Ta chỉ hứng thú với nam phụ thứ 99
Chương 68 : tử thần đến đây (5)
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânTại một nơi khác_
Hoàng Miêu trở về âm giới để đổi tiền âm phủ thành tiền thật
" Kìa No.2, ngươi đổi tiền nhân gian để làm gì vậy ? " Tên tử thần đợt trước bay tới trước mặt Hoàng Miêu
" Làm gì là việc của ta, ngươi không cần để ý " Hoàng Miêu làm lơ hắn, cẩn thận đếm từng tờ tiền trên tay
" Mà này ! Làm thế nào để con người có thể thấy ta với tư cách là một người bình thường vậy " Hoàng Miêu quay đầu hỏi tên ám phía sau
" Ngươi quên rồi à ? Chúng ta chỉ cần biến áo choàng thành bộ đồ khác là giống người thường mà ! " Tên Tử Thần phía sau tỏ ra thái độ ngạc nhiên
" À, à...tại ta quên " Hoàng Miêu gật gù " Mà ngươi tên gì nhỉ ? "
" Đùa ! Đến ta mà ngươi cũng quên sao ? Ta là Lục Triết, ngươi thường gọi ta là No.6. Đồng nghiệp tốt của ngươi đây ! " Tên tử thần No.6 cao hơn cô một cái đầu, tự hào vỗ ngực nói
" Nhớ rồi. Vậy thôi bái bai ! "
Hoàng Miêu dùng lưỡi hái nhanh chóng dịch chuyển khỏi chiều không gian để lại No.6 đứng nghiêng đầu ngơ ngác
...
Hoàng Miêu bay vào một phòng thay đồ trong tiệm quần áo ở nhân gian, một làn khói phủ quay người cô. Cái áo choàng kia giờ được thay thành một bộ áo thun rộng rãi và quần địu
Cô soi mình trong gương, làn da trắng bệch sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng mang một nét đẹp lạ lùng xen lẫn lạnh nhạt
Có điều Hoàng Miêu cảm thấy nhân vật cô xuyên vào đều có một phần giống cô ngoài đời thật, có vẻ như trò chơi này dần được nâng cấp rồi.
Hoàng Miêu mở cửa phòng thay đồ ra làm một cô gái đứng bên ngoài định đi vào giật mình
" Tôi...tôi còn tưởng bên trong không có người chứ ? " Cô gái có chút lúng túng
Lúc nãy rõ ràng là không thấy ai đi vào!
Hoàng Miêu: "..."
" Chắc cô không để ý thôi, tôi vừa ở trong này nãy giờ "
" Vậy à... " Cô gái cười ngại ngùng
Hoàng Miêu rời khỏi tiệm quần áo, dịch chuyển tới tiệm dụng cụ
...
Quay lại với phòng 301
Lâm Phong đang nằm ngủ trên giường, lông mày nhăn lại mồ hôi chảy dọc từ trên trán xuống. Hắn cảm giác giống như ai đó đang bóp vổ mình tiểu Phong dậy nhìn mẹ này ! Phong Phong!
" Không ! " Hắn từ trên giường bật dậy nhìn ngó xung quanh, tay thử đặt lên cổ mình vội thở dốc
" hộc... "
Lại là giọng nói đó...Rốt cuộc bà ta muốn gì chứ !?
Hồn ma đó thật sự là mẹ hắn hay sao ?
Mụ tử thần đó đi đâu mà lâu thế không biết!
* Cạnh *
Cánh cửa được mở ra, Lâm Phong theo bản năng quay đầu lại. Là một cô gái có nét đẹp lạ tóc xõa dài, làn da trắng nhất hắn từng thấy. Tay cầm một bọc nilông lớn đi về hướng này
Hình như hắn chưa từng thấy cô gái này...Là đi nhầm phòng sao ?
" Ngươi nhìn cái gì ? Ta mang đồ tới cho ngươi rồi. " Giọng điệu bình thản thốt ra từ miệng cô gái
" Là ngài thần chết sao ? " Lâm Phong ngẩn người
" Chứ ngươi nghĩ là ai ? Nhìn vậy thôi chứ ta hơn 1000 tuổi đó! " Hoàng Miêu nhếch miệng nói, ném túi đồ vào người Lâm Phong
" Ngài còn có tiền để mua sao ? Tôi còn tưởng ngài sẽ bay vào đó lấy luôn chứ ? " Lâm Phong nhàm chán cầm lấy hóa đơn
" Ta không phải loại ăn cắp ! "
Tử Thần cũng phải có sĩ diện của tử thần chứ !
" Đồ ngươi cần đấy, ta có chút thắc mắc ngươi muốn vẽ cái gì vậy ? "
Thứ hắn nhờ cô mua giúp là một tập giấy A4 và hộp màu nước hàng xịn hản hoi!
" Tôi muốn vẽ một bức tranh...trước khi chết " Lâm Phong ngồi trên giường chậm rãi đáp
" Ra vậy... " Hoàng Miêu nhẹ mỉm cười " Như vậy cũng tốt! "
Hắn có ý chí như vậy chắc không tự vẫn nữa đâu.
Lâm Phong kê tập giấy lên đùi bắt đầu cầm chổi vẽ, màu nước hắn dùng đầu tiên là màu xanh da trời...
Hoàng Miêu đảo mắt nhìn thấy bóng ảnh mập mờ phía sau Lâm Phong, cô chợp chợp mắt thì đã không thấy bóng ảnh đâu nữa
Chắc lúc nãy cô nhìn lầm rồi.
" A quên mất! " Hoàng Miêu bất ngờ đứng dậy
Cô lấy trong không gian ra một cái bánh bao ấm nóng
" Lúc nãy ta tiện thể mua luôn cái bánh bao, ngươi ăn đi, ta biết ngươi chưa ăn gì mà. " Hoàng Miêu nhếch miệng cười đưa đến trước mặt Lâm Phong
" ...Cảm ơn " Lâm Phong giọng yếu ớt nói, nhận lấy
Hắn cắn một miếng nhỏ nhai rồi nuốt vào bụng
Thật vẫn còn ấm...
[ Hảo của mục tiêu đối với MIE tăng lên 2%. Hiện tại là 42/100% (Bạn thân) ]
Thân phận là tử thần khó mà lên hảo cảm thành yêu được
" Thôi ta phải đi rồi, tạm biệt nhé! " Hoàng Miêu cười trừ
Cô biến trở lại hình dáng tử thần rồi biến mất trong vết nứt không gian
".Ừ... " Lâm Phong nhàn nhạt đáp mặc dù biết người đã đi
Ánh mắt trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, bấu trời đã sầm tối rồi.
Còn 24 ngày nữa...
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
211 chương
9 chương
137 chương
127 chương
64 chương