Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Chương 10 : Kiếp đầu tiên 91-100

91. Nói gì thì đấy cũng là trym rồng. Là trym rồng mà bất kể triều đại nào, các phi tử chốn hậu cung đều minh tranh ám đấu giành nhau đến vỡ đầu chảy máu. Số tinh dịch mà Sở Tra Đế bắn trong người tôi đủ để những phi tử tâm cơ kiếm chục đứa con; không đâu lãng phí ngần ấy long tinh, tính ra lại là hắn chịu thiệt. 92. Chị dâu nghe câu nói sặc mùi tình sắc của tôi, đỏ mặt phỉ nhổ tôi một cái, cười mắng một câu “Đồ không đứng đắn, tẩu tẩu thật phí công lo cho đệ”, bèn sai Tòng Văn gọi hai nha hoàn bồi giá đang đứng ở chỗ xa xa dìu chị về tiểu viện của chị với anh tôi. Chị dâu không chỉ thông minh mà đối nhân xử thế cũng rất cao tay, hôm nay đến đây chặn tôi, tất nhiên đã an bài thỏa đáng. Một nhân tài kiểu truyền thống bao nhiêu thông minh trí tuệ dồn hết vào học vấn như anh tôi, có lẽ đến hết đời cũng không biết được hôm nay chúng tôi nói chuyện gì. Có thể qua mắt chị dâu, sau hơn nửa tháng tim gan treo ngược cành cây thì cuối cùng tôi cũng được thở phào nhẹ nhõm. 93. Nhưng tôi đã yên tâm quá sớm. 94. Hai ngày sau, tức ngày 18 tháng giêng năm Thừa Hoà thứ 2. Chị dâu tôi vừa ăn được một miếng điểm tâm sáng, thì đột nhiên trở dạ. Tuy phủ thừa tướng đã sớm chuẩn bị hai bà đỡ có tiếng ở kinh thành và một thầy thuốc sản khoa, nhưng chị vẫn bị khó sinh, băng huyết, sau khi liều chết sinh ra một cặp long phượng thai thì hôn mê sâu. Ngày hôm sau, chưa qua giờ thìn, chị cứ thế trong tình trạng hôn mê mà nhắm mắt xuôi tay, không kịp trăng trối một lời, chỉ để lại cho anh tôi hai đứa trẻ đang oa oa đòi bú. 95. Nhà chị dâu với nhà tôi giao hảo nhiều đời, tính cách rộng rãi hào phóng, không chỉ cha mẹ tôi thương chị như con gái ruột mà cả phủ trên dưới đều yêu quý chị. Chị ra đi như thế, cả tháng tết cũng coi như chấm dứt, tiệc mừng sinh cháu cũng bỏ không làm, vật trang trí mừng năm mới đều gỡ xuống, tiểu viện của anh chị treo đầy lụa trắng, trong 7 ngày đầu sau khi chị mất khắp nơi đều là tiếng khóc nỉ non. Ở triều đại này khi vợ mất chồng không cần mặc hiếu phục để tang, nhưng anh chị tôi tình sâu nghĩa nặng, anh tôi cáo bệnh không vào triều, ngày ngày mặc một thân bạch y túc trực bên linh cữu. 96. Nói một câu không đúng lúc đúng chỗ. Người ta nói “yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu” (muốn đẹp đẽ, mặc áo tang),   anh tôi một thân áo trắng nổi bật hơn cả hiếu phục, kết hợp với dáng vẻ tiều tụy mấy ngày không uống một giọt nước, lại càng thêm khiến người ta thương xót so với bất cứ thời điểm nào trước đây. 97. Cho nên tôi một bên đau lòng vì cái chết của chị dâu, một bên lo Sở Tra Đế đến phủ nhìn thấy bộ dạng anh tôi, nhất thời thú tính đại phát không nhịn được mà ra tay. Nếu thế, hơn nửa năm khổ sở của tôi chẳng hóa ra công cốc. 98. Nhưng 7 ngày quàn đã chỉ còn lại một ngày, Sở Tra Đế vẫn chưa đến viếng. Cơ hội tốt như vậy để an ủi người trong lòng, hắn thế mà không đến. 99. Vì thế tôi không thể không hoài nghi chuyện chị dâu khó sinh băng huyết có liên quan đến hắn, hắn có tật giật mình mới không dám đến thăm. Nói cho cùng chị dâu tôi chết, anh tôi mồ côi vợ, Sở Tra Đế là người được lợi nhất. Hơn nữa chị dâu tôi đêm giao thừa vào cung, ngày hôm sau thấy Sở Tra Đế triệu kiến tôi liền nghĩ ra nhiều điều như thế, nói không chừng đêm đó trong cung đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có điều Sở Tra Đế và chị dâu đều không nói ra, mà anh tôi ở phương diện này còn kém tinh ý hơn tôi, có chuyện gì chắc anh ấy cũng không hay biết. 100. Nhưng tôi vẫn là người hiện đại xuyên qua, phải tôn trọng thường thức pháp luật của người hiện đại – nguyên tắc suy đoán vô tội (*) Cho nên dù hoài nghi, nhưng không có chứng cứ thì cũng không thể kết tội Sở Tra Đế. May mà tôi có bạn tốt Quan Minh Nguyệt và sư huynh của hắn – cặp đôi phối hợp điều tra chuyên nghiệp. Tối hôm chị dâu mất tròn 7 ngày, sức khỏe anh tôi không chống đỡ được nữa, bị cha mẹ ép đi nghỉ, tôi bèn tự nguyện phụ trách việc trông coi linh cữu. Tối đó, tôi sai Tòng Văn đưa hai người bọn họ vào theo lối cửa bên, khám nghiệm tử thi cho chị dâu tôi. (*) Nguyên tắc suy đoán vô tội: Một trong những nguyên tắc hàng đầu của pháp luật hiện đại. Nghi phạm không có nghĩa vụ chứng minh mình vô tội, và được suy đoán là vô tội cho đến khi có đầy đủ chứng cứ kết tội được đưa ra.