Ta chính là một cô nương như thế

Chương 165 : chương 118.2

Tất cả mọi người nghĩ tới đây, nhưng lại không dám trực tiếp nói ra. Cuối cùng vẫn là phe ủng hộ Thái Tử nhịn không được, đứng ra bắt đầu chất vấn Ninh Vương. Lúc Ninh Vương còn là Vương gia, tính tình bạo ngược, càng đừng đề cập hiện tại trở thành Hoàng Đế. Hắn ta lập tức giải những quan viên chất vấn này vào nhà lao, trong lúc nhất thời triều thần trên triều sợ bóng sợ gió, toàn bộ Kinh Thành lâm vào hoàn cảnh lo sợ không yên. Ninh Vương đăng cơ ngày thứ năm, liền không kịp chờ đợi phong Hoàng Hậu thành Thái Hậu, lại phong thưởng mấy thiếp thất hắn ta sủng ái, ngược lại chính phi Tạ thị bây giờ còn chưa được danh phận Hoàng Hậu, lúng ta lúng túng đợi trong cung. Tất cả quan viên đi theo Tưởng Lạc, đều chiếm được đại bút ban thưởng, trên triều đình ngoại trừ những quan viên này ra, những người khác vốn không dám phát ra tiếng. Phong thưởng qua đi, Tưởng Lạc bắt đầu hạ thánh chỉ la mắng, người đầu tiên hắn ta muốn giáng chức là Dung Hà, nhưng vì Dung Hà có địa vị quá cao trong lòng người đọc sách, cuối cùng Tưởng Lạc vẫn bị nhóm thân tín ngăn cản. Cuối cùng hắn ta chỉ có thể lùi lại việc khác, liên hạ ba thánh chỉ biếm Ban Hoài. Đạo thứ nhất, biếm Ban Hoài thành Hầu. Đạo thứ hai, biếm Ban Hoài thành Bá tước. Đạo thứ ba, trực tiếp tước đi tước vị, thu hồi nhà mà Hoàng gia ban thưởng, bắt đầu xét nhà. Ban gia phong quang mấy trăm năm trên triều Đại Nghiệp, rốt cục sụp đổ trong khoảnh khắc. Nhưng vì người Ban gia không hiếp đáp đồng hương, cho nên ngoại trừ xét nhà ra, thì không bị ghi danh vào tội tịch. Nhưng biến cố lần này, với những người khác xem ra, đã là đả kích lớn bằng trời. Có người đồng tình cho Ban gia, cũng có người đồng tình cho Ban Họa, nhà mẹ đẻ thất thế, ở phu gia* thì làm sao nhấc nổi đầu? *nhà chồng. Nhưng làm cho tất cả mọi người cũng không nghĩ tới là hôm Ban gia bị xét nhà, người Ban gia ánh mắt yên tĩnh, hình như không có chút ngoài ý muốn. Mà những lão nhân Ban gia nuôi, đã sớm được Ban gia phát bạc, sắp xếp đi nơi khác. Gần đây không ít người bị xét nhà, nghe nói phàm là người những năm này từng đắc tội Tưởng Lạc, kết cục không xét nhà thì bị biếm. Những người này khóc trời đập đất, đau lòng nhức óc, phản ứng Ban gia tỉnh táo lạnh nhạt, đơn giản là một dòng suối trong đám người bị hại. Có lẽ là vì Tưởng Lạc thực sự không được ưa chuộng, phản ứng này của Ban gia, lại dẫn tới không ít lời khen ngợi. Thậm chí có tài tử cố ý làm hai bài thơ, đến tán thưởng Ban thất thế nhưng không sợ quyền uy thế nào, trừng mắt lạnh lùng nhìn thế lực tà ác ra sao. Để mọi người nhìn thấy bài thơ hăm he lại bảo tốt, đúng là đã quên Ban gia từng là một phần tử quyền thế xa hoa. Địch nhân của địch nhân sẽ là bằng hữu, Ban gia hiện tại là địch nhân của địch nhân. Sau khi Ban gia bị xét nhà, liền được hạ nhân phủ Thành An Hầu đón đi. Nhưng người Ban gia không muốn liên lụy Dung Hà, chết sống không chịu đến ở phủ Thành An Hầu, cuối cùng Dung Hà thực sự không còn cách, liền cho người mua một tòa nhà lớn trong Kinh Thành, để người Bam gia tạm thời ở lại. "Nhạc phụ, nhạc mẫu. " Dung Hà nhìn căn biệt thự này, có chút áy náy nói: " Uất ức cho hai người." "Người một nhà không cần khách sáo như vậy." Ban Hoài mừng khấp khởi móc ra mấy tấm ngân phiếu từ trong thắt lưng, đây là ông cố ý để người ta may, quan binh xét nhà không làm khó ông lắm, cho nên ông mặc y phục có túi để giấu ngân phiếu. Ông nhét ngân phiếu vào tay Âm thị: "Phu nhân, những thứ này đều đưa bà bảo quản." Âm thị lập tức không do dự nhận lấy ngân phiếu, bà nói với Dung Hà: "Chúng ta bây giờ không tiện đến Hầu phủ, Họa Họa nhờ con chăm sóc rồi." "Mong nhạc mẫu yên tâm, tiểu tế nhất định sẽ chiếu cố nàng. " Dung Hà thi lễ vãn bối, cũng không vì hiện tại Ban gia nghèo túng mà có chút lạnh nhạt: " Mấy ngày gần đây thân thể Họa Họa đã khá hơn nhiều, mỗi lần có thể dùng non nửa chén cơm, còn có thể ăn chút thịt." "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã kén chọn, những ngày này con dỗ nó sợ là tốn không ít tinh lực." "Họa Họa rất tốt, đối xử với nàng tốt không hề tốn tinh lực." Dung Hà cười. Âm thị thấy y như vậy, lòng lo lắng rốt cục để xuống. Thu xếp tốt người Ban gia, Dung Hà vội vàng chạy về nhà. Chuyện Ban gia bị xét nhà, Dung Hà còn không biết làm sao nói cho Ban Họa, y lo lắng thân thể nàng còn chưa khỏi hẳn, lại vì việc này mà bị kích thích. "Chàng về rồi à?" Ban Họa mặc cẩm bào thật dày núp trên ghế quý nhân nhìn nghệ nhân gánh xiếc, thấy Dung Hà đến, liền đưa tay gọi y. Chỉ là cẩm bào trên người nàng có chút rộng, khẽ vươn tay đã lộ ra một nửa cánh tay. Dung Hà đi qua nắm chặt lòng bàn tay của nàng, xác định tay nàng không lạnh mới nói: "Hôm nay có lén ăn điểm tâm không?" "Ta giống người không quản được miệng mình lắm à?" Ban Họa kiêu ngạo quay mặt: "Cũng không phải tiểu hài hai ba tuổi." "Ừm, ta biết nàng là tiểu hài mười bảy mười tám tuổi. " Dung Hà cười ôm nàng, hai người một đường trở lại phòng ngủ, Dung Hà nhét người vào ổ chăn: "Giữa trưa muốn dùng gì, ta bảo người làm cho nàng." "Hôm nay khẩu vị không tốt lắm, để phòng bếp làm mấy món khai vị ngon ngon ấy. " Ban Họa nghi ngờ nhìn Dung Hà một chút: "Có phải chàng có chuyện giấu ta không?" Bộ dáng muốn nói lại thôi, thấy thế nào cũng không giống không có chuyện. "Họa Họa..." Dung Hà vuốt ve gương mặt non mềm của nàng: "Hôm nay đã xảy ra một chuyện, nàng nghe xong đừng quá kích động." "Ồ?" Ban Họa nhíu mày: "Là hoàng vị thay người ngồi, hay là phụ thân ta lại đắc tội người nào?" Dung Hà: ... "Hửm?" Ban Họa càng không hiểu: "Không phải ta nói đúng rồi chứ?" Không phải thì tại sao Dung Hà không nói lời nào? "Mấy ngày trước, Thái Thượng Hoàng ban ý chỉ, để Ninh Vương kế vị." Tay Ban Họa nắm chặt chăn mền dừng lại, nàng mở to mắt nhìn Dung Hà: "Chàng nói... Ninh Vương?" Dung Hà trầm mặc gật đầu, nhưng thần sắc của y rất bình tĩnh, cứ như đăng cơ không phải Hoàng Tử có hiềm khích với y, mà chỉ là một người xa lạ không liên quan. "Thái Tử đâu?" "Không ai thấy Thái Tử, Thạch Sùng Hải bị thu hồi chức Thừa Tướng, đã đến nơi khác đảm nhiệm vị trí Tri Châu, Thạch Tấn cũng bị đày đi biên quan." " Đầu óc Tưởng Lạc có bệnh, lúc này còn thả người Thạch gia ủng hộ Thái Tử rời đi?" Ban Họa coi như tự nhận không có giác ngộ chính trị, cũng biết lúc này tuyệt đối không thể thả người Thạch gia đi, đây không thể nghi ngờ là thả hổ về rừng. "Đại khái Ninh Vương cảm thấy như thế càng có thể nhục nhã Thạch gia hơn." "Nhưng nhục nhã như thế chỉ rõ đầu óc hắn ta không mấy linh hoạt." "Còn có chuyện khác à?" Dung Hà trầm mặc một lát: " Trong vòng ba ngày Ninh Vương đăng cơ, liên tiếp hạ ba đạo thánh chỉ bài xích nhạc phụ, hôm nay phủ Tĩnh Đình Công bị tịch thu..." "Bị xét nhà rồi?" Ban Họa hoảng hốt nhìn Dung Hà, bỗng nhiên gật đầu nói: " Thì ra đúng là như thế... Đúng là như thế..." Nàng vẫn cảm thấy trình tự giấc mơ của mình hỗn loạn không có chút nào ăn khớp, đến giờ khắc này mới hiểu được, Ban gia sẽ bị tước đi chức vị, chỉ là người tước đi không phải là Tân đế, mà là Tưởng Lạc luôn không hợp với Ban gia. "Họa Họa, nàng đừng quá đau lòng, chỉ cần ta còn ở đây ngày nào, ta sẽ bảo vệ Ban gia ngày đó. " Dung Hà thấy nàng cười như khóc, lo lắng nàng thương tâm quá độ: "Nàng tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không để nhạc phụ nhạc mẫu chịu ấm ức." "Ta không đau lòng. " Ban Họa nhìn Dung Hà cười: "Ta tin tưởng chàng." Dung Hà nhìn ra được Ban Họa thật sự không đau lòng, hai tròng mắt của nàng xán lạn như sao, bên trong là ánh sáng y nhìn không hiểu. Hoạ Hoạ thế này, khiến y vừa mê hoặc vừa trầm mê, y nhịn không được kéo người vào trong ngực: "Họa Họa, nàng có gì thì hãy nói với ta, đừng nghẹn trong lòng." "À hôm nay ta muốn ăn chân vịt, chàng bảo người làm đi." "Được." Lúc này Dung Hà liền đáp ứng, quay người ra cửa phân phó hạ nhân đợi ở bên ngoài. Ban Họa từ trên giường bò dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh, kéo ra cửa khắc đôi hoa tịnh đế, xoay người kéo ra hòm gỗ thấp nhất. "Họa Họa. " Dung Hà đi đến bên cạnh Ban Họa, giúp nàng bỏ hòm gỗ lên bàn: "Trong này là gì?" "Một bộ y phục." Ban Họa nhẹ nhàng vuốt ve rương: "Ta sai người làm bộ y phục này cho chàng." Nói xong, nàng mở rương ra, bên trong là một bộ cẩm bào hoa lệ màu đen, trên cẩm bào dùng ám văn thêu tường vân, mỗi một châm mỗi một đường đều hiện rõ sự lộng lẫy. Dung Hà không nghĩ tới trong cái rương gỗ này chứa một bộ y phục, mà lại là cẩm bào thêu chỉ vàng. "Ta vẫn không biết có nên để chàng thử bộ y phục này hay không đấy. " Ban Họa quay đầu cười nhìn Dung Hà: "Bởi vì chàng mặt y phục màu sáng rất đẹp." Dung Hà cảm thấy Ban Họa muốn nói không phải thứ này. "Nhưng ta lại nghĩ đến chưa bao giờ thấy qua chàng mặc đồ màu đen, lại có chút tiếc nuối. " Ban Họa lấy cẩm bào màu đen từ trong rương ra, cười híp mắt đưa tới trước mặt Dung Hà: "Mặc cho ta xem chút đi." "Được." Dung Hà tiếp nhận cẩm bào, xoay người đi ra sau tấm bình phong. Ban Họa ngồi bên bàn, một tay nàng chống cằm, ánh mắt rơi xuống góc tường bày bình hoa, nhớ tới nam nhân trong mộng trước khi nàng chết khen nàng là người sống động hiếm thấy trong Kinh Thành, còn đưa áo lông chồn cho nàng. Cảm nhận của nàng với tân đế trong mộng rất phức tạp, một là cảm tạ y đồng ý chiếu cố người nhà của mình, hai là oán y tước đi chức vị của Ban gia. Kết cục của nàng vốn sau khi Trầm Ngọc từ hôn, thì không tìm được binh sĩ thích hợp, cuối cùng bị tước đi chức vị, chết dưới tay người nào không biết tên. Song khi nàng tỉnh mộng, hiện thực và mộng cảnh càng đi càng xa, nàng đã dần dần không coi trọng giấc mộng kia. Vui cũng tốt, buồn cũng được, sống một lần trên đời, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu rơi vào kết cục xét nhà chết sớm, thì cũng là vận mệnh của nàng, chỉ cần người nhà không sao, nàng không còn gì oán hận. Không biết qua bao lâu, Ban Họa nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy quý công tử thân mặc huyền y chậm rãi bước đến, bạch ngọc quan, dương chi bạch ngọc tốt nhất, cần cổ trắng nõn, cái cằm hoàn mỹ đến không chân thực. Giống nam nhân trong mộng y đúc. Ban Họa bỗng nhiên cười, tiếng cười truyền ra phòng, nha hoàn thủ ở bên ngoài nghĩ phu nhân vì Ban gia xảy ra chuyện, bị kích thích đến điên rồi. "Họa Họa, nàng cười gì vậy?" "Ta đang cười một câu thơ." "Thơ gì?" "Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, câu này ta đọc không sai chứ?” "Không. " Dung Hà ngồi xuống cạnh nàng: "Ta chỉ không rõ tại sao nàng lại đọc câu này." "Ừm, đại khái là bởi vì ta cảm thấy chàng mặc y phục đen càng đẹp hơn màu sáng." "Thật sự?" Dung Hà cúi mắt nhìn y phục trên người: "Nếu Hoạ Hoạ thích, vậy mỗi ngày ta đều mặc cho nàng ngắm." "Vậy không được " Ban Họa lắc đầu: "Ta không muốn tiện nghi cho những nữ nhân khác, để các nàng nhìn thấy sắc đẹp của chàng." "Vậy ta chỉ mặc ở nhà thôi.” "Được." Ban Họa cười gật đầu. Nàng đưa tay sờ lên bạch ngọc quan của Dung Hà, bỗng nhiên nói: "Dung Hà." "Hả?" Dung Hà nắm một tay khác của nàng thưởng thức trong tay. "Vấn đề này ta chỉ hỏi chàng một lần." "Có phải chàng có chuyện gì giấu ta không?"