Ta bị lừa hôn!!!

Chương 22 : anh trai nhỏ hôn một cái nào

Đạo diễn Vương Nghiêm túc nói: "Linh Duyệt, trước lúc đóng máy hậu kỳ đã bắt đầu công việc biên tập. Sau tiệc đóng máy, họ sẽ đẩy mạnh tiến độ nên trước khi lên sóng các vai chính sẽ phối hợp cùng tổ tuyên truyền, bắt đầu quảng bá. Cụ thể lúc nào thì khi khác thông báo, phỏng chừng phải làm đến hè năm sau."puddingvixoai.wordpress.com Mặt Linh Duyệt đầy vẻ lơ mơ, chẳng hiểu sao lại nói cái này cho người có thâm niên nhỏ nhất như cậu, chỉ đành khôn khéo gật đầu, duy trì sự lễ phép. Đạo diễn Vương bật cười, "Ý tôi muốn nói trễ nhất là hè năm sau, cậu sẽ nổi tiếng." Nổi tiếng chứng minh có thể tiếp tục đóng phim và kiếm tiền, mắt Linh Duyệt phát sáng, tốt quá rồi!puddingvixoai.wordpress.com Đạo diễn Vương vỗ vai Linh Duyệt, "Về sau nếu như có vài đạo diễn tìm cậu nhận thêm kịch bản thì chớ quên lão Vương tôi thời điểm vô danh đã nâng đỡ cậu bằng cách đến chỗ tôi." Mặc Diễm nháy mắt với Linh Duyệt, "Đừng đáp ứng, trước kia ông ta từng lừa tôi như thế, bây giờ mỗi lần ổng tới tìm, tôi đều phải hoãn những thứ khác, tâm địa ông già này xấu lắm." Linh Duyệt bị chọc cười, mi mắt cong cong đáp ứng đạo diễn Vương, "Ông yên tâm, miễn không phạm vào nguyên tắc thì ông tìm tôi lúc nào tôi cũng sẽ tới." Đạo diễn Vương cười nói: "Lúc trước Mặc Diễm cũng đáp như thế, hai người có duyên thật đấy. Những lời cậu nói khiến tôi mừng lắm!"puddingvixoai.wordpress.com Nhận được câu trả lời hài lòng từ Linh Duyệt, đạo diễn Vương híp mắt cười ưỡn cái bụng bia mập mạp đi mất, chẳng biết tiếp theo ông tính lừa ai đây. Mặc Diễm nhìn Linh Duyệt, "Đã bảo cậu ông già này có ý đồ xấu sao cậu còn đáp ứng?" Linh Duyệt cong mắt cười, "Điều nên làm, thời điểm tôi khó khăn ông ấy giúp tôi vì thế ân tình này tôi phải trả lại cho người ta." Khóe miệng Mặc Diễm cong lên, tính cách khá tốt. Song vẫn nên gõ một chút, anh túm phía sau cổ áo cậu, "Tôi chỉ muốn nói, không nên tiếp xúc thân mật cùng con người, cẩn thận chút kẻo bị phát hiện sẽ bắt đi nhổ lông rút gân đấy!" Tay Linh Duyệt run rẩy, bất chợt cảm giác những món ngon mà các cô gái kín đáo đưa cho cậu hết ngọt, "Nghiêm trọng thế ư?"puddingvixoai.wordpress.com Mặc Diễm gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị, phần lớn nguyên nhân là thật. Rất nhiều tiểu yêu chết yểu trong tay con người, hoặc bị phá hư hoàn cảnh sinh sống, ép buộc phải hòa nhập vào xã hội loài người, lây nhiễm thói xấu ở nhân gian, nhanh chóng biến chất. Có khi còn bắt đi nghiên cứu cùng những động vật khác. Đặc biệt là tối qua khi biết được huyết mạch Linh Duyệt cao cấp, anh càng sợ Linh Duyệt gặp nguy hiểm, dù sẽ sợ, cũng phải hù dọa cậu, có thể chơi chung, nhưng phải luôn luôn phòng bị. Thấy Linh Duyệt thực sự sợ hãi, lòng Mặc Diễm an tâm hơn một chút, "Có chuyện gì thì gọi cho tôi, dù xa ngàn dặm, nhưng tôi sẽ chạy tới cứu cậu." Linh Duyệt cảm động bước đến nhét đĩa thức ăn ngon vào tay Mặc Diễm, sắp khóc vì cảm động, cảm giác được đại yêu tinh bảo vệ thật tốt, nếu cậu là con yêu tồi, cậu chắc chắn đi ra ngoài làm xằng làm bậy. Cậu nhịn được, không thể sống buông thả! Mặc Diễm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tức giận véo má Linh Duyệt, "Mấy tháng nay chả gửi tin tức cho ông đây, uổng công tôi nuôi cậu!"puddingvixoai.wordpress.com "Tại tôi sợ anh bận bịu thôi!" Linh Duyệt che quai hàm giải thích, trong lòng chột dạ, cậu quên mất tiêu. Mặc Diễm muốn đánh cậu một trận, nhưng nhìn vào cặp mắt vô tội ấy, lại chẳng thể xuống tay bèn ấn vào chóp mũi Linh Duyệt cảnh cáo cậu: "Về sau, một tuần ít nhất phải báo bình an cho tôi một lần, lỡ cậu bị bắt đi tôi vẫn cứu cậu ra kịp thời trước khi cậu biến thành phân." Khóe miệng Linh Duyệt giật giật, nhét cái bánh sôcôla duy nhất vào tay Mặc Diễm, cậu chợt mất hết hứng ăn.puddingvixoai.wordpress.com Sau khi tiệc đóng máy kết thúc, Vương Sao đến đón Linh Duyệt, cậu ngồi trên xe vẫy tay tạm biệt với Mặc Diễm. Anh lạnh lùng chỉ điện thoại, Linh Duyệt vội vã gật đầu ý bảo mỗi tuần sẽ báo bình an một lần, cậu chắc chắn nhờ anh giúp đỡ khi bị bắt đi ăn và biến thành phân. Lúc này sắc mặt của Mặc Diễm mới tốt hơn vì thế khóe miệng nhếch lên, phóng khoáng vẫy tay với cậu. Linh Duyệt vừa đi, Phan Văn âm thầm xoa tay nói: "Loại tiểu yêu này nên để bên người nuôi mới an toàn, anh thấy sao?"puddingvixoai.wordpress.com Mặc Diễm nhàn nhạt liếc cậu, "Nếu không phải da dày thì một con gấu thiếu đòn như cậu, tám trăm năm trước đã bị tôi đánh chết rồi." Phan Văn hướng bốn mươi lăm độ nhìn trời, ngẫm lại, cậu thiếu đòn vậy sao? Xe Mặc Diễm rất xịn, Linh Duyệt đi khoảng hai chục phút, thì xe anh dần dần đuổi kịp cậu, Phan Văn quan sát rõ ràng bảng số xe, cậu ta đâm chọc nói, "Đây chắc là duyên phận, trở về kinh đô cùng một đường." Hai tiếng sau Phan Văn tiếp tục đâm chọc: "Linh Duyệt cũng rẽ trái sau khi vào đường cao tốc." Lại qua thêm nửa tiếng, Phan Văn mất bình tĩnh, "Thầy Mặc, đứa nhỏ đáng yêu của anh và chúng ta đi chung một đường."puddingvixoai.wordpress.com Hai mươi phút nữa trôi qua, Phan Văn khiếp sợ nói: "Thầy Mặc, Linh Duyệt cũng ở ngõ Định Xuyên! Hai người là hàng xóm đó!" Mặc Diễm quơ quơ điện thoại, biểu cảm nhìn Phan Văn như nhìn tên ngốc nói, "Ừ, cậu ấy nhắn tin cho tôi." Phan Văn nhất thời cảm thấy mình thật sự giống tên ngốc. Linh Duyệt đã sớm phát hiện xe Mặc Diễm luôn chạy đằng sau vì xe anh ta rất đặc biệt, cậu từng ngồi qua nhiều lần nên chắc chắn không bao giờ nhận lầm. Ban đầu cậu cũng chả biết Mặc Diễm và cậu thuận đường, cứ tưởng đối phương sợ cậu nửa đường bị yêu quái bắt đi bèn che chở dọc đường, cậu nhắn tin cho Mặc Diễm: Về đi, đừng theo tôi làm gì blablabla... Mặc Diễm thấy cậu nói xong, đáp một câu: Nhà tôi ở trước mắt thì tôi cần phải về đâu nữa? Linh Duyệt cảm thấy mình quá tự đa tình, mặt mũi bị tổn thương nên dọc đường đi cũng chẳng cùng Mặc Diễm trò chuyện, đến khi xuống xe phát hiện xe anh dừng ngay sau cậu, Linh Duyệt mất bình tĩnh, chả so đo vấn đề mặt mũi mà chạy tới vui mừng kinh ngạc hỏi: "Lão đại, anh cũng ở đây ư?"puddingvixoai.wordpress.com Mặc Diễm nhìn cổng nhà mới đổi, "Đây là căn nhà mà trước đấy cậu nói cải tạo sửa chữa lại?" Linh Duyệt gật đầu cười, "Đúng vậy, trùng hợp thật! Hai chúng ta là hàng xóm!" Làm hàng xóm cùng một đại yêu ngàn năm, cảm giác an toàn tăng lên nên Linh Duyệt hết sức hạnh phúc.puddingvixoai.wordpress.com Phan Văn tò mò: "Tôi nhớ nhà này gần trăm năm nay hết tết đều đâu có người ở, trận pháp phòng vệ trong nhà đều biến mất, mấy năm trước bị mưa gió tàn phá chẳng ra dạng gì, cậu mua à?" Linh Duyệt lắc đầu, "Tôi không biết sự tình lúc trước, ba mẹ tôi bảo trước kia ông tôi từng ở đây, hai người họ ngại ồn ào nên chuyển vào núi, nơi này tạm thời làm chỗ cho tôi đặt chân." Hình như Linh Duyệt thật sự chẳng biết chuyện trước kia nên Phan Văn ngưng hỏi nữa, cười nói: "Thế về sau hai người có thể chiếu cố lẫn nhau rồi. Tôi ở cách vách, sân nhỏ mọc đầy trúc bên cạnh chính là nhà tôi, rảnh rỗi thì qua nhà tôi chơi." Linh Duyệt tưởng tượng cảnh gấu trúc to lớn lăn lộn trong rừng trúc, cực kỳ hứng thú gật đầu, chả trách vì sao dùng gấu trúc trấn nhà, bọn họ thật có duyên! Mặc Diễm liếc Phan Văn, ánh mắt của cậu ta hiện tại chính là ánh mắt tên biến thái dụ dỗ bắt cóc tiểu yêu tinh!puddingvixoai.wordpress.com Phan Văn chưa phát hiện sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Mặc Diễm, sau khi Linh Duyệt đi mất, Phan Văn cảm khái: "Mọi người đều là hàng xóm, mai sau có khả năng gặp mặt thường xuyên, mùa đông còn có thể ăn chung lẩu Tứ Xuyên..." Nói xong một tràng, Phan Văn cười ha hả nhạo báng: "Tiểu yêu mà anh hết lòng chăm sóc chả đến cửa thăm hỏi, cũng như mời anh vào nhà ngồi nên địa vị của anh trong lòng cậu ấy chắc cũng như măng tre mới nhú thôi..." Phan Văn chưa nói hết, Mặc Diễm nhịn hết nổi, anh dùng một quyền đấm Phan Văn văng lên tường, ầm một tiếng, tường nhà Linh Duyệt vốn chẳng hề kiên cố hét lên rồi ngã gục. Linh Duyệt quay đầu thì thấy gạch nằm đầy trên đất còn tường thủng một lỗ to, đầu óc quay cuồng, "Nhà của tôi!" Mặc Diễn: "..."puddingvixoai.wordpress.com Anh chưa dùng sức. Linh Duyệt vội vã chạy tới, khóc không ra nước mắt nhìn đống gạch bể trên đất. Hiện tại Vương Sao đi mất rồi mà ở đây đều là ba con yêu nên Linh Duyệt nói chuyện chả hề che giấu, vô khóc vô lệ nói: "Hai người muốn đánh có thể tìm đỉnh núi không người, nghĩ sao lại đi đánh ở đây." Mặt Phan Văn đen thùi phủi đỉnh đầu đầy đất, "Con mắt nào của cậu thấy chúng tôi đánh nhau? Rõ ràng là tôi bị đánh đấy!" Linh Duyệt phồng má hai mắt trừng anh ta, đập bể nhà cậu còn dám hung dữ, con gấu này quả thật thiếu đòn.puddingvixoai.wordpress.com Lòng Phan Văn vô cớ lạnh lẽo khi bị Linh Duyệt trừng một cái, tu vi cậu rành rành cao hơn Linh Duyệt rất nhiều, nhưng loại cảm giác đó, nói rõ cho cậu biết cấp bậc huyết mạch của con tiểu yêu cao hơn cậu không ít. Mặc Diễm phất tay nổi gió thổi cuốn Phan Văn bay xa hơn mười mét, anh ngồi xổm xuống cố gắng nhìn thẳng Linh Duyệt, "Ngày mai tôi tìm người sửa cho cậu." Linh Duyệt cười khổ, "Khỏi cần, anh giúp tôi nhiều rồi, tôi trả không nổi đâu nên tự tôi sửa được tường."puddingvixoai.wordpress.com Mặc Diễm dở khóc dở cười, "Một trăm năm này cậu cũng chả cần trả tôi, về sau hãy nói vậy." Thấy Linh Duyệt sửa xong căn phòng dành cho một người ở phía sau sân còn mấy nơi khác đều thê thảm như cũ chẳng nỡ nhìn, khóe miệng Mặc Diễm điên cuồng co rút, "Nhà sửa với không sửa có gì khác nhau? Nhà như vậy tại sao cậu còn quyên tiền?" Linh Duyệt bĩu môi, "Vì lòng không nỡ." "Không nỡ chỗ nào?" "Tiền chẳng phải mình khổ cực kiếm được, tôi không nỡ tiêu." Mặc Diễm nhướng mày, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó, "Cái gì? Cậu đưa tôi..." Mặc Diễm không nói được, nội tâm chỉ một chữ "Khốn kiếp!" Tiểu yêu đưa quà anh tặng cho người khác! Tức giận! Khó chịu!puddingvixoai.wordpress.com Linh Duyệt mờ mịt, Mặc Diễm đập bể tường nhà cậu còn nổi giận, anh ta việc gì phải tức giận chứ? Cậu đứng dậy phủi đất dính lên quần, "Quên đi, tôi buồn ngủ rồi mai hẵng nói." Nói xong cậu thật sự về nhà đi ngủ. Mặc Diễm giận dữ đỡ trán, đánh không được, chửi không xong, khắc tinh! Chắc chắn là khắc tinh của anh!puddingvixoai.wordpress.com Ngày hôm sau, Linh Duyệt mới ngủ dậy thì nghe thấy âm thanh ngoài cửa, cậu mau chóng chạy ra ngoài nhìn mười mấy công nhân chẳng biết từ lúc nào đã mang vật liệu xây đựng đến với tư thế như một tổ chức, nặng nề đạp đổ tường nhà đã bị hủy của cậu. "Dừng tay!" Linh Duyệt chạy tới, "Chú ơi trước tiên dừng tay lại!" Chủ thầu là một người đàn ông đầu trọc, thân cao 1m9, trên mặt có một vết sẹo lớn, cả người đầy cơ bắp, cứng như kim cương. Trời lạnh như thế mà chú ấy chỉ khoác một cái áo xám tro, vừa nghiêng đầu đã dọa Linh Duyệt giật mình, âm lượng nói chuyện nhỏ bớt, "Ai tìm mấy chú tới đây?" Chủ thầu bật cười, chẳng những trông không dữ tợn, ngược lại còn tăng thêm vài phần thật thà. "Ngài Mặc cách vách tìm chúng tôi tới đây bảo sửa nhà cậu ngay ngắn một chút, cậu cứ yên tâm, động tác chúng tôi nhanh nhẹn sẽ không quấy nhiễu người dân." "Cháu bảo anh ta khỏi cần sửa rồi," Linh Duyệt khuyên chú ấy: "Mọi người về đi." Chủ thầu cười nói: "Thế cũng được, vì dù sao ngài Mặc đã giao tiền rồi, chúng tôi không làm và không hoàn tiền đâu."puddingvixoai.wordpress.com "Chờ chút!" Tai Linh Duyệt run run, "Hay các chú cứ sửa đi, đâu thể uống phí tiền bạc được." Linh Duyệt quay về rửa mặt, sau đó đi qua cổng nhà Mặc Diễm, nắm vòng cửa sư tử gõ lên cửa vài tiếng cộc cộc, "Đại ca? Anh có nhà không?" Cửa tự động mở ra, Linh Duyệt thò đầu vào quan sát, cánh cửa này chả biết được làm từ công nghệ cao hay phép thuật mà chẳng hề gây ra tiếng động. Chân trước cậu mới bước vào, châu sau một bóng đen từ bên trong lao ra ngoài, chạy thẳng tới mặt Linh Duyệt! Linh Duyệt trợn tròn mắt, cạnh đầu chợt lóe thì nghe thấy vật kia hưng phấn nói: "Anh trai nhỏ, hôn một cái nào, moa..."puddingvixoai.wordpress.com Linh Duyệt bắt chính xác cái đuôi đối phương, tức giận ném vào cánh cửa, chống eo hét một tiếng thật to: "Đệch rắn sừng dài như mày tao gặp nhiều lắm! Hồi nhỏ tao một người chấp tám người đấy!" Vật nhỏ kia đâu ngờ mình bị khống chế bởi một chiêu, não trướng và choáng váng, hoa hết cả hai mắt. Sau khi mắt nhỏ như hai hạt đậu tụ họp, bắt gặp dáng vẻ hung hăng của Linh Duyệt, bị dọa lùi về phía sau, thật bất ngờ đó là một Hắc Long.