Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi
Chương 50 : Trai đẹp, để lại số điện thoại được không?
Editor: trang bubble
“Anh chàng đẹp trai, ngoài xe rất nóng, vẫn là đừng quay kiếng xe xuống tương đối khá hơn!” Chú tài xế liếc nhìn kính chiếu hậu, thật thà cười cười đề nghị.
Nhưng mà, Hạ Tuyền Vũ ngày cả ánh mắt dư thừa cũng không cho nhiều, chú cũng chỉ có thể sờ mũi một cái nghiêm túc lái xe của mình, người lập dị lúc nào cũng có, thấy nhưng không thể trách mới phải.
“Đợi chút......” Ngoài xe, trong dòng xe cộ ầm ĩ vang lên một giọng nói lanh lảnh.
Không bao lâu, một tay duỗi vào, xe vẫn còn lái ở tốc độ như rùa, cửa xe lại bị cánh tay kia duỗi vào ‘cạch’ mở ra, còn chưa nhìn rõ chuyện gì xảy ra thì một bóng người nhanh chóng chui vào, ‘ầm’ một tiếng, cửa xe đóng lại.
“Lái xe, chú, mau lái xe.” Chỉ thấy bóng dáng lên xe kia, nằm sấp ở phía dưới ghế xe, tiếng thở hổn hển, không ngừng thúc giục.
Cũng không chú ý trên xe còn có người nào đó, Hạ Tình Vũ nằm nhoài trên chỗ ở trong xe, đầu đầy mồ hôi len lén liếc nhìn sau xe, xem những người kia có đuổi theo hay không. Cô không phải là phát tờ rơi thôi ư, cũng không biết xảy ra chuyện gì đột nhiên lại bị hai người đàn ông ló ra đuổi theo kêu đánh kêu giết mấy con phố.
Nhớ tới cũng là mồ hôi nhỏ giọt, hôm nay cô cũng không biết là gặp cái gì xui chứ!
Lúc này, xe phía trước đã bắt đầu chạy chậm lên, kèn xe phía sau vang lên ‘bin bin’ thúc giục, chú tài xế thấy vậy đột nhiên bất chấp người trên xe, cũng vội nói: “Vị tiểu thư này, hiện tại tôi có khách, cô giữa đường lên xe như vậy là sẽ hại tôi bị phạt tiền đấy.”
Hạ Tuyền Vũ bên cạnh mắt lạnh nhìn cô, lông mày đẹp đẽ bởi vì cô đi lên mà hơi nhíu lên.
“Chú, giang hồ cứu cấp, hai người đàn ông phía sau muốn kéo tôi để bức người lương thiện làm gái đó, chú không thể thấy chết mà không cứu, van xin chú mau lái xe có được hay không?” Hạ Tình Vũ vừa thấy hai người phía sau sắp đuổi tới, cũng không kịp nhớ cái gì, vừa nói xong đã bắt đầu nước mắt lưng tròng ngay.
Tuy rằng lời kịch kia của cô là giả một chút nhưng chú tài xế này cũng coi là người thật thà đàng hoàng, nghe được lời cô nói kia, lại vừa thấy kính chiếu hậu có hai người đàn ông cường tráng đuổi tới, nhất thời tự nhiên sinh ra một tinh thần trọng nghĩa.
“Tiểu thư, cô không phải cần sợ, trước mặt nhân tiện có một đồn công an, tôi đưa cô đi báo cảnh sát.” Nói xong thì xe nhanh chóng xông về phía trước, vượt qua đường vòng, quả thật là không phải là một tác phong so với tốc độ như rùa lúc trước.
Thấy xe chuyển động, Hạ Tình Vũ liếc trộm hai người bị vứt ở phía sau một cái, thở dài một hơi mới ngồi dậy, trong mắt đâu còn có nước mắt lưng tròng kia, cười hì hì nói: “Cám ơn chú, mới vừa rồi nếu như không phải là chú, cháu có thể đã bị kéo làm tiểu thư rồi, ha ha! Đại ân đại đức cứu mạng của chú, tiểu nữ suốt đời khó quên.” Đôi tay khoanh lại, thật đúng là biểu diễn ra nghi thức cảm tạ của người xưa.
Chắc hẳn chú tài xế muộn này cũng là người mê võ hiệp, bèn tiếng ồ ồ trả lời sang sảng: “Khách khí cái gì, giang hồ cứu cấp, một cái nhấc tay mà thôi.” Cười ha hả vừa lái xe, còn không quên chắp tay đáp lễ.
Tấm gương người tốt mà! “Chú, chú thật là một người tốt!”
“Ha ha! Nói hay lắm......”
Đối lập với ông một câu tôi một câu nịnh nọt ở trong xe, hai người đàn ông đuổi theo ở phía sau mới vừa rồi, lúc này cũng là ‘nước mắt lưng tròng’ rồi, đuổi theo nhiều con phố như vậy, bọn họ cũng chỉ muốn tờ quảng cáo của cô, len lút mời trinh thám bắt gian phu mà, có cần phải vừa thấy bọn họ thì bỏ chạy thành như vậy không?
Trong xe, Hạ Tuyền Vũ mắt lạnh nhìn lướt qua cô gái bên cạnh đột nhiên nhô ra, vào lúc bọn họ còn đang liên tục run sợ lẫn nhau, lạnh lùng mở miệng: “Đi xuống.”
Hạ Tình Vũ còn đang tán dương chú này thật nghĩa khí, cho nên vẫn không chú ý tới bên cạnh còn có người, nghe vậy, nhất thời giật mình quay đầu nhìn lại, vừa nhìn xuống thì trợn tròn mắt.
Đập vào tầm mắt là một anh trai lạnh lùng siêu cực phẩm, chẳng những là như vậy, quả thực thì anh ta cực kỳ phù hợp ‘lãnh thụ’ này trong lý tưởng của cô mà không phải, dẫn tới nhất thời nhìn ngây người.
Ánh mắt si mê của cô khiếu trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Hạ Tuyền Vũ liền thoáng qua một vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đừng để cho tôi nói lần thứ ba, đi xuống.”
Lần này, ánh mắt lãnh khốc trực tiếp nhắm về phía chú tài xế, anh thật sự không có hứng thú gì đối với chủng loại phụ nữ mê trai này, coi như vẻ ngoài của cô khá tốt cũng khiến cho anh phản cảm như nhau.
“Xuống? Xuống đâu chứ?” Mắt to ngập nước của Hạ Tình Vũ thẳng tắp theo dõi anh, tinh thần dao động còn chưa bình tĩnh lại từ trong ‘khuôn mặt xinh đẹp’ kia của anh.
Lúc này, cũng không biết gặp được cái gọi là ‘người trong đồng đạo’, chú tài xế vội vàng giúp đỡ cười ha hả nói: “Anh chàng đẹp trai à, bây giờ là đường quốc lộ lớn, xung quanh cũng không cho dừng xe, phía trước lại có một điểm giao lộ thì mời tiểu thư đi xuống.”
Hạ Tuyền Vũ lạnh lùng liếc đường xe bốn phía, sau đó không hề nói gì, cúi đầu tiếp tục xem tài liệu trong tay, nhưng cảm thấy tầm mắt bên cạnh, vẻ mặt kia càng ngày càng lạnh lẽo khó coi.
Chú tài xế cũng là mồ hôi nhỏ giọt trong lòng đối với hành động hoa si của Hạ Tình Vũ, nhưng cũng có thể hiểu, nghĩ tới lúc trước vị đẹp trai này vừa lên xe thì một đấng mày râu như ông cũng thiếu chút nữa thấy choáng.
Oa ka ka, anh quả thực là càng hoàn mỹ hơn so với ‘lãnh thụ’ trong tưởng tượng của cô, từ đầu tới đuôi, anh cả ánh mắt ‘bình thường’ cũng không nhìn cô, như thế mà nói, chẳng lẽ anh thật sự là ‘thụ’trong truyền thuyết? Hay là ‘công’?
Tầm mắt ‘nóng bỏng’ của Hạ Tình Vũ trực tiếp nhìn Hạ Tuyền Vũ này, không thèm để ý vẻ mặt khó coi kia, ‘trái tim hồng’ trong mắt to kia sa vào say mê trần trụi, chỉ kém không dính đến trên người anh thôi.
Xúc động, thật là xúc động...... Loại cực phẩm công thụ này, bỏ lỡ thì thật sự là rất xin lỗi thân hủ nữ là cô.
Hạ Tình Vũ nhất thời giật mình một cái, thân thể nghiêng một cái liền nằm nhoài ở trên người anh, ném ánh mắt quyến rũ qua, “Này! Trai đẹp, để lại điện thoại được không?”
‘Bốp...... ’ Bàn tay quấy rối duỗi tới vừa vỗ một phát về phía trên mặt anh.
“Lập tức ngừng xe cho tôi, tôi bỏ ra tiền phạt.” Lời này vừa nói ra, nhất thời có cổ ý lạnh so với Bắc Cực!
“Trai đẹp, đừng thẹn thùng mà, để lại điện thoại, đến lúc đó, chúng ta có thể liên lạc nhiều một chút, tìm hiểu lẫn nhau một chút mà.” Giọng ỏn ẻn nũng nịu này, quả thật còn làm cho người ta thêm nổi da gà hơn so với giọng nói tú bà cổ đại.
Truyện khác cùng thể loại
760 chương
14 chương
46 chương
50 chương
45 chương