"Có những ngày cuộc sống của tôi như không còn nắng..." Hôm nay, tôi vô tình bắt gặp cậu nắm tay một cô gái nào đó, cô ấy rất xinh, cậu lại cười rất tươi. Họ... rất xứng đôi... Thẫn thờ một lúc, tôi lê bước chạy thật nhanh ra khỏi nơi đấy, kẻo tôi lại trở thành kỳ đà cản mũi họ thì khổ. Rất muốn hỏi cậu, rằng "cô gái đó là ai", nhưng tư cách gì đây? Là "người thích thầm cậu" hay đơn giản gói gọn bằng hai chữ "bạn bè". Thế nên không cần phải hỏi, không cần cậu phải nói. Ừ, cậu có bạn gái thôi, cậu có người để quan tâm thôi. Nhưng tại sao lại khóc? Đúng là dở hơi mà! Không gì phải buồn đâu. Đã tự dặn lòng như thế, chỉ là nước mắt vẫn cứ mãi tuôn rơi, rất nhiều. Không cần quan tâm đến cậu nữa. Đã từng hứa với lòng nhiều lần như vậy, nhưng rồi lại thương họ, rất nhiều. Quên họ đi là xong. Nói rất nhiều lần rồi, dặn lòng rất nhiều lần rồi, cũng đã khóc rất nhiều lần rồi. Vậy sao không buông bỏ? Vì yêu. Vì thương. Thế nên mới thành ra như vậy. Giờ cũng không được thích người nữa. Họ có người thương rồi. Và giờ bản thân lại trở thành kẻ dư thừa. Khóc... khóc... rất nhiều. Biết đâu vậy lại tốt hơn. Khi người thương thương người khác, thế giới của tôi bỗng dưng không còn nắng!