Sau một tuần nài nỉ ỉ ôi, năn nỉ nũng nịu ba ba cùng anh trai, cuối cùng cô cũng được cho xuất viện. Hiện giờ, cô đang đứng trước gương ngắm mình lần cuối trước khi xuất viện. Cô thật sự khó hiểu khi Hà Thiên Doãn cứ luôn luẩn quẩn trước mặt cô trong suốt tuần qua, không phải anh ta chán ghét cô lắm sao? Tại sao luôn cười dịu dàng, ôn nhu xuất hiện trước mắt cô? Đúng là khó hiểu
Cửa phòng mở ra, một bóng dáng cao ráo, lịchlãm bước vào tiến thẳng đến bên giường, tay xách giỏ đồ của cô, mỉm cười
- Đi thôi nào, em gái. Chúng ta về nhà thôi
- Vâng, chúng ta về thôi anh
Nhanh chóng dẹp suy nghĩ qua một bên, cô mỉm cười tiến đến ôm lấy cánh tay của Hàn Thiên Phong bước đi. Cô cứ vô tư như vậy bước ra khỏi bệnh viện nhưng không hề biết hình ảnh kia đã bị người khác nhìn thấy.Hà Thiên Doãn cảm thấy vừa mừng vừa đau. Mừng vì cô đã khỏi bệnh, đã có thể tự do, tràn đầy sức sống. Đau vì cô đã rời xa mình. Suốt tuần qua anh luôn xuất hiện bên cạnh cô, quan tâm chăm sóc cô để cho cô quen với sự hiện diện của mình. Nhưng nhìn cô vui vẻ xuất viện như vậy, anh mới nhận ra, cô vốn không để tâm đến anh. Cũng đúng thôi, dù vô tình hay cố ý, anh cũng đã tổn thương cô. Muốn cô quên đi tổn thương là điều không thể. Chỉ còn cách bù đắp cho cô, ở bên cô, yêuthương che chở cô, mong cô tha thứ cho anh.
Ở một nơi khác trong bệnh việc, Lạc Thiên Triệt cũng đang lâm vào trầm tư. Trong đầu anh như có hàng vạn câu hỏi về cô, anh không ngờ là cô lại thay đổi như vậy sau khi gặp tai nạn. Anh vốn không chán ghét hay khinh bỉ cô,có thể nói, đối với anh cô là một người xa lạ. Nhưng có lẽ kể từ giây phút này, anh không muốn làm người xa lạ với cô, anh muốn hiểu thêm về cô, cũng muốn bảo vệ cô. Anh không chắc đây có phải là tình yêu hay không nhưng thời gian sẽ cho anh câu trả lời thôi
--- ------ ------ ----”””””””””””--- ------ ------ ----
Về đến Hàn gia cô mới có cảm giác tự do thoải mái, quả thật suốt một tuần trong bệnh viện cô cảm thấy rất ngột ngạt. Sau khi nghỉ ngơi suốt buổi sáng, Hàn Tuyết Lam xuống nhà để chuẩn bị đi mua sắm. Cô cần “thanh lý” tủ đồ kia gấp, nó không phù hợp với tiêu chuẩn lẫn sở thích của cô. Cô cũng nhờ baba chuyển ngành học cho cô, lúc trước “cô” học nghệ thuật là vì Phương Tuấn Hiên nhưng bây giờ cô không còn là “cô” nên phần tình cảm kia cũng biến mất rồi. Bây giờ cô xin baba chuyển qua học kinh tế chính trị chung với anh hai, cô muốn sau này có thể giúp ích cho gia đình.
Tại trung tâm thương mại Rose, cô đang trong shop thời trang nổi tiếng Liz để chọn cho mình những bộ đồ hợp ý. Chợt một cái đầmdạ hội màu đen, cúp ngực, xẻ từ đùi trở xuống, trên ngực áo đính kim cương vụn lấp lánh rất đẹp. Không cần suy nghĩ cô chỉ tay vào cái đầm đó nói
- Lấy cho tôi bộ đó
Cùng thời gian, hành động nhưng xuất phát từ hai người con gái khác nhau nhưng khí chất khác nhau, một lạnh nhạt, cao quý, một nũng nịu, mềm yếu. Cô ngước mắt lên nhìn người đối diện, cười nhạt một tiếng, không khỏi than thầm, quả là trái đất tròn. Người trước mặt cô không ai khác là bạch liên hoa Trịnh Yến Yến và nam chủ Phương Tuấn Hiên.
- Hiên, em muốn bộ đó.
Trịnh Yến Yến nũng nịu ôm tay của Phương Tuấn Hiên đòi hỏi.
- Được thôi. Lấy cho tôi bộ đó
- Gói lại cho tôi.
Không đợi Phương Tuấn Hiên nói xong, cô trực tiếp đưa thẻ ra thanh toán. Cô nhân viên cũng nhanh nhạy nhận thẻ lấy đi thanh toán và lấy bộ đồ đó cho cô.
- Cô.... Hàn Tuyết Lam? Là cô? Cô muốn gây sự chú ý với tôi?
- Phương thiếu gia, anh nghĩ sao? Bộ này là của tôi. Còn sự chú ý của anh, thứ lỗi tôi không cần
- Cô tính lạt mềm buộc chặt sao?
- Lạt mềm buộc chặt? Cho dù có cũng sẽ không phải là anh, Phương thiếu gia.
Lúc này, Phương Tuấn Hiên mới nhìn kỹ cô, khuôn mặt không son phấn, quần áo giản dị, mái tóc màu nâu... Tất cả đều bình dị nhưng lại toát lên vẻ đẹp kiêu sa, quyến rũ nhưng đầy lạnh lẽo của cô. Trong đôi mắt cô cũng không còn tình cảm nồng cháy với anh, có chăng chỉ là lạnh nhạt, thờ ơ và có chút không kiên nhẫn.
- Cô .... thay đổi?
Không phải là nghi vấn mà là sự khẳng định. Khẳng định cô thay đổi, khẳng định cô không còn yêu anh nữa
- Phải, con người ai mà không thay đổi. Sẵn đây tôi cũng có việc muốn nói với anh. Phươngthiếu gia, tôi thừa nhận mình từng rất yêu anh, chính vì vậy nên tôi nhẫn nhịn tất cả sự ghẻ lạnh, khinh bỉ, tàn nhẫn của anh chỉ vì tôi muốn anh hiểu tôi yêu anh như thế nào. Nhưng, tôi đã sai. Phương Tuấn Hiên, kể từ hôm nay, tôi Hàn Tuyết Lam cùng anh PhươngTuấn Hiên nửa điểm quan hệ cũng không có, sau này anh yêu ai, lấy ai, chết ở đâu cũng không liên quan đến tôi. Kể từ hôm nay tôi sẽ bước ra khỏi cuộc đời của anh, và anh sẽ không còn gặp tôi hay phải chịu đựng sự phiềnphức của tôi nữa.
Còn cô Trịnh Yến Yến kể từ hôm nay tôi sẽ không xuất hiện trước mắt cô nên cô không cần sử dụng thủ đoạn để tô đen tôi. Tôi cũng nói rõ luôn, người không phạm tôi tôi không phạm người, người đã phạm tôi thì đừng tráchtôi tàn nhẫn. Tạm biệt
Nói xong, cô xách theo mấy túi đồ xoay bước bỏ đi để lại hai bức tượng sống đứng đó.
--- ------ ------ ---”””””””””””””--- ------ ------ ---
Sau khi cô rời đi thì Phương Tuấn Hiên cũng quay bước đi, bỏ mặc Trần Yến Yến đứng đó một mình. Chỉ mình anh biết hiện tại trong lòng anh rối rắm ra sao. Khi nghe cô nói yêu anh, anh có cảm giác hạnh phúc, sung sướng như có toàn thế giới. Rồi anh lại thắm thía nỗi đau như rơi xuống địa ngục khi cô nói cô không còn muốn liên quan đến anh, cô nói cô sai khi yêu anh. Đau! Đau lắm chứ. Nhưng có lẽ cô nói đúng. Khi cô yêu anh hết mình, vì anhchịu đủ mọi điều thì anh không thèm ngó tới, bỏ mặc cô với thương tổn. Bây giờ, khi cô buông bỏ, không yêu anh, xem anh như người xa lạ thì anh lại không muốn, anh đau khổ nhưng có bằng những gì cô đã chịu không? Chắc chắn là không.Anh không biết rằng mình lại có lúc như thế này. Nếu không phải Hàn Tuyết Lam cô nói ra những điều đó thì chắc đến khi chết Phương Tuấn Hiên anh cũng không biết mình yêu cô. Không rõ là từ bao giờ nhưng có lẽ là rất lâu nhưng do anh cố chấp nên mới không nhận ra để rồi có không biết trân trọng mất rồi mới hối hận. Khi xưa anh thương tổn cô bao nhiêu thì anh sẽ cố gắng bù đắp lại, chỉ mong cô quay lại bên anh mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
9 chương
294 chương
31 chương
56 chương