Ta chỉ hứng thú với nam phụ thứ 99

Chương 31 : thị vệ đáng ghét! (22

Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânCũng đã gần đến ngày Tô Dương và Mã công tử thành thân Đám người hầu đang chuẩn bị trang trí lại thành phủ, khắp nơi đều là ruy bang màu đỏ Hoàng Miêu sau khi thay đổi thân phận thì được hưởng vinh quang phú quý, suốt ngày nằm dài trên giường có kẻ hầu kẻ hạ Tô thừa tướng và Tô Nhan Kỳ thỉnh thoảng cũng đến hỏi thăm nhưng do bận rộn sắp xếp hôn lễ lên không có thời gian Mà kể ra tính cô cũng lười thật ! Không biết bao giờ mới hoàn thành được thế giới này đây ? " Haizz... " Trong lúc Hoàng Miêu đang thầm than vãn trên giường thì bên ngoài có một tiếng động lớn như một thứ rơi từ trên nóc xuống " Động đất à !? " Hoàng Miêu ngồi bật dậy, Xỏ dép đi xoèn xoẹt ra ngoài Trời rạng sáng, ánh nắng bên ngoài lọt vào mắt cô muốn mù luôn ! Một cái cục màu đen thù lù trên mặt đất, nhìn rõ mới thấy là bóng người nằm dài đang quay lưng về phía cô Hoàng Miêu giật nảy Đừng nói là thích khách đấy nhé !!! Hoàng Miêu ngồi xổm lấy một cành cây gần đó chọt vào y phục màu đen trước mặt " aida... " Thứ màu đen kêu lên một tiếng khàn giọng Hoàng Miêu: "..." Cái giọng này quen lắm... Hoàng Miêu tỉnh ngộ, lật cái thân ảnh màu đen này lại. Kéo khăn bịt mặt hắn ra Vẻ mặt Lâm Phong hiện tại có lẽ rất là thậm tệ, mồ hôi tấm táp cháy trên trán. Một vết sẹo chéo trên mắt phải khiến hắn không thể mở mắt ra Hoàng Miêu nhìn lên vai trái của hắn còn có cả một cái mũi tên cắm vào, y phục ngấm đầy mùi máu tanh " Hoàng tiểu Miêu~...suýt chút nữa ngươi dùng cành cây ám hại ta rồi~ " Giọng nói yếu ớt của Lâm Phòng vang lên bên tai, hắn cố gắng nhếch lên một nụ cười Tim Hoàng Miêu bỗng chốc nhói lên một hồi " Làm sao huynh lại bị thương vậy ? " Hoàng Miêu lo lắng đỡ hắn dậy Vết máu của Lâm Phong lây ra cả sàn lát đá " Ngươi lo cho ta sao ? " Lâm Phong chế ngự cơn đau đớn thể xác, giở giọng châm chọc " Tất nhiên rồi ! Chúng ta là đồng bạn mà ! " " Đồng bạn ? " Lâm Phong rũ mắt u ám, rồi lại cong môi cười " Thật ra trước giờ ta đâu có coi ngươi là đồng bạn ? " " ...Ta biết " Hoàng Miêu trầm mặc Trước giờ hảo cảm còn chưa tới 20 cô tương nhiên biết hắn chưa thật sự coi cô là bạn hay tin tưởng cô " ...Vậy tại sao ngươi lại phải lo cho ta cơ chứ ? Hiện tại ngươi đã tìm lại gia đình mình, ta có thể giết ngươi và người thân ngươi bất cứ lúc nào đấy " Lâm Phong giọng trầm thấp, quay mặt đi " Chẳng sao cả ! Dù huynh có giết ta hay giết gia đình ta, ta đều đứng về phía huynh ! Huynh làm gì ta đều cho là đúng hết ! Ta không phải người của Minh Quốc ! Ta cũng không phải phe của An Quốc. Ta chỉ muốn về phe của huynh thôi ! " Hoàng Miêu kích động, cảm giác như không thể kìm nổi cảm xúc Hoàng Miêu biết mình nói có chút nhanh và hỗn độn nhưng không hiểu sao cô ghét cái vẻ mặt này của hắn... Giống như Lâm Phong đang nghĩ cô thương hại hắn lên mới giúp đỡ vậy. " Hoàng tiểu Miêu...dù bất cứ chuyện gì ngươi cũng đứng về phía ta sao ? " Lâm Phong giương mắt nhìn Hoàng Miêu. Đôi mắt bị thương bên phải hé mở ra con mắt màu xám tro mờ mịt " Đúng vậy. Ta mong huynh sẽ tin tưởng ta... " Hoàng Miêu nhẹ mỉm cười, một nụ cười che dấu sự đau lòng [ Hảo cảm của mục tiêu với MIE tăng lên 3 %. Hiện tại là 20/100 %. Bạn Bè ] Lâm Phong chưa từng cảm thấy nơi nào ấm áp đến vậy, trong lúc mơ hồ hắn lẩm bẩm kể cho Hoàng Miêu nghe sự việc đã xảy ra ... Hoàng Miêu ngồi bên cạnh cái giường, trên giường là một nam tử đã được băng bó đầy đủ có vẻ ổn hơn. Vì mũi tên không đâm sâu lắm lên co đã tự rút ra, vết xước trên mắt phải Lâm Phong đã được bôi thuốc nhưng vẫn có thể để lại sẹo Lâm Phong đã kể cho cô... Trong lúc Tô Nhi Nguyệt và tên Ngũ vương kia bí mật hôn lễ. Hắn đã kêu gọi các đồng minh của Minh Quốc đến và tiến hành ám sát... Tô Nhi Nguyệt không nghi ngờ việc hắn tự nhiên biến mất vì cô ta vốn dĩ không cần thị vệ Khi Lâm Phong cải trang thích khách định dùng kiếm đâm chết vị Hoàng đế thì bị Tô Nhi Nguyệt phát hiện và theo sát, cô ta đã vung kiếm trúng mắt phải của hắn vì vậy Lâm Phong đành dùng khinh công rút lui nhưng không may bị tên bắn cung bắn trúng vai Cảm thấy Tô Nhi Nguyệt vẫn đuổi theo mình lên Lâm Phong cố cầm cự mà chạy cho thoát...cuối cùng mất sức lực mà rơi trúng mái nóc chỗ ổ của Hoàng Miêu. Hoàng Miêu rũ mắt nhẹ vuốt ve lên tóc Lâm Phong vẫn còn đang hôn mê Cô chưa từng thấy NPC nào như vậy...Chẳng lẽ độ khó thay đổi từng cấp độ sao ? Không đúng ! NPC đều có những nhược điểm khác nhau Nếu bình thường khi NPC khi khác tăng hảo cảm, mỗi lần đều là 5 % trở lên. Vậy mà con NPC Lâm Phong này lại tăng rất ít... Hoàng Miêu trầm mặc, sát lại khuôn mặt Lâm Phong nhẹ hôn lên trán hắn Thật là một NPC khó mở lòng... Có lẽ...đó là điều cô cảm thấy hứng thú với tên NPC này. ... Bên ngoài Tô Nhi Nguyệt rũ mắt nhìn xuống sàn lát đá có dính vệt máu màu đỏ, trước mặt là nhà gỗ trước kia cô từng ở đây. Cánh cửa đang đóng kín lên không thể thấy được bên trong Tô Nhi Nguyệt híp mắt Tên thích khách đó chắc chắn chưa chạy được bao xa. Là chỗ này sao ?