Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Chương 16 : Kiếp đầu tiên 151-160

151. Cái đuôi nhỏ của tôi sự tích thế này. Một ngày trước hôn lễ của Sở Tra Đế, trên đường từ phủ thừa tướng đến Trà Kinh Lâu, tôi bỗng nhiên bắt gặp một gã đàn ông đang đánh đập một cụ già thấp bé, bèn giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha, cho tùy tùng ra áp chế hắn. Đến khi đem người bị đấm đá ngã sấp trên đường đỡ dậy, mới phát hiện hóa ra không phải một cụ già, mà là một đứa trẻ gầy còm chừng 8, 9 tuổi, bởi vì cả đầu tóc bạc mới khiến tôi nhìn lầm thành ông lão. Sau khi hỏi hết 2 người trong cuộc và quần chúng vây xem, tôi mới biết kẻ đánh người là cậu ruột đứa trẻ. Mẹ đứa trẻ này năm xưa bị một lãng tử giang hồ đến từ phương nam dụ dỗ, sinh ra con ngoài giá thú. Đứa trẻ vừa sinh ra đã mang một đầu tóc bạc chưa nói, lại còn mệnh xấu, khắc chết luôn cả mẹ lẫn ông ngoại, hiện tại cả nhà đều bị đứa cháu xui xẻo làm cho sa sút, bị chủ nợ tìm đến tận cửa đòi tiền. Ông cậu này là đang trút giận lên đứa trẻ. Tôi nhìn tướng mạo kẻ đánh trẻ con, biết ngay là loại cờ bạc đàng điếm, cái gia đình này bảo là bị đứa trẻ khắc cho thảm hại, chẳng thà nói là bị hắn làm cho thảm hại thì đúng hơn. Tuy nhiên, đối diện với một đám quần chúng cổ đại mê tín sâu sắc tin vào “táng môn tinh” (sao chổi hại chết cả nhà), tôi cũng không tiện mở miệng phản bác cái quan điểm mệnh xấu khắc người. Nhưng nhìn đứa trẻ thực sự đáng thương, trong lòng tự nhủ mình cũng không thiếu tiền nuôi thêm một người, bèn móc bạc bảo tên cậu đó kí khế ước bán đứa trẻ cho tôi. 152. Tuy rằng chính mình từng trải qua chuyện xuyên không kì ảo, nhưng đối với những tư tưởng truyền thống phong kiến mê tín đó, tôi vẫn hết sức coi thường, chỉ là cha mẹ cùng anh trai tôi đều là người cổ đại trăm phần trăm, cha và anh tôi lại đều đang làm quan trong triều, không thể đem điềm xui đến cho họ. Tôi bèn không đem đứa trẻ về phủ thừa tướng, mà đưa về nuôi ở hậu viện Trà Kinh Lâu của mình. Lúc tôi đem đứa trẻ về, dọc đường nó không nói một lời, nhưng một mực ngoan ngoãn nghe lời, đi theo tôi, tôi bảo tiểu tư giúp nó tắm rửa thay đồ, nó cũng yên lặng mà làm theo. Tuy nhiên, chờ nó tắm sạch một thân bùn lầy, thay quần áo mới đi ra, tôi không khỏi kinh ngạc. 153. Đứa nhỏ này trông mọe nó đẹp đến mức đtn chịu nổi. Còn đẹp hơn cả Sở Tra Đế từng làm tôi lóa mắt năm nào. Lại kết hợp với mái tóc ba ngàn sợi bạc, có một thứ phong tình không nói nên lời. 154. Phải nhấn mạnh thêm lần nữa, tôi không luyến đồng, tôi thuần túy là thưởng thức cái đẹp. Bạn đen tối là chuyện riêng của bạn ok. 155. Tắm rửa, thay quần áo xong cho đứa nhỏ, tôi liền bảo Tòng Văn, tiểu tư thiếp thân theo tôi từ nhỏ, bưng cơm nước vào. Sợ nó từ nhỏ dinh dưỡng không đủ dạ dày không tốt, tôi không để nhà bếp làm thức ăn hương vị quá đậm, chủ yếu là vài món có lợi cho dạ dày và một tô cháo thịt nạc. Kết quả đứa nhỏ rụt rè len lén nhìn tôi, chờ đến lúc nhận ra tôi thực sự định cho nó ăn, liền như hùm như hổ mà ngốn, đúng kiểu nhịn đói suốt mấy ngày trời. Tôi nhìn nó bất giác thấy đau lòng, một bên gắp thức ăn cho nó, một bên dặn nó không cần ăn cố, về sau ngày nào cũng được mặc ấm ăn no. 156. Chờ ăn cơm xong hỏi chuyện, tôi mới biết đứa trẻ nhìn bộ dạng như mới 8, 9 tuổi, kì thực đã 12. Nó từ lúc 3 tuổi mất mẹ liền bị cậu mợ đối xử tàn nhẫn, nên mới gầy còm đến thế này. Nhìn khuôn mặt bé nhỏ xinh đẹp của nó, trong lòng tôi càng thêm thương xót, bèn lấy cho nó cái tên là Thụy Lâm, hàm ý cầu mong phúc thọ viên mãn. Nó đã bị cậu kí khế ước bán cho tôi, đương nhiên đã cắt đứt hoàn toàn với cuộc sống trước đó, từ nay coi là nghĩa đệ của tôi, lấy theo họ tôi, gọi là Liễu Thụy Lâm. 157. Đứa trẻ Liễu Thụy Lâm này tuy đã 12, nhưng đại khái vì từ nhỏ chịu ngược đãi, nên nửa đêm thường ngủ không yên, luôn gặp ác mộng. Tôi thấy nó thực đáng thương, ngày hôm sau bèn mời Giang thần y – vị sư huynh mà giờ tôi đã biết không chỉ là quan hệ sư huynh đệ với Quan Minh Nguyệt – cho một đơn thuốc an thần, mỗi tối đút thuốc cho nó, ngồi bên giường nó, chờ nó ngủ rồi mới đi ra. 158. Cho nên hiện tại Sở Duệ Uyên triệu tôi vào cung, Liễu Thụy Lâm đứng bên cạnh như con cún con mở to mắt nhìn tôi, tôi nhất thời không thể nói ra lời phụng chiếu. Liễu Thụy Lâm trông thật đáng thương… Khuôn mặt bé nhỏ của Liễu Thụy Lâm thật đẹp… Cái mặt Sở Duệ Uyên tuy rằng cũng đẹp, nhưng nhìn lâu rồi không còn thấy lóa mắt như lúc đầu… Tôi do dự một lúc, cuối cùng nghiến răng bảo với thái giám đến truyền khẩu dụ, hôm nay trong người tôi không được khỏe, sợ không thể nhập cung diện thánh. Trong 4 năm nay, người đến truyền lời cho Sở Duệ Uyên về cơ bản đều là thái giám này. Hắn biết rõ giữa tôi với CEO bản triều là quan hệ bạn giường hài hòa đến mức nào, cho nên dù đây là lần đầu tiên tôi kháng chỉ, hắn cũng không ngạc nhiên hay cáu giận, luôn miệng khuyên tôi nghỉ ngơi cho tốt, rồi lập tức về cung báo cáo. 159. Sau đó, tôi ở hậu viện Trà Kinh Lâu xem sổ sách, buổi tối ăn cơm với Liễu Thụy Lâm xong thì về phòng tắm rửa, định một lúc nữa sẽ đi cho Liễu Thụy Lâm uống thuốc, dỗ nó ngủ, rồi cũng đi làm một giấc. Kết quả vừa tắm xong định bước ra khỏi bồn, thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Kế đó, Sở Duệ Uyên liền bước vào phòng. 160. Nhìn thấy Sở Duệ Uyên đóng cửa phòng tiến lại gần, tôi hoảng hốt trong lòng. Giả bệnh kháng chỉ lại bị bắt tận nơi, tôi đây là tình tiết tự đâm đầu vào chỗ chết. Nhất là mấy năm gần đây Sở Tra Đế càng ngày càng có khí thế và tâm thuật đế vương, thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn. Nội dung hắn trò chuyện với tôi sau khi lên giường đã chuyển từ chuyện vị đại thần nào làm hắn tức điên người, sau đó lại thôi, biến thành vị đại thần nào làm trái ý hắn, sau đó vị đại thần kia hẳn là đen đủi chắc rồi. Tôi nhìn hắn từng bước đến gần, chỉ cảm thấy như nghe được tiếng bước chân thần chết, tim đập thình thịch. Hắn đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi hồi lâu không nói, đợi đến lúc tôi không chịu được nữa định xin thỉnh tội, thì bất chợt bế tôi ra khỏi bồn tắm, đem khăn tắm vắt trên giá bên cạnh bao lấy tôi, sau đó bế ngang người mang sang phòng ngủ.