Tà Băng Ngạo Thiên
Chương 107 : Thiên Lang Tiếu Nguyệt!
Một cái va chạm, lại làm cho đáy mắt Tử Kim Cự Long Vương xuất hiện một tầng sợ hãi! Không nghĩ tới hồn lực của người thiếu nữ trước mặt lại rất hùng hậu! Mấy người bên cạnh Tà Băng quá mạnh mẽ, khiến thực lực vốn có cùng danh tiếng của Tà Băng không được nổi trội! Hiện tại hai người giao đấu với nhau, mới khiến cho Tử Kim Cự Long Vương biết rõ, thực lực của bản thân Tà Băng cũng tuyệt đối cường hãn!
“Tử Kim Cự Long Vương, ta mặc kệ rốt cuộc vì sao ngươi bắt ta và tiểu Tử phải giải trừ khế ước, nhưng chỉ cần tiểu Tử không muốn, vậy thì đừng vọng tưởng!” Tà Băng không muốn cùng Tử Kim Cự Long Vương cãi nhau mà trở mặt, hắn là gia gia của tiểu Tử, còn là phụ thân của Tháp Toa. Nhưng Tà Băng vẫn là tôn trọng ý kiến của tiểu Tử.
Chỉ cần tiểu Tử không đồng ý, như vậy Tà Băng nhất định sẽ không từ bỏ tiểu Tử, tuyệt đối sẽ không!
Tiểu Tử ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ của mình, thông qua khế ước, hắn có thể cảm giác được sự mâu thuẫn cùng địa vị của hắn trong nội tâm của tỷ tỷ, mà bây giờ, tiểu Tử đã trưởng thành, tiểu Tử sẽ không để cho tỷ tỷ khó xử, tiểu Tử nhìn sắc mặt tái nhợt của gia gia ở đối diện, tiểu Tử mở miệng nói ra: “Gia gia, ta sẽ không rời xa tỷ tỷ.”
Thanh âm bình thản, ánh mắt kiên định, tiểu Tử không sẽ rời xa tỷ tỷ, nếu thật sự có một ngày hắn phải rời xa tỷ tỷ thì ngày đó chính là ngày tiểu Tử chết…
Chỉ cần hắn còn sống, hắn tuyệt đối sẽ không xa rời tỷ tỷ!
Bỗng nhiên, tiểu Tử có chút hối hận vì đã tới đây, thông qua một ít truyền thừa trí nhớ, hắn cũng có thể mơ hồ hiểu rõ tầm quan trọng của cữu mạch truyền thừa Chí Tôn Vương giả đối với Tử Kim Cự Long nhất tộc, nhưng nếu bởi vì lý do này mà muốn hắn rời khỏi tỷ tỷ, vậy thì hắn tình nguyện không làm cái gì Chí Tôn Vương giả!
Hơn nữa tiểu Tử nghĩ chính mình nắm giữ vận mệnh của mình, ngoại trừ tỷ tỷ, bất luận kẻ nào đều không cần vọng tưởng muốn thay đổi được hắn! Ờ cùng Tà Băng mười năm, sự kiêu ngạo của tiểu Tử so với Tà Băng cũng không kém!
“Các ngươi…” Tử Kim Cự Long Vương sắc mặt tái nhợt, muốn chém ra Hồn Lực, thủy chung không có ra tay, trước mặt chính là cháu của hắn, hắn có dã tâm, hắn có khát vọng, hiện tại lại để cho hắn thấy được hy vọng trên người cháu của hắn, hiện tại…
Tử Kim Cự Long Vương thở dài một hơi, quay người rời đi, đưa lưng về phía tiểu Tử cùng Tà Băng hai người mở miệng nói ra: “Khế ước nhất định phải giải trừ, tiểu Tử nhất định phải trở về Tử Kim Cự Long nhất tộc, nếu không…”
Còn lại Tử Kim Cự Long Vương cũng không nói ra, một cái là cháu trai, một cái là ân nhân, một cái là Chí Tôn Vương giả tương lai, một cái là nhân loại! Thân tình? Ân tình? Cái gì nhẹ cái gì nặng?
Tà Băng cùng tiểu Tử hai người nhìn bóng lưng của Tử Kim Cự Long Vương, đột nhiên cái mũi có chút ê ẩm , Tà Băng không muốn làm cho tiểu Tử khó xử, tình huống hiện tại, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, việc nàng chỉ có thể làm là đem tiểu Tử ôm vào lòng.
Tử Kim Cự Long Vương có khó xử, có mâu thuẫn, nhưng cảm giác trong nội tâm tiểu Tử không phải cũng là như vậy sao? Thân nhân, tỷ tỷ, muốn hắn phải lựa chọn sao? Mẫu thân, nếu là ngươi, sẽ để tiểu Tử làm như thế nào đây?
Tà Băng sờ lên đầu tiểu Tử, nói: “Tiểu Tử, mỗi người đều có bí mật của mình, Tuyết Ảnh Tuyết Táp có, Yêu Hoa có, Mạc có, Thiên Tài có, tỷ tỷ cũng có, tỷ tỷ muốn nói là, cho dù tương lai có phát sinh bất kỳ chuyện gì, chúng ta vẫn luôn là người một nhà.”
Bí mật, ai cũng có, nhưng hiện tại, tương lai, bọn hắn vĩnh viễn đều là người một nhà…
Đây là chuyện không bao giờ thay đổi.
Tiểu Tử ngẩng đầu nhìn Tà Băng, con ngươi màu tím tràn đầy kiên định, bàn tay nho nhỏ nắm thật chặt, hắn nhất định sẽ thành công đấy! Bất luận quá trình có nhiều thống khổ, tiểu Tử hắn, nhất định sẽ cường đại bảo hộ tỷ tỷ, không lại để cho tỷ tỷ đã bị bất kỳ tổn thương nào nữa.
Tiểu Tử cười với Tà Băng rồi nói: “Tỷ tỷ, mặc kệ tương lai như thế nào, bất luận tỷ tỷ sẽ mạnh bao nhiêu, bất luận tiểu Tử sẽ trở thành bộ dáng gì, tỷ tỷ vĩnh viễn đều là tỷ tỷ của tiểu Tử, tỷ tỷ thân yêu nhất của tiểu Tử.”
Tiểu Tử thật sự không rõ ràng lắm sau khi tiếp nhận truyền thừa thì sẽ biến thành bộ dạng gì, có lẽ, ngang tàng? Có lẽ, tàn nhẫn? Có lẽ, khát máu? Hắn không biết, bởi vì trong truyền thừa trí nhớ, mỗi một thời đại Chí Tôn Vương giả đều là lãnh khốc, ngoan lệ tàn nhẫn!
Hắn sợ hắn sẽ biến thành cái dạng kia, hắn sợ tỷ tỷ sẽ không thích hắn.
Kỳ thật tiểu Tử không cần lo lắng những điều này, sở dĩ mỗi một thời đại Chí Tôn Vương giả đều trở nên lãnh khốc tàn nhẫn, hoàn toàn chính là vì tộc nhân bức bách, Vương giả vô tình, Chí Tôn Vương giả rất vô tình! Không cần hoài nghi gì, nếu tiểu Tử trở lại trong tộc, tuyệt đối sẽ trở thành dạng Vương giả như vậy!
Nhưng là, ở bên cạnh Tà Băng, dưới sự bảo vệ của mọi người, tiểu Tử làm sao có thể trở thành làm một người khát máu vô tình đâu?
Tiểu Tử gần đây rất khác, Tà Băng đương nhiên có thể cảm giác đến, nhưng tiểu Tử không nói, Tà Băng cũng không có hỏi, nàng có thể làm chỉ là nắm tay tiểu Tử, nói cho hắn biết: “tiểu Tử là đệ đệ của tỷ tỷ, điểm này vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.”
Tiểu Tử vui vẻ nhẹ gật đầu, vì hắn biết, tỷ tỷ sẽ luôn luôn yêu thương hắn.
“Tiểu Tử, ngươi có muốn trở lại bên trong ngọc giới không? Hiện tại tỷ tỷ muốn đi Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc.” Tà Băng biết rõ tiểu Tử rất thích dính tại bên cạnh nàng, cho nên mới mở miệng hỏi, hiện tại nàng muốn đi Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, nhìn bầu trời một chút, thời gian đến giao thừa chỉ còn hơn một tháng.
Thân nhân của nàng, đồng bạn, hơn một tháng, rất nhanh…
Nhìn về phương hướng Tử Kim Cự Long nhất tộc lãnh địa, đôi mắt Tà Băng trở nên thâm thúy, bất luận là nguyên nhân gì, chỉ cần tiểu Tử không muốn, bọn hắn cũng đừng hòng có thể làm khó nàng cùng tiểu Tử!
“Tỷ tỷ, tiểu Tử phải về ngọc giới tu luyện.” Nếu là bình thường tiểu Tử tuyệt đối sẽ dính tại bên người Tà Băng, chứ không phải về ngọc giới, nhưng hiện tại tiểu Tử vì chuẩn bị cho việc sắp tiếp nhận truyền thừ lần thứ nhất, nhất định phải củng cố thực lực của mình.
Trong khi truyền thừa, không thể tiếp nhận bất kỳ ngoại lực hỗ trợ nào, đây cũng là điểm nguy hiểm nhất của truyền thừa, hoàn toàn muốn dựa vào chính mình, nếu thành công, thực lực sẽ tăng trên phạm vi lớn, nếu thất bại, nặng thì hồn phi phách tán!
Tà Băng nhẹ gật đầu, nàng không phải là không muốn hỏi tiểu Tử đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết rõ hiện tại tiểu Tử vẫn chưa muốn cho nàng biết, nàng tin tưởng, chỉ cần đến Tử Kim Cự Long nhất tộc, có lẽ sẽ giải được câu đố này.
Tiểu Tử lách mình tiến nhập ngọc giới, liền khoanh chân ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh, lúc này phảng phất chỉ còn lại một mình Tà Băng, nhìn phía chân trời xa xôi, cánh môi Tà Băng hé mở, trong im lặng đang nói thầm gì đó.
Chỉ có nàng biết, nàng nói là: “Mạc, hẹn gặp lại.”
Hiện tại Tà Băng vẫn chưa xác định được câu nói kia của Mạc, thiên chi nam, lĩnh chi bắc, sinh tử thiên vân hội. Cũng không phải là phương hướng để tìm kiếm hắn, những lời này, đến tột cùng muốn nói đến cái gì? Mạc, ngươi đến tột cùng muốn nói với ta cái gì?
Tà Băng xoa xoa mi tâm, không sử dụng Hồn Lực, từng bước một hướng phía Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc lãnh địa đi đến, đã đáp ứng tiếp nhận khảo nghiệm, Tà Băng sẽ hoàn thành, bất luận cái khảo nghiệm này có ý nghĩa gì, ít nhất, Tà Băng cũng rất muốn kiến thức một phen Tứ đại chủng tộc!
Lúc Tà Băng muốn bước ra khỏi lãnh địa của Thiên Lang nhất tộc, trời đã tối, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy Thiên Lang đế tóc bạc tuyệt mỹ đang nhắm mắt dưỡng thần trên một cây đại thụ.
Thiên Lang đế cảm nhận được khí tức của Tà Băng, mở ra đôi mắt tịch mịch màu xanh lục, nhìn Tà Băng, đáy mắt như cũ lóe ra sự khát máu sáng bóng, môi mỏng câu dẫn ra, nói với Tà Băng: “Tuy nhiên ngươi đối với ta mà nói, giống như là một cái địch nhân vốn có , nhưng không thể phủ nhận, ngươi đã cứu Hồn Thú chi lĩnh của chúng ta.”
Tà Băng khiêu mi, không nói, Thiên Lang đế có ý gì? Đến cảm tạ nàng? Có khả năng sao?
Trên khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú của Thiên Lang đế hoàn toàn không có bất cứ địch ý gì, cười khẽ với Tà Băng, sau đó vỗ tay hai cái.
“NGAO…” Một tiếng sói tru thật to vang lên! Ngay sau đó không ngừng truyền đến tiếng sói tru, xung quanh Tà Băng, một con, hai con, mười con, trăm con, ngàn con, thậm chí hơn vạn con…
Lúc này Tà Băng càng nghi ngờ, đây là ý gì? Không cảm giác được địch ý của bọn chúng, nhưng lại vây xung quanh mình, đến tột cùng Thiên Lang đang làm cái gì.
“Có dám hay không tiến lên?” Thiên Lang đế chỉ vào chổ ngồi trên ngọn cây kế bên mình, có chút khiêu khích hỏi Tà Băng.
Tà Băng nghi hoặc nhìn Thiên Lang đế, khóe miệng câu dẫn ra, có gì không dám? Sau đó trực tiếp phi thân đứng ở trên ngọn cây, từ trên cao nhìn xuống, lúc này mới phát hiện Thiên Lang ở xung quanh hơn vạn con nha!
Từ Thiên Lang đế, đến mười Thiên Lang hoàng, trên trăm Thiên Lang Vương cùng hằng hà Thiên Lang, Tà Băng lúc này càng thêm nghi ngờ.
Thiên Lang đế cũng lập tức phi thân đã đến trên một thân cây, nhìn thoáng qua Tà Băng, đưa tay lên vỗ phát ra tiếng!
“Nhìn rõ nhé!” thanh âm của Thiên Lang đế vang lên trong tai Tà Băng, không đợi Tà Băng nói chuyện, lúc này, toàn bộ lãnh địa của Thiên Lang nhất tộc đều là tiếng sói tru thật to!
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng, tất cả tiếng sói tru trong nháy mắt đều dừng lại…
Trong lòng Tà Băng đã hiểu ra, nhưng cũng không dám tin tưởng, bọn hắn chẳng lẻ muốn, Thiên Lang Tiếu Nguyệt? Dùng Thiên Lang Tiếu Nguyệt lúc đầu nàng muốn xem để tiễn đưa nàng? Nếu như vậy Tà Băng hoàn toàn không hiểu nổi rốt cuộc Thiên Lang đế muốn làm gì nữa!
“NGAO…” Một tiếng sói tru hùng hậu to rõ vang lên trong màn đêm yên tĩnh, ánh mặt trăng dường như đã nghe được triệu hoán, một đạo ánh sáng liền vọt về phía Thiên Lang hoàng phát ra thanh âm!
Ngay sau đó, “NGAO…” Trên trăm tên Thiên Lang hoàng ngay ngắn hướng ngửa mặt lên trời rống dài, ánh mặt trăng thẳng tắp rơi xuống người trên trăm tên Thiên Lang hoàng. Toàn bộ khung cảnh đồ sộ, xinh đẹp, tuyệt mỹ, khí phách! Tà Băng đã không còn từ ngữ nào để diễn tả khung cảnh trước mắt nữa!
“NGAO…”
“NGAO…”
Thiên Lang Vương, Thiên Lang tộc nhân, ngay ngắn hướng ngửa mặt lên trời thét dài! Ánh mặt trăng tỏa ra, chiếu sáng toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh!
Thiên Lang tộc nhân ngay ngắn sử dụng Thiên Lang Tiếu Nguyệt, từ trước tới nay là lần thứ nhất! Tin tưởng cũng tuyệt đối là một lần cuối cùng! Hơn nữa lần này, không phải là vì ngăn địch, không phải là vì công kích, mà là vì tiễn biệt một nhân loại, loại chuyện này, đừng nói phát sinh, nói ra cũng không có người tin tưởng!
Nhưng lại thật sự đã xảy ra, nhìn phía dưới, Tà Băng mới biết được, trách không được lúc ấy gia gia nhắc tới Thiên Lang Tiếu Nguyệt thì tim đập nhanh vô cùng kích động, hoành tráng như vậy, khí phách như vậy! Hơn nữa còn phát ra khí thế vô cùng cường hãn!
Thiên Lang đế kiêu ngạo nhìn con dân của hắn! Đây chính là Thiên Lang nhất tộc! Cường đại , cao ngạo,Thiên Lang nhất tộc!
“Quân Tà Băng, Thiên Lang Tiếu Nguyệt, tiễn đưa ngươi ly khai!”
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
21 chương