Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Chương 21 : Kiếp đầu tiên 201-210

201. Sức mạnh của thói quen thật đáng sợ. Huống chi hắn còn đẹp mã. Ờm, lại còn máy to chạy tốt. 202. Cách xử lí cuối cùng của CEO bản triều đối với vụ án cưỡng gian ngược chính hắn là xử lí âm thầm. Hoàng hậu và Thục phi đều không bị giáng cấp, nhưng cung nhân của hai người bị thay toàn bộ, hoàng hậu cũng bị buộc phải giao hết sự vụ trong cung cho nữ quan xử lí. Hai người bị phạt bổng 1 năm, thêm trách phạt bế môn tư quá, không có hoàng mệnh không được bước chân ra khỏi cung của mình. Đây chính là ngang nhiên chia rẽ đôi ương ương bọn họ, cách nhau rất gần lại không thể gặp nhau. Mà trên triều đình càng không có gì thay đổi, Sở Duệ Uyên như thể không biết để hoàng hậu có thể lấy được “độc tru”, phủ An Quốc Công chắc chắn ở phía sau hỗ trợ, tất thảy mọi chuyện đều giơ cao đánh khẽ. 203. Đợi đến lúc con trai hoàng hậu, cũng là trưởng tử của hắn ra đời, hắn tuy không phong cho đứa trẻ làm thái tử, nhưng lại bế nó về cung tự mình nuôi dưỡng, lúc lân nhi tròn trăm ngày liền đại xá thiên hạ cầu phúc cho đứa trẻ. Cho nên một năm sau biến cố trong cung, mọi người đều cảm thấy hoàng hậu tuy không biết phạm lỗi gì bị hoàng thượng trách phạt, nhưng vẫn được chiếu cố, cả phủ quốc trượng An Quốc Công cũng vẫn giữ được thánh tâm. 204. Tuy nhiên, theo hiểu biết mười mấy năm của tôi về CEO bản triều, hắn chắc chắn còn đang để dành đại chiêu ở phía sau, đến lúc đó không biết sẽ gió tanh mưa máu tới mức nào. Có điều, tôi cũng không rảnh để nghĩ ngợi những chuyện triều chính xa vời với bản thân. Bởi vì, tôi sắp lấy vợ rồi. 205. Ấy, đừng hoảng, chuyện này đã được Sở Duệ Uyên đóng triện thông qua. 206. Chuyện tôi lấy vợ gốc gác thế này. Anh tôi 23 tuổi tiễn chị dâu, thoáng cái đã đến tuổi nhi lập (30), hai đứa nhỏ một trai một gái cũng đến tuổi thay răng, nhưng anh kiên quyết không nạp thiếp không tục huyền; mà tôi thì “trên bảo dưới không nghe” nhiều năm giời, tìm không biết bao nhiêu đại phu vẫn không chữa khỏi. Vì thế phủ thừa tướng ở thế hệ chúng tôi không có nữ chủ nhân, tất cả sự vụ trong nhà đều do một tay mẹ tôi lo liệu, mà mẹ thì tuổi đã cao, dù có lòng quản lí gia đình cũng không có sức quản được bao nhiêu năm nữa.   Cha mẹ tôi bèn nảy ra chủ ý, tìm cho tôi một mối hôn sự, cô gái không cần gia thế hiển quý, chỉ cần nhân phẩm tốt, có thể quản lí gia đình là được. Hơn nữa bởi vì tôi không thể có con, tôi và anh tôi cũng không cần thiết phải phân nhà, đợi qua ít năm nữa cháu trai lớn lên lấy vợ, cô vợ trên danh nghĩa thực chất là quản gia của tôi có thể bàn giao lại việc nhà cho cháu dâu. Như vậy nhà tôi sẽ luôn có nữ chủ nhân trông nom, mà quyền quản gia cuối cùng vẫn có thể chuyển về cho đại phòng. Buồn ngủ lại gặp chiếu manh, cha mẹ tôi vừa nảy ra dự định chưa được mấy hôm, thì mẹ tôi trong một lần đi niệm kinh cầu phúc cho chị dâu mất sớm của tôi ở chùa miếu trong kinh, tình cờ quen một cô gái. Cô nương này tên là Phương Tuyết Oánh, tuổi vừa 16, người cũng như tên, da trắng như tuyết, thông minh lanh lợi, là thứ nữ của một viên quan tứ phẩm vừa được điều chuyển đến kinh thành. Gia đình cô ấy cũng vừa hay đang tính việc bán con gái, à không, tìm mối hôn sự cho con gái. Vì thế, cha mẹ tôi liền chấm ngay vị Phương cô nương này. 207. Lời cha mẹ nói thực sự có lí, tôi chẳng có cách nào phản bác, cho nên sau một hồi abc xyz tôi đem chuyện này báo cáo với bạn giường CEO. Sở Duệ Uyên trầm mặc hồi lâu, 2 ngày sau gọi tôi vào cung đưa cho một đống tài liệu về cô nương này, cuối cùng ngự phê: “Nàng ta xem ra cũng được, nếu Mính Chi muốn nạp thì nạp. Nhưng chỉ cho phép có một người này, cũng không cho phép ngươi chạm vào cô ta!” Tôi lấy được lời phê chuẩn này, lại bị chơi ác liệt cả đêm, ngày hôm sau về nhà liền thưa với cha mẹ là có thể. 208. Báo cáo điều tra do mật thám tay chân của hoàng đế làm ra tất nhiên là vô cùng tường tận; nhưng dù sao đó cũng là người tôi sẽ cưới về nhà quản lí gia đình mấy năm trời, hơn nữa người ta còn phải ở nhà tôi cả đời không sex không con, cho nên tôi cảm thấy trước khi hai nhà chính thức tiếp xúc, vẫn nên đi tìm hiểu một chút về tính tình cô gái này. Vì thế, lần tiếp theo Phương cô nương lên chùa dâng hương, lại “tình cờ” gặp mẹ tôi. Mẹ tôi thỉnh trụ trì an bài một gian tĩnh thất để bà và Phương cô nương trò chuyện, sau khi kể hết mọi chuyện, bà bèn nói muốn để cho cô ấy vài ngày suy nghĩ, rồi mang theo thị nữ rời đi, mà tôi thì thực ra đang nấp sau bình phong quan sát phản ứng của cô ấy. 209. Vừa quan sát, tôi đã nhìn ra vấn đề. 210. Sau khi mẹ tôi rời đi, Phương cô nương vẫn văn tĩnh nhã nhặn ngồi yên một lúc, rồi thở ra một hơi. Tiếp đó nữa, vị tiểu thư con nhà quan tứ phẩm đập bàn ‘binh’ một cái: “Đệch! Lại có chuyện tốt đến thế này, mấy hôm trước đi sờ cá chép có tác dụng rồi sao?!”