sĩ thủ thành hình như giảm xuống." "Phá thành nên phá lòng quân trước. " Ban Họa một thương lật một kỵ binh, nói với Đỗ Cửu: " Bảo các huynh đệ thêm chút sức, mau chóng đánh hạ huyện Thanh Tùng, nếu như ta đoán không sai, không đến hai ngày, viện quân triều đình phái tới sắp đến." "Mạt tướng đã hiểu!" Đỗ Cửu vỗ mông ngựa, bắt đầu đi cổ vũ lòng quân bên mình. Đã lên chiến trường, sẽ không phân nam nhân nữ nhân, chỉ phân ngươi ta. Quân Dung gia đã sớm biết Ban Họa có chút tài năng, không nghĩ tới vậy mà nàng thích ứng trong quân đến như vậy, điều binh khiển tướng cũng rất có thủ đoạn, ra trận giết địch sạch sẽ lưu loát, cứ như đã luyện qua. Những tướng sĩ này đi theo Ban Họa tiến đánh huyện Thanh Tùng, rốt cục tâm phục khẩu phục, lòng tràn đầy kính nể và sùng bái. "Đùng!" Cửa thành huyện Thanh Tùng rốt cục bị công phá, Ban Họa dẫn binh giết vào. Nàng vốn cho rằng nghênh đón mình chính là quân dân kịch liệt phản kháng, nào biết được lúc nàng xông vào, liền thấy tiểu hài tử hơn mười tuổi khóc hô to: "Ta đầu hàng." Nam hài mặc thiết giáp không vừa, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, tay cầm đao run lẩy bẩy, Ban Họa vẻn vẹn nhìn hắn một cái, hắn bị dọa đến quỳ gối trước mặt Ban Họa. Tướng sĩ khác cũng không khá hơn nam hài này bao nhiêu, trên mặt bọn họ chết lặng mang thêm vài phần hoảng sợ, một chút phản kháng cũng không có, nhưng những người này vẫn đứng trước nhất, bị bọn họ ngăn ở phía sau, là người già và hài tử ăn mặc rách nát. "Đỗ Cửu, dẫn người về kiểm kê nhân số, cẩn thận đánh lén. " Ban Họa quét qua nữ nhân và hài tử run lẩy bẩy bên trong đám người, lại thêm một câu: "Trong quân ai dám cưỡng gian nữ nhân, ta sẽ đích thân chặt đầu hắn, treo trên tường thành." "Thuộc hạ lĩnh mệnh." Sau khi cửa huyện Thanh Tùng bị công phá, sắp xếp bách tính huyện Thanh Tùng, dễ dàng hơn trong tưởng tượng của Ban Họa. Hoặc là nói, lúc những người này phát hiện Ban Họa không có ý giết bọn họ, đồng thời còn giúp bọn họ dọn dẹp đường đi, bọn hắn liền vô cùng thuận theo, bảo họ đi hướng đông, thì tuyệt đối không đi hướng tây. "Tướng, Tướng Quân. " Ngay lúc Ban Họa đi xuống cổng lầu, chuẩn bị xem danh sách bên dưới thu về, một nam hài chạy đến trước mặt nàng: "Ngươi thật là phản quân sao? " Ban Họa đưa thay sờ đầu hắn: "Chúng ta không phải phản quân, là tới giải cứu mọi người đấy." Tiểu nam hài không hiểu cái gì gọi là giải cứu, hắn lẳng lặng nhìn Ban Họa, sau một lúc lâu nói: " Ngài không đoạt lương thực của chúng ta, ngài là người tốt." "Thằng nhóc này, đây không phải là người tốt, nên gọi là người thôi. " Ban Họa cười nhạt: "Quan binh cướp đồ của bác tính, thì gọi là súc sinh." "Đại, đại nhân. " Một tiểu cô nương hơn mười tuổi vội vàng chạy tới, hung hăng đánh mấy cái lên người nam hài, sau đó hoảng sợ nhìn Ban Họa: "Đệ đệ không hiểu chuyện, mạo phạm đại nhân, cầu xin đại nhân buông tha cho chúng ta." "Đệ đệ của ngươi thật thú vị. " Ban Họa gặp cô nương này bị dọa đến ngay cả lời cũng nói lắp bắp, giọng điệu trêu chọc nói: " Ngươi đừng sợ, ta không ức hiếp tiểu hài." Nàng móc trong túi ra, tìm mấy khối điểm tâm, để trong tay tiểu nữ hài: "Này, cầm lấy đi an ủi một chút." Tiểu nữ hài cầm điểm tâm không dám động. "Ngươi rất có cảnh giác. " Ban Họa cầm lại một khối điểm tâm trong tay nàng bỏ vào miệng: "Yên tâm đi, không có độc." Tiểu nữ hài len lén nhìn Ban Họa một chút, vẻn vẹn chỉ một cái liếc mắt đủ để mặt nàng đỏ tới mang tai, cúi đầu cầm điểm tâm, vội vàng lôi kéo đệ đệ đi ra, đi thật xa mới dám lén quay đầu nhìn, nào biết được tìm không thấy bóng người Ban Họa rồi. "Tỷ tỷ, tướng quân kia thật tốt. " Tiểu nam hài lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng: "Điểm tâm của hắn cũng thật ngon." "Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi." Tiểu nữ hài nhịn không được mắng: " Lỡ như hắn là người xấu, ngươi còn cần mạng không?" "Nhưng hắn không phải người tốt. " Tiểu nam hài quay đầu nói thầm, chợt phát hiện mấy nam nhân lén lút đi ngang mấy ngõ mình hay đi, thì nhịn không được nhìn thêm mấy lần. Huyện Thanh Tùng chỉ lớn như vậy, bình thường láng giềng nào đi ngang qua, mọi người trong huyện mặc y phục phong cách gì, trong lòng mọi người đều rõ ràng, mấy nam nhân kia nói chuyện và hành động, thấy thế nào cũng không giống là người Thanh huyện Tùng bọn họ. "Tướng Quân, " Đỗ Cửu đi đến chỗ làm việc của Ban Họa: "Vừa rồi có tiểu hài tới báo tin, nói trong thành xuất hiện mấy nam nhân trưởng thành bộ dạng khả nghi." "Thám tử?" Ban Họa nghĩ đến đầu tiên chính là cái này, nàng tính toán thời gian một chút, cũng nên là thời điểm quân triều đình kịp phản ứng rồi: "Bảo huynh đệ phía dưới đề cao cảnh giác, quân triều đình rất nhanh sẽ tới." "Thuộc hạ đã rõ. " Đỗ Cửu do dự một chút, nhịn không được hỏi: " Tướng Quân, bộ dạng ngươi mắng chửi lúc trước có chút..." "Thế nào, nghe không quen?" "Không không không, thuộc hạ nghe rất hả giận." "Hả giận thì tốt." Ban Họa ném bút qua một bên, nàng không kiên nhẫn nhất với những thứ này: "Trong nhà của ta nuôi mấy lão binh tàn tật, trình độ bọn họ mắng chửi người mới gọi là tinh xảo. Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, đợi hồi kinh hãy đi bái phỏng họ, để bọn họ dạy ngươi hai chiêu." Đỗ Cửu sững sờ, thì ra Ban gia còn nuôi nhiều lão tướng tàn phế đã vô dụng với triều đình như thế? Trong nháy mắt này, hình tượng Ban gia trong lòng hắn trở nên vô cùng cao lớn.