Sửu Tiểu Xà
Chương 92 : Kinh đô ác mộng giáng lâm
Dưới bầu trời càng lúc càng âm u, một trận kinh thế phong vân sắp giáng xuống đô thành phồn hoa này, mây đen giăng phủ khắp trời ngưng tụ thành từng đạo lốc xoáy, thể hiện dấu hiệu bất thường, là dấu hiệu biến thiên sao? Hay là tai họa nghịch thiên?
Khi bách tính kinh thành đều dừng công việc trong tay, nhìn bầu trời đột biến phong vân xôn xao nghị luận, dấu hiệu đáng sợ này cuối cùng cũng ứng nghiệm!
Theo từng tiếng bước chân ầm ầm cực lớn như lôi đình truyền tới, bắt đầu từ cửa nam, một con mãnh thú bạch sắc cực lớn gầm lên bước từng bước trên đường, từ nam tới bắc, đi thẳng giữa đường cái.
Đáng thương mấy sạp hàng hai bên đường đều gặp tai ương, bị Bạch Điêu nhẹ nhàng dẫm bẹp, hoặc là bị đuôi của nó không may quét trúng, trở thành phế tích.
Mọi người đều xôn xao chạy loạn, không kịp suy nghĩ tại sao, tại sao giữa ban ngày ban mặt lại có quái vật đáng sợ thế này xuất hiện?
Mọi người đều xôn xao chạy loạn, có lão nhân mê tín liền dập đầu với Bạch Điêu, cầu xin thượng thiên thứ tội__ lão thiên gia nhất định là tức giận rồi, cho nên mới phái quái vật này tới trừng phạt thế nhân!
Đám người tứ tán kêu thét khắp nơi, kinh thành chìm vào một bầu không khí kinh hoảng yêu dị, khắp nơi thê thảm, cứ như động đất, lại như bị cuồng phong quét qua, mà chính biến trong thâm cung rõ ràng không hề phát hiện dị trạng này.
Có một tử sĩ của vương gia liều chết xông vào cung, báo tin: “Vương gia! Có yêu quái đi trên đường!!
Kết quả bị vương gia quát là hoang đường, hạ lệnh phạt ba mươi trượng.
Theo Bạch Điêu bức dần từng bước, đẩy thêm một bước vào vòng xoáy hỗn loạn của chính biến. Khiến một cuộc chính biến đã bố cục quá nhiều tâm kế, vì một nhân tố siêu nhiên không thể dự báo trước, mà trở nên càng lúc càng quái dị.
………………
Bên ngoài đại điện, giương cung bạt kiếm, hai thi thể chết thảm, yên lặng chứng kiến trận tranh đấu cung đình âm độc hung hiểm.
Một là Lãnh Tịnh bị mổ bụng thê thảm, một là Bạch thừa tướng bị trút rượu độc.
Hai người vốn là một đôi bích nhân thiên thượng địa hạ phong hoa vô song, mắt thấy kiều nhi sắp sửa ra đời, cuộc sống gia đình vô hạn tốt đẹp, ngay tại kim loan đoạn mộng này, trở thành một đôi huyết uyên ương khổ mạng.
Thì ra đứng trước vận mệnh bi thảm, con người là nhỏ nhoi như thế, thì ra chí tình chí tính, cũng chẳng qua là vật hy sinh trong mắt thế nhân.
Tình, không có gì đáng kể, nghĩa, không có gì đáng kể, tồn tại trên đời, trước giờ chỉ có pháp quy máu lạnh, kẻ mạnh ăn kẻ yếu mà thôi.
Như vậy, tạm thời rời khỏi thi thể đẫm máu kia, chuyển thời gian ống kính lùi lại một chút, mấy canh giờ trước, xem thử trong một góc nào đó ở hoàng cung đã phát sinh một chuyện nho nhỏ, mà vừa trùng hợp chuyện nhỏ này, sẽ tạo nên cao trào càng khó thể tin sau đó.
Mấy canh giờ trước, trong hầm rượu tối tăm của triều đình, hai tiểu tốt phụng mệnh vương gia, bỏ độc dược vào trong loại rượu mạnh nhất, để chờ phát huy tác dụng.
Nhưng hai tiểu tốt này sau khi vào hầm rượu riêng của hoàng gia, chỉ thấy trước mắt lấp lánh, hương rượu ngập trời, rất nhanh, bọn họ đã bị những quỳnh tương ngọc dịch trân quý này mê cho không đi nổi, bọn họ nghĩ, chỉ uống một chút chắc không có vấn đề đi?
Thế là cẩn thận nhấp một chút, cuối cùng chọn một vò ‘thiên niên túy’, bỏ độc dược vào.
Nói tới vò ‘thiên niên túy’ này, là trân phẩm trong các loại rượu mà ba mươi năm trước nước láng giềng tiến cống, vì nước láng giềng khí hậu rét lạnh, vì thế rượu tiến cống cũng rất cương liệt, trong đó vò ‘thiên niên túy’ này là mãnh liệt nhất, nghe nói năm đó tiểu hoàng tử uống lầm một ly, liền ngủ suốt một tháng. Đương nhiên trạng thái say rượu là tùy người mà phát, nghe nói một đại vương đời trước, sau khi uống thiên niên túy thì cuồng tính đại phát, cầm dao đi trong cung gặp người liền trảm, thương vong vô số, vì thế thiên niên túy bị xem là rượu cấm cất trong hầm rượu, mãi rồi không ai hỏi tới. Mà hai tiểu tốt này, thế nhưng vô tình lại bỏ độc dược vào trong vò thiên niên túy cực mạnh, dâng lên, cuối cùng, độc tửu toàn bộ bị rót vào bụng Bạch thừa tướng.
Loại độc dược đó vốn liệt tính bá đạo, sau khi uống sẽ thiêu cháy nội tạng, lại thêm liệt tửu thiêu đốt người, trộn vào nhau, sau khi uống sẽ héo quắt như bị thiêu cháy hết nội tạng, không chỉ là một hình phạt tàn khốc.
Thái tử Tinh thấy tình địch và ái nhân của mình đều chết thảm tại đó, sắc mặt trầm trọng, cuối cùng phất tay, chuẩn bị phát động quyết chiến cuối cùng. Nhân mã hai bên đều đỏ mắt, mắt thấy một trận thảm sát máu tanh sắp bắt đầu.
Nhưng mà, thân thể Bạch thừa tướng lúc này lại phát sinh biến hóa ghê người. Chỉ thấy miệng y dần mở lớn, màu da trở nên càng ngày càng trắng, thân thể dần khô lại, bào tử cũng rút lại. Mà gương mặt y càng lúc càng dài, cuối cùng thế nhưng________________
“Má ơi a a a a a!!!!!!” Trong trận doanh của vương gia truyền ra tiếng kêu thảm, mọi người đang chuẩn bị giết chóc đều nhìn về phía di thể Bạch thừa tướng đang xảy ra biến hóa kịch liệt!
“Là trá thi!!”
“Là quái thi!!!”
“Là xà yêu a a a a a a a!!!”
Tiếng kêu thảm vang lên không dứt, những người gan lớn thì cầm đao lui lại, mắt trân trân nhìn Bạch thừa tướng từ một thanh niên tuấn mỹ biến thành một con đại bạch xà.
Đây chính là hiệu quả của rượu độc! Rượu độc của nhân gian đối với Lãnh Thanh Thanh ngàn năm công lực mà nói, chẳng qua là gia tốc hiệu quả say rượu mà thôi, chỉ thấy đại bạch xà còn chưa hồi phục ký ức lảo đảo ngóc dậy, thè thè lưỡi, hai mắt mê ly, thế nhưng còn đang say rượu.
Rất lâu, đại bạch xà nói chuyện!!!
“Tĩnh An vương!!! Ngươi trả thê tử và hài tử cho ta!!” Đại bạch xà phẫn nộ. Nó lắc lư, thè lưỡi ra, một bộ cuồng nộ.
“Yêu thuật!” Tĩnh An vương xém chút ngã khỏi xe, hắn vội hạ lệnh: “Mau chém con yêu quái đó cho ta!!”
“Đợi đã.” Di thể của Lãnh Tịnh thế nhưng cũng nói chuyện, hắn giơ hai tay cào loạn lên bụng bị mổ của mình một chút, rồi kéo cả cái bụng xuống, ném qua một bên, sau đó dứng lên.
Vì dị biến khủng bố của hai gia hỏa này, trận doanh hai bên đều loạn nhịp, chúng nhân không biết đây là yêu pháp hay dị thuật, hoặc thật sự là ma quỷ tác loạn, tóm lại, cuộc chính biến tỉ mỉ bố trí bắt đầu trở nên quái dị khủng khiếp.
“A a a a a a a Hài tử của ta ” Đại bạch xà làm như không thấy Lãnh Tịnh sống lại, trầm mê trong hơi say, nó ngửa đầu rống to, cuối cùng thân hình lại to thêm mấy phần, nó đã biến thành xà khổng lồ rồi. Mang theo hơi rượu điên cuồng, đại bạch xà phá sập tường cung, bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều bị dọa ngốc. Mọi người đều nghĩ: “Đó là cái gì?!!”
“Sao lại như vậy?” Lãnh Tịnh nghiêng đầu nhìn bóng đại bạch xà đi xa, hắn một thân bạch bào vì trang bị hoài thai mà đầm đìa máu, tạo hình vô cùng cổ quái.
…………….
“Đây nhất định là yêu thuật dụ hoặc nhân tâm!” Vương gia vẫn không từ bỏ chính biến cung đình. Chỉ huy nhân mã muốn tiếp tục đánh với thái tử tới ngươi chết ta sống.
“Còn tranh cái gì, thật vô vị.” Lãnh Tịnh tuy không nói lớn, nhưng rất có ma lực, một câu nói lạnh lẽo khiến không khí xung quanh lạnh xuống.
“Đồ yêu nhân nhà ngươi!” Vương gia hạ lệnh cung tiễn thủ bắn hắn, nhưng những binh sĩ đó bị Lãnh Tịnh trừng một cái, đều rợn gai ốc, không dám lại gần, binh sĩ cầm đao đều lùi ra sau, thay thế là mưa tiễn đầy trời, bay lên đầu Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh không hoảng không loạn giơ một tay ra, làm tư thế ‘du khách dừng bước’ tiêu chuẩn. Thế là mưa tiễn đầy trời đều dừng lại, đóng băng giữa không trung, nhất thời xuất hiện tình cảnh vô cùng hoành tráng.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi nghĩ: “Lại là một yêu quái.”
“Ta không phải yêu quái.” Giống như nhìn ra tâm tư của mọi người, Lãnh Tịnh nói.
Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt xẹt qua một tia bạch quang, sau đó một con rồng uy võ trắng tuyết hiên ngang xuất hiện giữa trận doanh hai bên.
“Là rồng a! Là rồng!!” Tất cả mọi người đều kinh hô. Chúng binh sĩ nhao nhao bỏ vũ khí xuống, xem sự xuất của của bạch long là ý chỉ của thiên đình.
“Tĩnh An vương! Bạch long hiện thân! Là thiên ý vì ngươi dám đảo hành nghịch thiên, còn không mau bó tay chịu trói!” Thái tử cầm kiếm gầm lên. Bạch long bay luẩn quẩn, linh quang chói mắt, mà thái tử Tinh thì cầm kiếm chỉ trời, hiện rõ khí thế chân long thiên tử.
“Câm miệng! Trẫm mới là thiên tử thượng thiên đã chọn! Thần long là gia hộ cho ta!! Tiểu tử, mau đầu hàng đi!” Tĩnh An vương cũng bày ra pose rất có khí thế.
Khi hai bên lại bắt đầu tranh cãi đối kháng, bạch long dùng giọng nói lạnh lẽo vừa rồi khiến người ấn tượng sâu sắc: “Cãi cái gì, nhàm chán. Mau nghĩ biện pháp ngăn cản đại bạch xà điên cuồng, nếu không kinh thành sẽ bị hủy thành bình địa.”
Thái tử Tinh thở dài, cúi đầu chán nản hạ lệnh thu binh, gọi thủ hạ đi gia cố tường thành, dốc sức bảo vệ kinh sư.
Mà Tĩnh An vương cũng mất hết mặt mũi, hắn là vương gia phát động chính biến thất bại nhất trong lịch sử, thế nhưng vì quái vật hoành hành mà thất bại, chẳng qua hắn sẽ không từ bỏ đấu tranh! Tĩnh An vương gia cũng hạ lệnh lui binh, lui ra ngoài ba trăm dặm cách xa kinh thành đầy nguy hiểm này.
Mà bạch long thì nhẹ nhàng bay trên trời, đuổi theo bóng dáng đại bạch xà.
Đại bạch xà khóc than điên cuồng chạy ra ngoài gặp được đại Bạch Điêu.
Đại Bạch Điêu rất cao hứng mắt lấp lánh: “Lão gia! Ngươi cuối cùng cũng hồi phục ký ức?”
“Quái vật a a a a a ” Đại bạch xà kêu thảm, quét đuôi đánh văng Bạch Điêu, sau đó tiếp tục chạy.
Bị công lực ngàn năm hất cho nằm bẹp, Bạch Điêu cuối cùng hồi phục độ lớn bình thường, nằm trong mớ ngói vỡ nửa ngày không dậy nổi. Mà lúc này, bạch long cũng đã lao ra, Bạch Điêu liều hết sức bình sinh, nắm lấy đuôi bạch long, cuối cùng ngồi được lên Ferrari hình rồng đã lâu không được ngồi.
Tuy cục u bự trên đầu vẫn rất đau, nhưng Bạch Điêu khí thế hào hùng ngồi trên đầu rồng, nắm sừng rồng nói: “Thiếu đông gia!! Vì giúp lão gia hồi phục bình thường, xung phong a a a a a ”
Thế là một trận yêu quái đại chiến bắt đầu triển khai trên đường lớn kinh thành.
Đại bạch xà điên cuồng khóc chạy, rất nhanh xông phá quân đội của thái tử, mà bạch long cũng đuổi sát theo sau, cuối cùng bạch long cũng bay ngang bảo trì tốc độ bằng với đại bạch xà.
Đột nhiên, bạch long cúi người phủ xuống, mắt thấy sắp đè lên bạch xà, bạch xà đột nhiên quay đầu, mắt lộ hung quang nói: “Quái vật đi chết đi!” Sau đó quấn đuôi lên cổ sửu tiểu xà, long xà bắt đầu cắn lộn.
Đại bạch xà phát hung không bận tâm tất cả chỉ lo loạn cắn, bạch long lại không dám động miệng động vuốt sợ làm tổn thương y, cuối cùng ngược lại bị quấn chặt rơi xuống hạ phong, hai con quần đấu không ngừng, Bạch Điêu bị dọa sớm đã thoát thân khỏi hỗn chiến, chạy tới xa xa ngồi nhìn trận đấu kinh thế.
Bạch long thấy đại bạch xà cuồng tính đại phát, thế là mang theo đại bạch xà đang quấn trên người mình, phóng người vọt lên cửu thiên, mang theo khí lưu cực đại tốc cả đất, thoáng chốc không thấy bóng dáng nữa!!
Truyện khác cùng thể loại
42 chương
40 chương
70 chương
17 chương