Ta chỉ hứng thú với nam phụ thứ 99
Chương 70 : tử thần đến đây (7)
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhìn Lâm Phong đã say giấc ngủ, Hoàng Miêu chán nản ngồi chống cằm trên mép giường
Đã gần nửa tiếng rồi mà chẳng thấy gì hết ! Chẳng lẽ vì sự xuất hiện của cô lên oán linh không tới sao ?
Đành ẩn nấp một lúc vậy !
Thân ảnh Hoàng Miêu liền biến mất chỉ còn lại cái ghế trống không có người ngồi.
Một bóng đen tựa như làn khói màu tím than chui ra từ ngoài cửa sổ hình thành một hình dạng của người phụ nữ tóc xõa dài, mắt trợn trắng đang bay lơ lửng trên không trung, bàn tay trong suốt ép lấy cổ Lâm Phong đang trong tình trạng ngủ say, lông mày hắn nhẹ nhăn lại khó chịu
Vậy ra đây là oán linh của mẹ Lâm Phong!
" A ! " Một cái vòng bạc bỗng phi tới trói chặt lấy oản linh làm nó không thể cử động được
Bóng Hoàng Miêu hiện ra từ bức tường bên kia, oán linh mắt trừng lớn nhìn cô đầy căm phẫn
" Tử Thần chết tiệt! Mau thả ta ra! "
Hoàng Miêu cười trừ tựa vào tường " Là mẹ mà lại thù hận con mình thì đáng làm mẹ sao ? "
" Không cần ngươi lên mặt dạy đời ta! Ta phải để nó đi cùng ta " Oán linh người phụ nữ không ngững giãy giụa để thoát khỏi chíếc vòng nhưng chiếc vòng lại càng bó chặt hơn
" Rất tiếc cậu ta chính là muốn ta đuổi bà " Hoàng Miêu lấy cây lưỡi hái ra, oán linh liền vô cùng kinh hãi nhưng không thể chạy thoát khỏi chiếc vòng
" Ngài tử thần... " Lâm Phong bỗng nhiên tỉnh dậy, dụi mắt ngồi trên giường.
Hoàng Miêu và oán linh đồng thời khựng lại chuyển mắt sang phía hắn
" Sao vậy ? Không ngủ tiếp đi " Hoàng Miêu tay cầm ngang lưỡi hái nhìn là biết sắp chiến đấu
" Ngài tử thần...có phải mẹ tôi đang ở đây không ? "
" Đúng vậy, ả đang lơ lửng kế bên ngươi đấy " Hoàng Miêu chỉ tay về phía cửa sổ,
Lâm Phong đưa mắt nhìn theo nhưng hắn chẳng thấy gì hết vì hắn không có con mắt của tử thần
Lâm Phong lảo đảo đi tới, hai tay bám vào vai áo Hoàng Miêu cầu xin " Xin ngài có thể giúp tôi nhìn thấy bà ấy một lần thôi cũng được! "
Hoàng Miêu trầm mặc một lúc
" Nếu ngươi muốn ta có thể thay đổi một con mắt âm dương của mình cho ngươi mà không cần cái giá. Giống như ta sẽ mất đi một nửa sức mạnh của mình "
Lâm Phong mấp máy môi " Như vậy chẳng phải tôi quá lời rồi sao ? Chẳng lẽ ngài gặp ai cũng dễ dãi như vậy... "
" ...Chỉ đối với ngươi thôi " Hoàng Miêu nhanh chóng cắt lời
" Sao ?..A! "
Chưa kịp để Lâm Phong nó tiếp, cô đã tiến hành trao đổi mắt trái của hắn với của mình với nhau. Lâm Phong cảm thấy một trận đau đớn nhức nhối ở mắt trái
Hắn cảm giác giống như mình bị mù mắt trái tạm thời nhưng sau đó liền được thay mắt khác vào. Khi mở mắt ra cảnh vật xung quanh có sự hơi khác lạ giống như cảm nhận được mùi nguy hiểm
Hoàng Miêu lấy tay xoa xoa cái mắt trái của mình, cô thử che cái mắt phải và chỉ nhìn bằng con mắt trái thì quả nhiên cô chẳng nhìn thấy oán linh kia đang đứng ở đó nữa nhưng khi mở mắt phải ra bóng dáng oán linh mới mập mờ hiện rõ
Quả nhiên...nó khó chịu hơn cô tưởng.
Mặc dù nói là đổi mắt nhưng màu mắt hai người không thay đổi mà chỉ thay đổi bên sở hữu âm dương thôi
" Mẹ... " Lâm Phong xúc động nhìn oán linh hiện ra trước mắt
" Phong phong, tới đây với mẹ nào... " Oán linh làm vẻ mặt dịu dàng của một người phụ nữ, vụ cười của bà vô cùng thương sót và đau lòng
Lâm Phong không tự chủ được bản thân giống như nghe thấy mệnh lệnh mà bước lên một bước thì bị bàn tay của Hoàng Miêu nắm lấy cổ tay hắn ngăn lại
" Bà ta giả vờ đó. " Giọng cô kiên định nói, Lâm Phong có chút chần chừ quay đầu lại
" Phong Phong ! Con không nghe lời ta sao ? " Oán linh gằn giọng, mái tóc bắt đầu tung bay toán loạn xung quanh vây toàn sát khí
Lâm Phong có thể cảm nhận thấy qua con mắt âm dương bên trái, hắn lên giọng cự tuyệt " Bà không phải là mẹ tôi! "
Oán linh không đạt được mục đích liền căm tức hóa ra hình không còn nét dịu dàng nữa, nó điên cuồng giãy giụa làm chiếc vòng bạc vỡ lao thẳng rới chỗ Lâm Phong
" Thằng oắt con bất hiếu! Mày lên chết đi! "
Lâm Phong đứng sững sờ không thể động đậy nhìn oán linh giơ móng vuốt bay tới chỗ hắn
" Cẩn thận " Hoàng Miêu nhanh chóng vung lưỡi hái ra chém đứt oán linh
" Không ! Không ! Phong Phong cứu mẹ ! " Oán linh dần dần tan biến hóa thành làn khói ân hận nhìn về phía Lâm Phong
Nhưng lần này bà thấy môi hắn hơi nhếch lên một điệu cười kỳ quái không giống khí thế thường ngày...
Không! Thằng nhóc này không bao giờ cười như này hết...
Nó không phải...!
" Ổn rồi " Hoàng Miêu hạ lưỡi hái xuống, oán linh đã tan biến trong không trung
" Ngươi đừng tiếc nuối một người mẹ như vậy, bà ta không xứng. " Hoàng Miêu nhẹ giọng chấn an
Lâm Phong xoay người lại mỉm cười nhợt nhạt với cô " Ngài yên tâm đi tôi không hối tiếc với tự vẫn nữa đâu, giờ ngài có thể an tâm rồi. "
Hoàng Miêu cảm thấy biểu hiện của Lâm Phong có chút không đúng lắm
" Vậy...ta yên tâm rồi... " Hoàng Miêu xoay người " Nếu có chuyện gì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi "
" Cảm ơn ý tốt của ngài tử thần... " Lâm Phong mỉm cười nhìn bóng ảnh biến mất trong không trung
Nụ cười trên miệng hắn liền rũ xuống, xoay người nằm dài trên giường bệnh hai tay gối qua đầu
" này, Mạt Hữu chậm quá đấy "
[ Cậu tưởng mỗi lần làm vậy dễ lắm chắc ! ] Âm thanh có phần bức xúc vang bên tai
" Mà tại sao lệnh cấm lần này là tự vẫn vậy ? Tôi nhớ mình còn yêu đời lắm mà " Lâm Phong ngước nhìn lên trần nhà tự hỏi
[ Thì đó là một phần tính cách của cậu quá đúng rồi còn gì! Thỉnh thoảng chẳng phải cậu luôn kêu Chán muốn chết bên tai tôi hay sao ?! ]
Lâm Phong làm lơ ngồi bật dậy, hắn vung tay ra không trung một bảng kí tự màu xanh bỗng hiện lên
" Tiến độ ? "
[ ...Cốt truyện sẽ kết thúc sau 30 ngày nữa ]
" chậc ! Lâu như vậy sao... " Lâm Phong tặc lưỡi, ngón tay liên hoàn bấm vào dòng ký tự, những dòng ký tự liền bị thay đổi dần
[ Đến đây thôi, nếu cậu tiếp tục ăn sâu vào sẽ bị phát hiện đấy.]
Lâm Phong thở dài, tay vuốt mgược lại bảng kí tự liền biến mất. Hắn nằm dài trên giường nhắm mắt an tĩnh
[ Hình như hảo cảm của cậu với cô nàng số id đó hình như càng ngày càng tăng... ]
" Thế thì sao ? " Giọng điệu Lâm Phong bình thản
[ Một phần con người cậu sẽ bị chia nhỏ thành tính cách khác nhau trong mỗi khảo nghiệm, nếu như gộp lại thì.... ]
" Ý cậu nói là tôi sẽ có tình cảm với cô ta sao ? "
[ Đúng vậy! ]
Lâm Phong trầm mặc một lúc cong môi cười, giọng điệu giễu cợt " Không thể nào đâu~ cậu biết tính tôi mà phải không ? "
[...] Cứ tự mãn đi rồi có lúc yêu người ta lúc nào không biết!
[ Cậu chỉ có 2 giờ ý thức thôi, bây giờ cũng muộn rồi... ]
" Như vậy cũng không sao, khảo nghiệm lần này cũng sớm hoàn thành thôi " Lâm Phong hai mắt nhắm chặt, nằm im trên giường
Một lúc sau đã không thấy động tĩnh gì
[...] Tên này ngủ rồi sao...?
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
211 chương
9 chương
137 chương
127 chương
64 chương