Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game
Chương 37 : Tranh Đoạt Trứng Phối Sủng
Lý Vị Ương dẫn theo Chu Văn đến một tòa đấu trường sủng vật, mấy nữ sinh đã sớm chờ ở ngoài liền xông tới, lao nhao bàn luận.
Chu Văn nghe một chốc, liền đại khái hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Lý Vị Ương cùng mấy nữ sinh này, đều là học sinh của Tịch Dương học viện, tương lai đều là học tỷ của Chu Văn hắn.
Mấy nữ học sinh này cùng một nữ sinh khác cùng nhau lịch luyện trong một dị thứ nguyên Lĩnh vực, may mắn đánh được một viên trứng Phối sủng cấp Phàm thai.
Viên trứng Phối sủng kia là một loại cổ chiến mã, hơn nữa nghe nói còn là từ một thớt cổ chiến mã biến dị.
Phối sủng cấp Phàm thai đã cực hiếm thấy, có thể đánh ra đã là đại khí vận, huống chi còn là trứng của cổ chiến mã biến dị, tư chất cực cao, có thể nói là giá trị không nhỏ.
Cùng là Phối sủng cùng cấp, tư chất cũng sẽ có chênh lệch cực lớn, tứ đại thuộc tính của Phối sủng cấp Phàm thai dao động từ một đến chín, mà thuộc tính cơ sở của Phối sủng cấp Truyền kỳ là từ mười đến mười tám.
Tầm quan trọng của thuộc tính cơ sở thì khỏi nói cũng biến, Phối sủng có giá trị cơ sở càng cao, kỹ năng thiên phú cũng sẽ càng mạnh, khi chuyển thành hình thái phối hợp, uy lực gia trì cho chủ nhân cũng càng tốt.
Tốc độ cùng lực lượng của cổ chiến mã biến dị có thể nói đều là đỉnh cấp trong Phàm thai, cho nên Phối sủng cổ chiến mã cũng nhất định sẽ không kém, có thể thu được trứng Phối sủng như vậy, vốn đã là chuyện cực tốt.
Thế nhưng, viên trứng Phối sủng này thuộc về ai, đó lại là một vấn đề.
Vốn là mấy nàng cùng nhau tổ đội, chiến lợi phẩm thu được phải chia đều, thế nhưng nữ sinh kia lại nói, cổ chiến mã biến dị là do nàng ta giết, trứng Phối sủng cũng là nàng ta lấy ra, cho nên hẳn phải thuộc về nàng ta mới đúng.
Mấy người còn lại đương nhiên không đồng ý, nữ sinh Tô Mi kia ỷ vào bạn trai nàng ta có chút thế lực trong trường, cho nên trực tiếp cầm trứng Phối sủng đi, hoàn toàn không có ý bù lại cho những người khác.
Mấy người còn lại đương nhiên tức không chịu nổi, một người trong đó lại có quan hệ không tệ với Lý Vị Ương, cho nên liền tìm Lý Vị Ương nhờ ra mặt.
Lý Vị Ương nghe rõ đầu đuôi, vốn là muốn đứng ra hòa giải, để hai bên đều lui một bước, Tô Mi kia lấy trứng Phối sủng cũng được, thế nhưng cũng phải bù lại tổn thất cho những người còn lại một chút.
Thế nhưng Tô Mi kia lại ỷ vào thế lực của bạn trai, tuyệt không chịu nhượng bộ, cuối cùng náo đến hai bên đều không ai chịu nhường ai, từ đó định ra một trận chiến quyết thắng thua, người thắng có thể trực tiếp lấy trứng Phối sủng.
Bạn trai của Tô Mi cũng là một học sinh cao cấp của Tịch Dương học viện, Lý Vị Ương cũng có biết, người kia là Cao Dương, Cao Dương cũng có chút thế lực, thực lực bản thân cũng không kém, cho nên Lý Vị Ương muốn kéo Lý Huyền tới, để Lý Huyền tìm thêm mấy người phô trương thanh thế, tránh cho Cao Dương thua lại không chịu nhận nợ.
Thế nhưng nào biết, gọi thế nào Lý Huyền cũng không bắt máy, đến nhà cũng không tìm được người, cho nên đành kéo Chu Văn qua.
- Vị Uơng tỷ, Lý Huyền không tới, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một nữ sinh đầy lo lắng.
Dù Lý Huyền còn chưa nhập học, thế nhưng tên tuổi bại gia tử của hắn lại đã sớm vang vọng khắp Lạc Dương, những nữ sinh này đều đã từng nghe nói.
Hơn nữa Lý Huyền cũng thường xuyên tới tìm Lý Vị Ương, cho nên các nàng cũng từng gặp.
- Sợ gì, không phải còn có ta sao?
Lý Vị Ương nói.
- Thế nhưng bạn trai của Tô Mi lại là học trưởng năm bốn, nghe nói cũng rất lợi hại…
Một nữ sinh rụt rè nói.
- Học trưởng năm bốn thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là Phàm thai thôi sao, ta nắm chắc đánh bại hắn đoạt lại trứng Phối sủng.
Lý Vị Ương tự tin nói.
Chu Văn cảm thấy có chút kỳ quái, nếu Lý Vị Ương là tỷ tỷ của Lý Huyền, như vậy chính là đại tiểu thư Lý gia, sao ngay cả chút việc nhỏ này cũng không giải quyết được? Lại còn náo đến mức phải đến đấu trường để quyết đấu?
Chu Văn trực tiếp bị mấy nữ sinh bỏ qua một bên, dù dáng người hắn cũng không tệ, thế nhưng bởi mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có chút ốm yếu, nhìn thế nào cũng không thấy giống người có thể đánh nhau.
Vào đấu trường, bước tới một cái đài thi đấu, xa xa là một đám nam nữ trẻ tuổi, nhân số không chỉ nhiều hơn bên Lý Vị Ương bọn hắn nhiều, hơn nữa đa số trong đó còn là nam sinh cao lớn.
Cầm đầu là một nam sinh cao lớn anh tuấn, đang ôm em một nữ sinh ngồi trên đài, nhìn thấy đám Lý Vị Ương tới, liền vừa cười vừa nói:
- Lý Vị Ương, ngươi lại dám đến?
- Vì sao không dám đến? Đánh bại người cũng không phải việc khó, trứng Phối sủng này, ta nhất định phải cầm về.
Lý Vị Ương cường thế nói.
- Tài hoa của Lý Vị Ương ngươi, ta cũng đã từng được nghe nói, có điều muốn động thủ với ta, ngươi còn kém quá xa. Hơn nữa ta còn là học trưởng năm bốn, cũng không nên ức hiếp mấy học muội các ngươi.
Cao Dương cười híp mắt nói.
- Cao Dương, ngươi có ý gì?
Lý Vị Ương có chút dự cảm bất tường.
- Cao Dương ta trước giờ không bắt nạt người, cho nên đã tìm mất học sinh năm hai như các ngươi tới, chỉ cần trong các ngươi có người đánh bại hắn, trứng Phối sủng này, ta dâng trả hai tay. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết nhất định phải là học sinh Tịch Dương học viện chúng ta, tìm người ngoài không tính.
Cao Dương nói xong liền phủi phủi tay.
Ngay sau hắn, một thân ảnh từ trên khán đài đứng dậy.
- Cổ Điển!
Mấy người Lý Vị Ương nhìn rõ gương mặt phía sau, lập tức đều biến sắc, nữ sinh hơi yếu đuối một chút còn bị hù kém chút khóc òa lên.
Chu Văn đứng cạnh tỉ mỉ quan sát người kia, cũng thầm giật mình không nhỏ.
Hắn sống mười mấy năm nay, còn chưa từng thấy người nào có tướng mạo hung ác như người này.
Xấu cùng hung ác là hai khái niệm hoàn toàn khác, người này không xấu, thế nhưng lại khiến người nhìn mà sợ, tựa như Ác Ma, người gan nhỏ một chút, gặp hắn trong đêm, đoán chừng có thể bị hù chết.
Trước kia, Chu Văn chưa từng nghĩ qua chuyện chỉ dựa vào tướng mạo liền có thể hù chết người, thế nhưng gặp kẻ này, lại khiến hắn thầm phát lạnh, không dám tới đối mặt.
- Cao Dương, ngươi thật hèn hạ, lại tìm Cổ Điển xuất chiến, ngươi thua không nổi sao?
Sắc mặt Lý Vị Ương khó coi nói.
Mặc dù nàng hết sức tự tin với thực lực bản thân, thế nhưng Cổ Điển này cũng không phải học sinh bình thường.
Người này còn có ngoại hiệu là Ác Ma, không chỉ bởi hắn hung ác như quỷ, mà còn bởi hắn còn có thực lực thâm bất khả trắc, một thân quái lực có thể nói là vô địch trong Phàm thai.
Dù Lý Vị Ương chưa từng giao thủ với người này, thế nhưng Cổ Điển đã từng có thành tích một quyền đánh ngã học trưởng năm bốn có thực lực tương đương với nàng, Lý Vị Ương biết, đối mặt với người này, phần thắng của bản thân nàng không cao.
Tô Mi rúc bên người Cao Dương, đùa cợt nói:
- Lý Vị Ương, ngươi nói vậy không đúng rồi, Cao Dương không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, cho nên mới tìm một học sinh năm hai ra sân, sao ngươi lại không biết tốt xấu mà còn trách hắn? Hơn nữa, không phải chúng ta đã nói rồi sao, quyết đấu không liên lụy người ngoài, chỉ có thể để học sinh trong học viện xuất chiến, Cổ Điển cũng là học sinh học viện chúng ta, nếu ngươi cảm thấy thực lực bản thân không đủ, như vậy có thể mời người khác giúp, chúng ta cũng không cản ngươi.
- ---------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
64 chương
11 chương
501 chương
36 chương
40 chương
132 chương