Dung Hà không ngờ Ban Họa lại đột nhiên hỏi vấn đề này, hắn nhìn Ban Họa, bỗng nhiên trầm mặc không biết phải làm sao. Hắn cũng không muốn để Ban Họa liên lụy vào trong chuyện này, thậm chí có ý muốn giấu giếm nàng, còn tìm đường lui cho nàng. Nếu thất bại, hắn sẽ để Ban Họa trở thành người "đại nghĩa diệt thân", hơn nữa Họa Họa còn mang trong mình huyết mạch họ Tưởng, nàng vẫn có thể sống thoải mái sung túc như trước kia. Cho nên hắn có ý định tránh né thế lực và chi nhánh của Ban gia, không để Ban gia can dự vào trong việc riêng của hắn. Hắn làm việc vô cùng bí mật, thậm chí còn không để lộ ra một chút dã tâm nào, hắn không rõ tại sao Họa Họa lại đoán được, hoặc có lẽ điều nàng đang hỏi cũng không hẳn là chuyện này, hắn suy nghĩ rất nhiều, phải chăng chuyện Họa Họa muốn biết không phải chuyện hắn đang nghĩ tới? Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Ban Họa lấy hai tách trà đẹp đẽ, rót một tách nhét vào tay Dung Hà, cười nói: "Từ từ suy nghĩ, thiếp không vội." "Họa Họa, nàng muốn biết chuyện gì?" Dung Hà miễn cưỡng cười nhận lấy tách trà nặng tựa ngàn cần, nước uống hơn phân nửa. "Chàng cứ nói đi, cứ từ nghĩ xem mình đang giấu thiếp chuyện gì, cần phải nói gì." Ban Họa mỉm cười như không liếc nhìn hắn, "Huống hồ hiện nay chàng không cần lên triều làm quan, thiếp cũng không có chuyện gì để làm, chàng có thể từ từ nói, thiếp cũng có thể chậm rãi nghe." Dung Hà cười khổ muốn đặt tách trà xuống, lại bị Ban Họa ngăn cản, "Có lẽ chàng không nên đặt tách trà này xuống thì hơn, thiếp sợ chàng nói nhiều sẽ khát nước." Nghe vậy, Dung Hà càng cố đặt tách trà xuống, "Vậy được, nàng nghe nhé, ta sẽ từ từ kể đây." "Lúc nhỏ ta đã không được mẫu thân yêu thương, bởi vì sau khi Ta được sinh ra, cơ thể mẫu thân bắt đầu đẫy đà hơn trước, bà đã dùng rất nhiều cách, thế nhưng không sao khôi phục được vóc dáng trước kia." Giọng nói của Dung Hà bình thản, hoàn toàn không có chút cảm xúc gì với chuyện oán hận của mẫu thân, "Cũng may hồi nhỏ trông Ta khá xinh xắn cho nên được mọi người yêu thích, dần dần mẫu thân cũng chăm sóc Ta nhiều hơn, chỉ là hơi nghiêm khắc, bà luôn cho rằng Ta không giỏi bằng huynh trưởng." "Sao lại có kiểu suy nghĩ tầm phào như vậy được nhỉ, muốn sinh ra hay không cũng không phải do chàng quyết định, cho dù bà ấy có giận cá chém thớt, muốn trách cũng chỉ trách bản thân bà ấy hoặc phụ thân của chàng chứ? Cớ sao lại trút giận lên chàng khi đó chỉ là một đứa bé chưa biết gì?" Ban Họa mới nghe Dung Hà nói mấy câu như thế, nàng đã tức giận đùng đùng, "Bà ấy có biết suy nghĩ không thế?" Mắng xong, Ban Họa mới nhớ tới người mình vừa mắng dù sao cũng là bà mẹ chồng đã ngỏm tỏi, nàng mắng chửi như vậy có bị xem là bất hiếu không? Thế nhưng Dung Hà lại không nổi giận gì, hắn thấy Ban Họa tức giận đến mức má đỏ bừng, bật cười nói, "Đừng giận, chuyện đã qua rất lâu rồi." Từ nhỏ được ông bà và cha mẹ yêu thương đùm bọc, Ban Họa không thể tưởng tượng được cuộc sống khi bé của Dung Hà như thế nào, nàng hít sâu một hơi, cuôi cùng cũng đè nén được cơn xúc động muốn chửi đổng của mình. "Tiếp theo sau đó con đường làm quan của phụ thân không được thuận lợi, thời gian ở trong phủ bầu bạn với mẫu thân cũng ít đi nhiều." Dung Hà châm chọc cười, "về sau bà mất, bên ngoài còn đồn thổi rằng bà chết vì bệnh." Đồn? "Đúng, đều là đồn đãi." Dung Hà cụp mắt xuống, giọng nói lạnh lùng, "Bà chết bởi thuốc độc, khi đó Ta còn bé, không biết bà trúng độc gì, tận đến năm ngoái Ta mới biết được sự thật, bà chết vì trúng độc Cam thảo dấy (đậu tương tư), mà người đưa cam thảo dấy cho bà.... Ban Họa thấy lạnh người, mẫu thân của Dung Hà tự sát chết hay là bị mưu sát? Ai giết bà? Người đàn bà khác ganh ghét bà hay là... cha của Dung Hà? Cuộc sống trong Ban gia vô cùng đầm ấm yêu thương, mặc dù Ban Họa không trải qua cuộc sống mưu mô tranh đấu, thế nhưng nàng có nghe mấy vị tiểu thư muội muội thân thiết kể qua, nào là chính thất làm nhục tiểu thiếp, tiểu thiếp thì thầm mấy lời dèm pha với người đàn ông trụ cột trong nhà, cố ý gây hấn với chính thất, các loại ân toán tình cừu tích góp từng tí một, đủ để viết thành một quyển tiểu thuyết dài tập. Bây giờ nghe Dung Hà kể chuyện này, trong đầu nàng lại hiện lên câu chuyện bí mật của những gia tộc mà mình từng nghe kể trước đây. Dung Hà nhìn thấy Vẻ mặt nàng là lạ, đoán rằng nàng đã nghĩ sai, hắn nói tiếp, "Tình cảm giữa Gia phụ và gia mẫu rất tốt, gia phụ không có thêm thiếp thất, ngay cả một thông phòng cũng không có. Sau khi gia mẫu mất đi, cả ngày gia phụ chỉ làm thơ viết chữ tưởng nhớ gia mẫu, khi ông biết mình sẽ chết, cũng trăng trối phải chôn ông cùng một huyệt với gia mẫu." Không sinh ra cùng lúc thì chết cùng một huyệt. Đây là một câu chuyện tình cảm cảm động, thế nhưng Ban Họa nghe xong lại không thấy xúc động nhiều, có lẽ trong thâm tâm mỗi người đều có sự thiên vị, nàng quan tâm cuộc sống của Dung Hà sau khi cha mẹ đều mất, chứ không phải tình cảm của cha mẹ hắn. "Nhưng mà trên thực tế gia phụ cũng không phải chết bình thường, ông cũng giống như mẫu thân, chết vì trúng độc cây cam thảo dấy." Dung Hà nhấp một miếng trà lạnh, "Nhưng ta lại cảm thấy, có lẽ ông cũng không muốn sống nữa, coi như không bị trúng độc, cũng không sống thêm được bao nhiêu năm." "Tiếp theo sau đó huynh truởng cũng bị bệnh, huynh trưởng ngày một gầy đi, lúc gần chết vẫn chưa nhận được thánh chỉ kế thừa tước vị, đại tẩu trở về nhà mẹ đẻ ngay trong thời kỳ đại tang, đồng thời cũng bất cẩn sinh non." Ánh mắt Dung Hà nhìn vào bình hoa để ở góc tường, "Một Dung gia bề thế như vậy, cuối cùng chỉ còn một mình ta" "Hiện tại lại có thêm nàng nữa." Dung Hà cong môi lên cười, "Nơi này lại một lần nữa hóa thành nhà, chứ không phải một phủ đệ hoa lệ nhưng lạnh lẽo." "Thiếp...." Ban Họa quay đầu nói, "Hay là đừng nói nữa nhé." Nàng chỉ nghe thôi đã thấy khó chịu, miễn bàn đến chuyện Dung Hà đã phải trãi qua những ngày tháng như thế. "Việc này ta vẫn luôn chôn trong lòng, không có ai giải bày cùng." Dung Hà cầm tay nàng, "Họa Họa hãy ngồi bên cạnh Ta một lát được không?" Ban Họa mím môi gật đầu. Dung Hà khẽ cười, "Nàng đừng lo lắng, phải trải qua những chuyện này có thể nói là không may nhưng chí ít ta cũng may mắn được gặp nàng." "Nói đi nói lại vẫn không quên nịnh thiếp." "Ta không có nịnh nàng, ta chỉ nói thật thôi. "Nếu chàng không còn gì để nói thì thiếp đi ngủ đây." Dung Hà kéo nàng vào lòng, "Ta sẽ kể tiếp, nàng đừng đi." "Sau khi đại huynh chết bệnh, ta tra lại số thuốc huynh ấy thường uống mỗi ngày, trong đó có mấy vị thuốc làm ảnh hưởng rất nhiều đến sức khỏe, trông toa thuốc thì giống như dưỡng thân, nhưng trên thực tế đều là loại thuốc không thể sử dụng, "Dung Hà cười khổ, "Lúc đó, ta chỉ mới hơn mười tuổi, coi như tìm được điểm đáng ngờ, cũng không dám nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì Ta cũng không biết ai có thể đủ tín nhiệm." "Ta càng ngày càng tra ra được nhiều manh mối, cuối cùng Ta cũng tra rõ kẻ thủ ác đứng phía sau màn kia là ai." Dung Hà châm chọc cười nói, "Là bệ hạ." Hắn cúi đầu nhìn Ban Họa, hắn cho rằng nàng sẽ kinh hãi, hoặc sẽ biện giải cho Vân Khánh đế, nhưng không ngờ là nàng chỉ lẳng lặng lắng nghe, không hề có ý tứ biện giải cho Vân Khánh đế. "Bệ hạ lia lịa ban ân cho ta, còn để Ta làm thủ lĩnh đội mật thám." ánh mắt Dung Hà tràn đầy châm chọc, "Tất cả người ở Đại Nghiệp này đều khen Ta là quân tử, lại không biết Ta là một tên mật thám." Những tin tức này đủ khiến ai nghe thấy cũng phải khiếp sợ, hoặc sẽ kinh ngạc không ngớt. Quả thực Ban Họa cũng giật mình, thế nhưng điều khiến nàng khiếp sợ lại là một chuyện khác: "Với khả năng dùng kiếm như múa của chàng, nếu lôi ra hù người thường thì được, chứ cỡ đó sao làm thủ lĩnh mật thám?" "Thủ lĩnh Mật thám chứ đâu phải làm thủ lĩnh sát thủ, vì sao phải có võ nghệ cao cường?" Dung Hà lắc đầu cười, "Chứ không phải vì Ta thông minh sao?" "Nói vậy cũng phải." Ban Họa gật đầu, "Quả thật chàng thông minh hơn thiếp nhiều, vậy thì chàng kể tiếp đi, thiếp đang lắng nghe đây." "Càng làm mật thám thì càng cảm thấy, cả cái triều Đại Nghiệp này giống như cái thùng rỗng bị sâu mọt đục nát bét, đã không còn thể chữa trị được nữa." Dung Hà lắc đầu cười, "Khi đó Ta chỉ muốn, nếu có thể nâng đỡ một hoàng tử biết quyết đoán lên làm đế vương cũng tốt." Ban Họa nhớ tới mấy đứa con trai của Vân Khánh đế, "Giọng nói phức tạp: "Vậy chàng đã tìm được rồi sao?" Dung Hà: "Ta nghĩ nàng sẽ không hỏi ta vấn đề này." Ban Họa:... "Họa Họa, ta chẳng phải quân tử, ta là một người đàn ông có dã tâm." Dung Hà nói tiếp, "Hai lần nàng và Hằng đệ đi chôn bảo tàng đều có liên quan đến Ta." Ban Họa giật thóp mình, "Chàng cũng đi chôn bảo tàng ở đó sao?" Dung Hà nghe vậy bật cười: "Đúng, chôn một vài món đồ sắt." "Nói đồ sắt phải chăng đã nói tránh nói né quá rồi không?" Ban Họa cẩn thận nhớ lại, trước đây không cảm thấy chuyện mình vô tình gặp được Dung Hà có chỗ nào quái dị, hiện tại nghe Dung Hà nói rõ nguyên nhân ra, nàng mới mới phát giác được chỗ nào cũng bất ổn. Một lần là sáng sớm, một lần là trời tối, vào những lúc như thế này, có ai dở hơi chạy ra ngoài nơi núi non hoang vu làm gì? Nghĩ vậy, nàng thấy lạnh gáy, Dung Hà không có giết nàng diệt khẩu, như vậy đã quá kiềm chế rồi, "Không ngờ chàng không giết người diệt khẩu, xem ra mệnh của thiếp và Hằng đệ cũng ghê gớm thật." "Nếu là người khác, có lẽ Ta sẽ không chọn kết quả này, nhưng nàng thì khác." "Bởi vì thiếp đẹp sao?" Dung Hà lặng lẽ gật đầu. Quả thật, trong nháy mắt nàng quay đầu lại đã làm cho hắn ngẩn ngơ, thế nhưng nguyên nhân chính xác để hắn giữ lại tính mạng của tỷ đệ họ cũng không phải là cái này. Mà do hắn xác định chắc chắn rằng hai tỷ đệ này không có phát hiện ra  bí mật của hắn, cũng không đủ thông minh để phát hiện. Thế nhưng hắn không thể nói cho Họa Họa biết suy nghĩ này của hắn, bằng không hắn lo đêm nay mình phải ra ngủ ngoài thư phòng. "Thật tinh mắt." Ban Họa vỗ vỗ vai Dung Hà, tiếp tục lắng nghe. "Họa Họa." Dung Hà nhìn Ban Họa, "Ta không muốn liền lụy đến nàng, cũng không muốn liền lụy Ban gia. Nếu ta thua, nàng coi như không biết chuyện này, ta đã an bài xong tất cả mọi chuyện rồi, tuyệt đối sẽ không để dính líu đến nàng." "Cái gì mà liền lụy với không liền lụy chứ?" Ban Họa tức giận nói, "Chàng đã là người đàn ông của thiếp, nếu thiếp nói với người ngoài rằng những chuyện chàng làm đều không liên quan gì tới thiếp, chàng nghĩ xem có ai tin không?" "Nếu Thái tử đăng cơ, hắn nhất định sẽ tin." "Thái tử là người nhu nhược thiếu quyết đoán, một người như thế sao có thể làm vua của một nước." Ban Họa tức giận nói, "Huống chi hiện tại Thái tử sống hay chết còn chưa biết rõ, chàng nghĩ vậy có quá xa vời không?" "Nàng không trách Ta ư?" Dung Hà cảm thấy mỗi ngày Họa Họa đều đem đến cho hắn một cảm nhận mới, "Thứ Ta muốn chính là thiên hạ này." "Như vậy thì tốt chứ sao nếu chàng trở thành hoàng đế thì thiếp là hoàng hậu đó." Ban Họa vẫn bình thản nói, "Chàng muốn làm gì cứ làm, thiếp không ngăn cản chàng đâu." "Vậy còn Bệ hạ." "Thiếp đâu phải người ngu." Ban Họa hơi mất mác nói, "Những chuyện xảy ra với Ban gia, còn có chút ân oán xưa cũ, tuy rằng tổ mẫu chưa từng nói chuyện này với thiếp, thế nhưng thiếp cũng thầm suy đoán được đôi chút, chỉ là không dám chắc thôi." Vân Khánh đế có thể ra tay sát hại cả thư đồng theo hầu mình từ hồi bé, như vậy sát hại thêm tổ phụ của nàng cũng không phải chuyện gì quái lạ. "Hôm Tổ mẫu gặp chuyện không may, ta có đến phủ đại trưởng công chúa bái phỏng, Tổ mẫu đã tặng cho ta một thứ." " Tổ mẫu tặng chàng cái gì vậy?" "Hổ phù thống lĩnh tam quân. "Chàng nói cái gì?" Ban Họa kinh hãi nhìn Dung Hà, "Không phải Hổ phù đã bị mất từ lâu rồi  sao, chỉ là bệ hạ không tuyên cáo chuyện này ra bên ngoài thôi mà." Hóa ra vật quan trọng như vậy lại nằm trong tay tổ mẫu? Tại sao Tổ mẫu lại trao món đồ quý giá này cho Dung Hà, nếu như bà biết tham vọng trong lòng của Dung Hà, nhưng vẫn quyết định trao nó cho Dung Hà, chứng tỏ bà đã từng oán hận với hoàng triều họ Tưởng này rồi sao? Cảm tình của Ban Họa dành cho Vân Khánh đế rất phức tạp, có cảm ơn ông đã chăm sóc mình, cũng có hận bản tính lãnh huyết vô tình của ông ta, một kẻ qua sông đoạn cầu ám hại tổ phụ. Hồi còn nhỏ tổ phụ luôn chăm sóc cho nàng từng ly từng tí, mỗi một ký ức về tổ phụ đều rất vui vẻ và hạnh phúc. Nàng không thể tự tay hãm hại Vân Khánh để nhưng cũng không thể làm lơ nỗi đau đớn mà tổ phụ từng gánh chịu. "Dung Hà." Ban Họa lẳng lặng nhìn Dung Hà, "Chàng sẽ thành công." Vương triều Tưởng gia cuối cũng cũng đến ngày hoán đổi triều đại. Thịnh cực tất suy, triều đại thay đổi đã là chuyện được định từ trước. Dung Hà cho là mình đã lấy đủ dũng khí để nghênh đón bão tố ập tới, thế nhưng không ngờ chỉ  có gió thoảng và mưa phùn lướt qua hắn, sự chênh lệch của sông và biển đã cho hắn cảm nhận được thế nào là "hạnh phúc đến bất ngờ". "Còn...." Ban Họa hơi ngượng ngùng nhìn Dung Hà, "Có thể cho thiếp xem thử hổ phù kia trông như thế nào không? Thiếp tò mò quá sức." Hổ phù được đúc bằng vàng, kiểu dáng rất oai phong, nhưng trông khá xinh xắn, Ban Họa lật qua lật lại xem mấy lần, "Nghe nói Hổ phù này rất lợi hại, trên thực tế cũng không có bao nhiêu tác dụng. Điều binh khiển tướng, điều quan trọng là quân lính nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của chàng mới được, đôi khi hổ phù rất đắc dụng, thế nhưng cũng có lúc nó chỉ là biểu tượng, thứ khó nắm chắc trong tay nhất chính là lòng người." "Ta cũng biết nếu chỉ trông cậy vào mỗi hổ phù này thì hoàn toàn không thế điều binh khiển tướng." Dung Hà thấy Ban Họa ném sang một bên như ném một món đồ choi, "Thế nhưng vào một thời điểm nào đó thì nó cũng rất hữu dụng." "Chàng không cần nói với thiếp mấy cái chuyện tốn chất xám thế này." Ban Họa đem hổ phù trả lại cho Dung Hà, "Đói bụng rồi, đi ăn thì hơn." Nàng đứng lên, bỗng nhiên híp mắt hỏi: "Chàng còn chuyện gì giấu giếm thiếp nữa không?" Dung Hà đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó lắc đầu chắc nịt. "Ngoan." Ban Họa Yỗ vỗ đầu của hắn, "Thành thật như vậy là tốt." Sau khi Trữ vương đăng cơ, lấy quốc hiệu là "Phong Ninh", từ này vốn ngụ ý "mùa màng được mùa, cuộc sống bình yên", nhưng mà cuộc sống bình yên của dân chúng triều Đại Nghiệp không kéo dài được lâu, dân chúng nổi dậy khắp tứ phương, quan viên trong triều hết đổi người này lại chuyển người khác, Trữ vương nghe theo lời a dua gièm pha, hở chút là nổi giận đùng đùng, không thèm bận tâm đến thể diện của chúng triều thần. Phàm là quan viên từng qua lại với Thái tử đều không có được kết cục tốt, không chỉ như vậy, trong cung thường xuyên có cung nữ bị ngược đãi tới chết, chẳng mấy chốc hành vi tàn bạo của Phong Ninh Đế được lan truyền khắp toàn bộ Đại Nghiệp. Con đường lên đế vị của Phong Ninh Đế vốn đã bất chính, lời đồn cha và anh của Phong Ninh Đế đều bị giam lỏng, thậm chí ngay cả dân chúng ở huyện châu xa xôi cũng có thể tường thuật câu chuyện Phong Ninh Đế đã từng bức vua thoái  vị như thế nào, tay hắn đã nhuốm máu tanh ra sao, hành vi hung tàn của hắn trong cung nhiều cỡ nào. Dân tâm là thứ rất kỳ quái, đa số dân chúng đều có thể nhẫn nhục chịu đựng không dám bộc lộ suy nghĩ phản nghịch, nhưng khi việc làm của người đứng đầu đã phá tan ranh giới giới hạn của bọn họ, bọn họ sẽ điên cuồng phản kháng, cho dù phải mất đi mạng sống cũng muốn lật đổ kẻ đáng ghét đang trên vị trí cao nhất kia. Ngay khi Phong Ninh Đế đang nổi giận đùng đùng trong buổi chầu triều, bách tính Tiết châu nổi dậy tạo phản, Hơn nữa không chỉ có mỗi dân chúng tạo phản mà quan viên địa phương kết hợp với người dân cùng nhau đứng lên tạo phản. Lúc này mọi người mới nhớ tới, Triệu gia đã bị Phong Ninh Đế cách chức điều đến châu chuyện khác từ lâu rồi, thứ sử tiết châu là con trai trưởng dòng chính của Triệu gia, thảo nào hắn không thể nhẫn nhịn được, quyết tâm đứng lên tạo phản. Tiết châu nâng cờ dẹp loạn, Đông châu, Tây Châu và các châu huyện lớn khác cũng hưởng ứng, quân đội triều đình liền tiếp bị đánh bại lui quân, Tưởng Lạc suốt ngày nổi nóng cũng phải đứng ngồi không yên, ngay cả mấy thân tín được phái đi đều bị phản quân đánh bại, cuối cùng hơn nửa đất đai Đại Nghiệp đều rơi vào tay phản quân. Các Triều thần thúc thủ vô sách, Tưởng Lạc liền tục nổi giận, lúc này mới hối hận bản thân đã cách chức hết mấy quan viên có đủ khả năng cầm quân khiển binh, điều họ ra ngoài biên cảnh, hiện tại trong triều đã không còn ai đủ sức làm việc này. "Bệ hạ." tên tiểu thái giám luôn hầu hạ bên cạnh Tuởng Lạc nói, "Nô tài thấy vẫn còn một nguời tài đủ sức điều binh, chỉ sợ bệ hạ nghe thấy tên của nguời, bệ hạ sẽ bất mãn." "Ai?" Hiện tại Tưởng Lạc chẳng khác nào ruộng khô cần nuớc, nghe thấy tiểu thái giám bên cạnh nghĩ kế giúp mình, liền vội vàng hỏi, "Đám nguời kia toàn là thứ vô dụng, ngày thường thì nói năng thánh thót, thế nhưng đến thời điểm mấu chốt thì không một ai dám lên tiếng." "Là Thành An Hầu Dung Quân Phách." "Hắn?" Tưởng Lạc cau mày, "Hắn ta chỉ là một quan văn, sao có thể ra chiến trường?" "Mặc dù hắn không am hiểu điều binh, nhưng phu nhân của hắn lại được sinh ra trong võ tướng thế gia." thái giám nói, "Lúc trước Dung Hà luôn được nhà ngoại tổ phụ của ngài chăm nom, là Hầu gia triều Đại Nghiệp, vào thời khắc mấu chốt như thế này, cho dù hắn không muốn ló mặt ra, cũng phải tỏ ra hăng hái giúp sức cho triều Đại Nghiệp." "Huống hồ, nếu hắn không cẩn thận chết ở trên chiến trường, như vậy cái gai lớn trong lòng ngài cũng bị nhổ bỏ, kế sách này chẳng khác nào một mũi tên bắn hai con nhạn." "Nói rất chí lí." Tưởng Lạc bừng tỉnh đại ngộ, hắn chỉ hận không thể đẩy Thành An Hầu vào con đường chết, thế nhưng vẫn chưa tìm được nhược điểm của Thành An Hầu, hiện tại hắn chết ở trên chiến trường, vì quốc vong thân, còn có ai dám hó hé lời nào? "Nói chuẩn lắm, người đâu, truyền chỉ." "Phải rồi, Dung Hà và Ban Họa mang binh ra khỏi thành, phái trọng binh canh gác cẩn thận chỗ ở của Ban gia, không được để bọn họ ra khỏi thành." Trước khi đạo thánh chỉ này được phát ra, Dung Hà đã sai người dời Ban gia ra khỏi kinh thành, "người họ Ban" lưu lại ở trong thành bởi vì không được bước chân ra khỏi cửa cho nên không có ai hoài nghi thân phận của bọn họ. Khi người của nha môn bộ binh đem quân đến gác ở sân Ban gia, "Ban Hoài" và "Ban Hằng" còn mở tung nửa cánh cửa sổ, ló đầu ra chửi bới ỏm tỏi suốt nửa ngày, để cho mọi người thấy "người Ban gia" vẫn chưa biết thức thời, bản tính chả ra làm sao. Cùng lúc với việc "người Ban gia" bị khống chế thì đạo thánh chỉ của Phong Ninh Đế được đưa tới phủ Thành An Hầu. Không ngoài dự tính của Phong Ninh Đế, sau khi nghe tin "người Ban gia" đã bị giam lỏng, hai vợ chồng Thành An Hầu hoảng hốt, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hành lễ lĩnh chỉ, sáng sớm hôm sau liền dẫn tuỳ tùng và "năm vạn" nhưng được kê lên thành "hai mươi vạn" quân viễn chinh ra khỏi thành. Phong Ninh Đế căm ghét Dung Hà, cho nên lúc Dung Hà ra khỏi thành, hắn thậm chí không làm lễ tiễn đưa Dung Hà, chỉ tùy tiện phái một quan viên tầm thường đi tiễn đưa cho có lệ mà thôi. Hành vi này của hắn càng khiến cho nhiều triều thần thất vọng đau khổ hơn, bao gồm cả một vài quan viên luôn đi theo ủng hộ hắn. Sau khi ra khỏi địa giới kinh thành, quân viễn chinh đi một mạch về phía nam, không dám trì hoãn nửa bước. Trên đường đi, binh sĩ quấy phá người dân, thậm chí còn làm hư hại đồng ruộng, Dung Hà hạ lệnh trách phạt những binh lính này, bọn họ còn không phục, cuối cùng bọn họ phát hiện khả năng bắn cung của họ không sánh bằng Dung Hà, hơn  nữa kỹ năng sử dụng giáo của họ cũng không bằng một cô gái như Ban Họa, cuối cùng đều ngoan ngoãn nghe lời. "Tướng quân, phía trước chính là địa giới của bọn phản quân." Quan tiên phong ruổi ngựa đi tới bên cạnh Dung Hà, "Xin tướng quân hạ lệnh." "Các vị tướng sĩ đi đường vội vã, chắc đã thấm mệt rồi, trước tiên hãy dựng trại ở tạm, nghỉ ngơi dưỡng sức." "Rõ. Quan Đi đầu thầm vui mừng, quả thật bọn họ lên đường vội vã, bây giờ ai cũng mệt mỏi, nếu lúc này khơi chiến, bọn họ sao chống đỡ được phản quân? Có điều, lương thảo chỉ có hạn, thời gian không thể kéo quá dài, đến lúc đó lương thảo không đủ, chắc chắn sẽ thất bại. "Sau khi dựng doanh trại xong, Dung Hà và Ban Họa cùng ở một doanh trướng, các tướng sĩ khác đã quen với việc này rồi, cho nên cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, Suốt đoạn đường hành quân, bọn họ đã bị tài năng của Phúc Nhạc quận chúa thuyết phục, tuy là phận nữ nhi, nhưng nhiều binh sĩ vẫn còn kém xa nàng. Đáng tiếc chẳng phải là nam nhi, bằng không Ban gia đã có người kế nghiệp. Nhưng lại nghĩ đến người Ban gia hiện đang bị bệ hạ giam lỏng trong kinh thành làm con tin, các tướng sĩ lại cảm thấy căm phẫn, vốn dĩ do đế vương bất nhân, dẫn tới thiên hạ đại loạn, cuối cùng lại bức ép một cô gái bước ra chiến trường, còn nắm người nhà ra uy hiếp người ta, bọn họ đều là những người dân tục tằn thế nhưng vẫn không thể chấp nhận được việc làm này của Tưởng Lạc. Chỉ thương cảm Thành An Hầu cùng Phúc Nhạc quận chúa, hai người họ lúc này vẫn còn đang trong tân hôn, thế nhưng lại rơi vào cảnh phiền muộn này. "Thấy thái độ của tướng quân tựa hồ cũng không muốn đối đầu chính diện với quân phản loạn." Một vị lão tướng lắc đầu, cho dù trong lòng có hàng vạn hàng nghìn nỗi lo, lúc này cũng không thể thốt ra được. "Ai muốn đánh nhau với phản quân." Một vị tuớng quân trẻ tuổi mặc ngân giáp nổi giận nói, "Chúng ta làm tướng sĩ, để thủ vệ biên cương quốc gia, chống lại kẻ thù bên ngoài chứ không phải là chĩa vũ khí vào người dân vô tội của đất nước mình." Mấy tướng lĩnh khác không nói gì, ai nấy đều mang tâm sự nặng nề, vì tất cả mọi người biết, những phản quân này là bị dồn vào bước đường cùng cho nên mới phải lựa chọn tạo phản, nhưng những tướng sĩ như bọn họ đều biết rõ bọn họ không có sai, bởi vậy nếu phải xung đột vũ trang với nhau, có ai lấy làm vui vẻ chứ?" "Con mẹ nó, mấy ông dứt khoát lên cái coi." Vị tướng quân mặc ngân giáp mắng, "Đi bán mạng cho một thắng hoàng đế não tàn là điều sỉ nhục lớn nhất của ông đây." Vị tướng quân ngân giáp kia xuất thân võ tướng thế gia, tuy rằng không hiển hách bằng Ban gia thế nhưng cũng truyền thừa mấy đời, hắn mới vừa gia nhập vào trong quân đội chưa tới mấy năm, không ngờ lần đầu tiên ra chiến trường lại không phải đi giết kẻ thù bên ngoài mà là chém giết người dân cùng nước, điều này làm cho hắn thấy sỉ nhục vô cùng. "Bớt nói nhảm đi." Lão tướng nói, "Nếu để cho những người khác nghe thấy, ngươi chết chắc." "rắc...." Có người đạp phải cành khô. Mấy tướng lĩnh quay đầu lại, thấy Phúc Nhạc quận chúa mặc nhuyễn giáp màu vàng đứng cách đó không xa. "Mạt tướng gặp qua quận chúa." Các tướng lĩnh mặt mày tái mét, vội vàng đứng dậy hành lễ với nàng. Lần này Ban Họa theo quân, còn có thêm một danh xưng "Hữu tướng quân" Có thể thấy được bệ hạ hiện nay quyết tâm đẩy Ban gia xuống nước.  Có triều thần đứng ra phản đối chuyện Ban Họa ra chiến trường, nói từ trước đến nay triều Đại Nghiệp chưa từng có phụ nữ đảm nhận chức tướng quân, nhưng mọi ý kiến đều bị Phong Ninh Đế phản bác bởi lý do là: trong sử sách từng có phụ nữ đảm nhiệm chức tướng quân. Người phụ nữ trong sử sách kia làm được, vì sao Phúc Nhạc quận chúa làm không được? Lẽ nào nàng không có trách nhiệm với triều Đại Nghiệp, không một lòng với triều Đại Nghiệp hay sao? thân là quận chúa, ngay cả chút giác ngộ đó cũng không có ư? Ý câu nói này chính là, nếu Ban Họa không đồng ý ra chiến trường, tức là nàng không có lòng trung thành với triều Đại Nghiệp, đáng bị trừng phạt. Tất cả mọi người đều biết Phong Ninh Đế chỉ ngụy biện mà thôi, thế nhưng không có ai dám đứng ra nói thay cho Phúc Nhạc quận chúa. Bởi vì những người dám xả thân vì nghĩa đã không còn chỗ đứng trong triều này từ lâu rồi, một ít quan viên bám trụ được đến giờ đều là những kẻ nhát gan. Không hợp với phép tắc cũng không sao, dù sao cái thiên hạ này đã rối loạn từ lâu rồi, để cho một cô gái ra chiến trường cũng chả phải chuyện gì to tát.