Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 34 : Thanh Âm Nỉ Non

Chu Văn hơi có chút ngoài ý muốn, hắn không đột phá Truyền kỳ, thế nhưng các thuộc tính đều tăng một điểm, từ chín biến thành mười. Một điểm này thực sự khiến Chu Văn khó thể tin được, bởi chín điểm đã là cực hạn của Phàm thai, nếu không đột phá Truyền kỳ, dù có dùng Thứ Nguyên kết tinh cao hơn mười điểm cũng không thể hấp thu. Điểm này, đã được hắn nghiệm chứng khi hấp thu viên Tốc độ kết tinh cấp mười ba, mà Mê Tiên Kinh này xuất hiện, lại có thể phá vỡ hạn chế này. “Đến cùng, bộ Mê Tiên Kinh này là Nguyên Khí quyết thế nào a?” Chu Văn nghĩ đến Mê Tiên Kinh, lúc này mới phát hiện, mười ba tấm thẻ kim loại trong tay hắn đã biến mất. Lý Huyền ở bên vẫn đang trong trạng thái tu luyện, lái xe phía trước cũng cách xa một tấm kính chống đạn nhìn đơn hướng, không ai có khả năng lấy được Mê Tiên Kinh. Chu Văn tìm khắp người, cũng không hề phát hiện thẻ kim loại. “Thực sự cổ quái.” Chu Văn khẽ nhíu mày, không biết Mê Tiên Kinh biến mất, đến cùng là tốt hay xấu. Có điều đã không tìm được, Chu Văn cũng không cưỡng cầu, thấy Lý Huyền còn đang tu luyện Tiên Thiên Bất Bại thần công, hắn lại lấy điện thoại tiếp tục cày quái, giết Đại Lực nghĩ thậm chí Đại Lực nghĩ biến dị đã không còn ý nghĩa quá lớn, Chu Văn chơi một lúc liền tắt game, dựa vào thành ghế nhắm mắt ngủ. Người bình thường có buồn ngủ, thì cũng không thể nói ngủ là ngủ, thế nhưng Chu Văn lại khác, chỉ cần hắn muốn ngủ, tùy thời tùy chỗ đều có thể vào giấc, coi như bên cạnh có là núi đao biển lửa, hắn cũng có thể ngủ ngon. Đây là một loại thiên phú, không phải người nào cũng có thể làm được. Sở dĩ Chu Văn chọn đi ngủ, là bởi hắn muốn biết, sau khi hắn luyện thành Mê Tiên Kinh, hắn còn có thể bị bóng đè nữa không. Bịch! Bịch! Vừa mới ngủ không lâu, Chu Văn lại cảm thấy trái tim đập liên hồi, ngực khó chịu như bị thứ gì đó đè lên. “Đáng chết, lại tới nữa rồi!” Chu Văn thầm phiền muộn, hắn đã luyện thành Mê Tiên Kinh, thế nhưng vẫn không thể thoát được bóng đè. Chẳng những không thoát được, mà dường như còn càng thêm lợi hại, Chu Văn thầm nghe được bên tai truyền tới thanh âm quỷ dị, thanh âm kia như không thuộc về nhân gian, như xa mà lại gần, nghe không rõ nội dung, lại như tiếng nỉ non của ma quỷ. Một đường ngơ ngơ như ngủ mà không phải ngủ, mãi đến khi Lý Huyền gọi hắn dậy, Chu Văn mới thoát khỏi bóng đè. Chẳng qua lần này khác với những lần bóng đè trước, khi hắn tỉnh lại, cũng không còn cảm giác khó chịu muốn nôn như trước, chẳng qua chỉ đổ đầy mồ hôi, gió thổi qua, lại có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, tinh thần tốt hơn rất nhiều. - Tịch Dương học viện đào tạo theo hình thức tập trung, sau khi chúng ta nhập học sẽ phải ở lại trường, ngay cả ta cũng không thể ngoại lệ, trước đó, ngươi cứ ở chỗ ta đi. Lý Huyền xuống xe, dẫn theo Chu Văn tới một khu biệt thự. Sau khi Thứ Nguyên Phong Bạo giáng xuống, dị thứ nguyên Lĩnh vực ở Lạc Dương có tài nguyên rất phong phú, từ đó phát triển thành đại thành thị cấp một của khu đông, nơi đây lại là khu vực phồn hoa nhất nội thành, có thể nói là tấc đất tấc vàng, mà có thể xây được biệt thự ở đây, khẳng định không phú thì cũng quý. Lý Huyền có thể ở đây, Chu Văn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, điều khiến hắn hơi ngoài ý muốn, chính là cả biệt thự lớn như thế, ngoại trừ Lý Huyền cùng tài xế của hắn, thậm chí ngay cả một người hầu cũng không có. - Nhà lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi tự mình quét dọn hả? Chu Văn ngồi trên ghế salon, bất giác hỏi. - Trước kia có mấy người hầu, có điều đều đã bị ta nghĩ cách đuổi đi, dù sao có một số chuyện, ta không muốn để người ngoài được biết. Lý Huyền lấy một bình nước trong tủ lạnh cho Chu Văn, tiếp tục cười nói: - Hơn nữa, bình thường ta cũng rất ít về đây, thiếu gia phong lưu, đương nhiên phải đêm đêm tầm hoa vấn liễu, đó mới phù hợp thân phận của ta. Ngươi cứ yên tâm ở đây, chờ sau khi khai giảng, ta sẽ nghĩ cách để nhà trường phân cho ta với ngươi chung một phòng. - Ở trường không có phòng đơn sao? Chu Văn khẽ nhíu mày, từ nhỏ tới giờ, hắn vẫn luôn quen ngủ một mình, hơn nữa hắn còn cần chơi game, ở một người thì tốt hơn. - Không có, Liên bang luôn nghĩ cách để chúng ta tăng năng lực phối hợp tác chiến, vô luận là kỳ khảo chiến bốn người một tổ vừa rồi, hay là hợp tác đoàn đội trong lúc học đại học đều thành lập trên phương châm này. Đặc biệt là Tịch Dương học viện còn có bối cảnh quân đội, phương thức quản lý cũng theo hướng nửa quân hóa, muốn ở phòng đơn căn bản không có khả năng, coi như An Tĩnh, cũng chỉ có thể ở ký túc xá chung. Lý Huyền nói. - An Tĩnh cũng vào Tịch Dương học viện? Chu Văn hơi ngẩn ra. - Đương nhiên rồi, đại ca của nàng ta chính là An Thiên Tá An Đốc Quân, là đại lão trong Quân bộ, nàng đương nhiên phải vào Tịch Dương học viện sẵn bối cảnh. Nói đến đây, Lý Huyền hơi chút xấu xa nhìn Chu Văn: - Tiết lộ cho bạn thân chút đi, sao ngươi lại đắc tội An Tĩnh, khiến nàng vì muốn đánh ngươi mà đặc biệt chuyển tới trường Quy Đức? Lấy tính cách của An Tĩnh, trước kia nàng ta chưa từng làm qua chuyện như thế a. Chu Văn nghĩ một chút, nhìn Lý Huyền hỏi: - Ngươi biết Âu Dương Lam không? - Đương nhiên biết, ở cái Lạc Dương này, nếu ngay Âu Dương Lam cũng không biết, vậy thực sự đúng là phí cơm phí gạo a. Lý Huyền vừa cười vừa nói: - Đừng nói với ta, là ngươi đắc tội Âu Dương Lam nhé? Vậy ngươi bất hạnh rồi, khó trách An Tĩnh lại tìm ngươi. Chu Văn lắc đầu: - Ta không đắc tội Âu Dương Lam. - Vậy ngươi nhắc tới bà ta làm gì? Lý Huyền nghi ngờ nhìn Chu Văn. Chu Văn lại hỏi: - Gần đây, Âu Dương Lam có chuyện gì đặc biệt không? - Có a, Lạc Dương có ai không biết Âu Dương Lam tái hôn, có điều cũng không tổ chức hôn lễ quá lớn, chẳng qua chỉ mời một số bạn bè thân cận mà thôi, người ngoài cũng không biết nam nhân mà Âu Dương Lam tái giá là ai, chỉ nghe nói là một thông dịch viên, hình như họ Chu… Nói đến đây, Lý Huyền đột nhiên trừng mắt, nhìn Chu Văn hỏi: - Ngươi cũng họ Chu… không phải hai người có quan hệ gì chứ? Chu Văn lắc đầu không nói, nội tâm Lý Huyền cứ như bị mèo con quấy, thế nhưng Chu Văn không nói, hắn cũng không thể làm được gì. Chu Văn ở lại nhà Lý Huyền, trở lại gian phòng Lý Huyền chuẩn bị cho bản thân, trước tiên liền bấm điện thoại gọi Chu Lăng Phong. Chu Lăng Phong là lão ba của Chu Văn, chứ không phải con trai Chu Văn, hắn không cần thiết hoài nghi quyết định của Chu Lăng Phong, cho nên Chu Lăng Phong muốn làm gì, Chu Văn cũng không có ý truy vấn ngọn nguồn. Thực tế, Chu Lăng Phong cũng chưa từng bác bỏ ý kiến của Chu Văn, coi như chuyện lớn như học đại học, Chu Lăng Phong cũng không hề có ý kiến, điều này như đã thành ăn ý giữa cha con hai người. Chu Văn gọi điện cho Chu Lăng Phong, chỉ muốn báo cho Chu Lăng Phong biết là hắn đã tới Lạc Dương, sau đó sẽ học trong Tịch Dương học viện. - Con trai, thi đại học xong rồi chứ? Kết quả thế nào? Thanh âm của Chu Lăng Phong truyền tới, nghe có chút lười biếng. - Không tồi, ta đã đăng ký vào Tịch Dương học viện, nếu không có bất ngờ quá lớn, sau này sẽ học ở đây. Chu Văn nói. - Tịch Dương học viện, vậy chẳng phải là đang ở Lạc Dương sao, ngươi qua chỗ ta đi. Chu Lăng Phong nói. - Không cần, tạm thời ta sẽ ở nhà bạn, sau khi nhập học sẽ trực tiếp ở nội trú. Chu Văn không muốn có quan hệ gì với An gia. Chu Lăng Phong cũng không miễn cưỡng: - Vậy được, cần gì cứ nói với ta, lão ba sẽ tận lực thỏa mãn ngươi. Ngươi cũng đã lên đại học, đã không còn nhỏ nữa, phí sinh hoạt sau này, lão ba sẽ gửi cho ngươi thêm một ít. Chu Văn cũng không từ chối, chẳng qua chỉ hỏi: - Cha, Xạ Nhật quyết của ngươi lấy từ đâu? - ---------- Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân