Ta chỉ hứng thú với nam phụ thứ 99
Chương 77 : thực tại
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTia sáng chói chang chiếu vào trong rèm cửa
Hoàng Miêu cả người mơ hồ, uể oải ngồi dậy từ trên giường. Quần áo xộc xệch do lăn lộn, cô nhẹ lấy tay rụi mắt rồi đảo qua đồng hồ đeo tay của mình
" Đã 7 giờ hơn rồi cơ à... " Cũng lâu phết đấy
* Cốc cốc * Tiếng gõ cửa bên ngoài vang dữ dội ( Không còn giống gõ nữa mà là đập đấy :v )
" Tiểu Miêu~ Dậy ăn sáng với mình đi nè !!! " Giọng của Nhi Uyển Uyển vang oẳng bên ngoài kèn theo tiếng đập cửa như cái trống
" Rồi ! Rồi tới liền đây ! " Hoàng Miêu vội vàng xỏ dép dưới sàn
Đầu tóc rối bời chưa được chải lảo đảo chạy ra mở cửa
* Cạch *
Hình dáng cô gái chiều cao khiêm tốn của năm Nhi Uyển Uyển, mắt tròn xoe với cái tay đang giương lên trong trung định gõ cửa thì Hoàng Miêu mở kịp thời
" ...Lần sau cậu gõ nhẹ nhàng hộ cái, mình không có tiền mua cái mới đâu " Hoàng Miêu nhẹ nhăn mày phàn nàn
Uyển Uyển gượng gạo gãi đầu cười
" hì hì...Biết rồi mà, giờ cậu mau thay đồ đi rồi chúng ta đi ăn "
" Vậy đội một lát " Hoàng Miêu đóng sầm cửa lại trước sự ngu ngơ của Uyển Uyển
Một lát sau, bước ra với một áo T-shirt sọc và quần jean rộng thoáng mát
" Đi thôi ! " Uyển Uyển ôm lấy một cánh tay của Hoàng Miêu
Hai người đi tới một cửa hàng Hamburg gần đó và vị trí ngồi vẫn là gần kệ cửa kính để nhìn rõ các vật đi qua
Ở thời đại này đã có xe máy bay và ô tô bay, phương tiện đi lại nằm trên không trung trong suốt lên những người đi bộ rất tự do không sợ bị đâm
Hoàng Miêu nhẹ cắn một miếng bánh mì chậm rãi nhai đi nhai lại rồi nuốt xuống
" Phải rồi tiểu Miêu~ Trong suốt đêm qua cậu đã lên tới bao nhiêu NPC rồi ? " Uyển Uyển thân mật dựa vào vai cô tò mò hỏi
Nhắc đến đây Hoàng Miêu suýt nữa mắc nghẹn vội uống một ngụm nước, đặt cái bánh ăn dở xuống đĩa
" khụ...Vẫn như vậy thôi, hình như độ khó càng tăng cao... "
" hửm ? Vậy hả ? Mình thì lên được 91 rồi đó ! Cậu thấy mình giỏi chưa ! Haha khen mình đi " Uyển Uyển bỗng nhiên vồ tới ôm lấy cô, Hoàng Miêu suýt nữa bật ngửa ra khỏi ghế
" Đang ăn uống! Ôm ôm với ấp cái gì !!? Nóng chết được! " Hoàng Miêu đẩy Uyển Uyển ra
" Hehe~ Tiểu Miêu lại chẳng thành thật rồi~ " Uyển Uyển mỉm cười âm hiểm
" Mà này cậu đã xem tin tức mới chưa ? " Uyển Uyển trở lại bộ dáng nghiêm chỉnh hỏi
" Tin tức ? " Hoàng Miêu khó hiểu
" Vậy là cậu không biết rồi, nghe nói dạo gần đây hệ thống thực tế ảo của chúng ta đang xảy ra một vài lỗi rất nghiem trọng đó~ "
" Lỗi gì ? Cậu có thể nói rõ ra được không ? " Hoàng Miêu nhẹ nhíu mày nghi hoặc
" Thì...thỉnh thoảng nó cũng xảy ra như của tớ này. Hôm bữa cái NPC thứ 90 tự nhiên mọc ra hai cái sừng nai trên đầu mắc cười kinh ! Haha... " Uyển Uyển nói xong liền ôm bụng cười sặc sụa
" ...Nhưng mà lúc tớ thoát ra và đăng nhập lại thì tên đó đã trở lại bình thường. Nghe nó là một trưởng khoa hacker đã từng xâm nhập vào lỗ hổng hệ thống thì phải...khoa đó chắc sớm phải giải tán thôi~ " Uyển Uyển nhún vai
" Vậy à... " Hoàng Miêu trầm mặc một lúc
Nếu vậy NPC 99f đó...chẳng lẽ cũng do lỗi tạo thành...
Nhưng mà Uyển Uyển nói thoát ra thì sẽ trở lại bình thường cơ mà ?
....
Tại một nơi khác
Trong một góc sân vườn của Chu gia,
Chu Nguyên đứng đối diện với một cái cây rất lớn, mái tóc xoăn dài nhẹ đung đưa theo gió. Khuôn mặt như búp bê không có một chút biểu cảm dư thừa
" Chà ! Tiểu thư xinh đẹp ở đây làm gì vậy ? " Một giọng nói nam tử vang lên từ phía sau
Chu Nguyên nhẹ quay đầu lại đối diện là một chàng trai mang nét lãng tử, có chút trẻ con, trang phục năng động bước đến
" Mạt Hữu, anh tới đây làm gì ? " Chu Nguyên không sắc thái tiếp đón
" Nhân lúc dữ liệu đang xóa bớt thì anh tới đây thăm cô em đó~ " Mạt Hữu nhếch miệng cười, vỗ ngực tự tin
" Mà nói cho mà nghe khoa Hacker của bọn anh chắc chắn sẽ không bị giải tán đâu ! "
Chu Nguyên có chút ngạc nhiên
" Anh đã liên kết được một máy chủ với cuộc khảo nghiệm của bạn anh rồi sao ? "
" À...thì...đúng vậy anh đã thử với các mã id máy chủ khác nhưng rất khó liên kết được với họ nhưng khi soát lại thì có một mã id rất thích hợp để không bị phát hiện "
" Cái gì !? Đừng nói là mảnh giấy tôi đã đánh dấu đỏ đó nhé ! "
Mạt Hữu sửng sốt nhớ ra " Chính là nó đó ! Nhưng có vấn đề gì sao ? "
Chu Nguyên mặt cúi sầm xuống " ...Cái có số id đó...chính là một người bạn của tôi.... "
"...Lý do anh có thể dễ dàng liên kết với máy chủ cậu ấy là vì trong não bộ cậu ta có gắn một con chip trí nhớ. "
" Hả !? Vậy cô gái đó là robot sao !? " Mạt Hữu tròn mắt kinh ngạc
" Không Phải! " Chu Nguyên nhanh chóng cắt lời
" Cậu ta chỉ là một con người bình thường và có cảm cúc bình thường mà thôi...nếu có chuyện gì xảy ra với cậu ấy tôi không tha cho anh đâu " Chu Nguyên nhẹ đi lướt qua Mạt Hữu
" Vậy tại sao...? " Mạt Hữu tò mò quay đầu hỏi
Chu Nguyên khựng lại, cô vỏn vẹn nói một câu
" Tôi nợ cậu ấy "
Mạt Hữu trầm mặc nhìn bóng lưng Chu Nguyên bước đi xa dần
...Nợ sao ?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
28 chương
20 chương
38 chương
10 chương
31 chương
161 chương