Sửu Tiểu Xà
Chương 59
Dưới tình trạng tự mình tìm tòi tu luyện vô hiệu quả, sửu tiểu xà quyết định đến nơi khác nghe ngóng một chút, vạn nhất hắn sau này trở thành nhất đại tông sư của tiên giới, người khác hỏi hắn phương pháp tu luyện, mà hắn lại không thể trả lời được, vậy không phải rất mất mặt?
Nhưng mà, nếu hắn buông thân phận xuống đi bái người làm sư, một chút hắn cũng không muốn. Năm đó màn bái sư kỳ quặc hồ đồ đó, cho tới nay vẫn khiến hắn không có hảo cảm gì với việc bái sư.
Sửu tiểu xà phóng người bay lên thánh địa tu luyện__ Côn Luân sơn, chuẩn bị xem thử các yêu quái vì muốn thành tiên mà nỗ lực tại đó có trạng thái sinh hoạt ra sao.
Mà Lãnh Thanh Thanh lưu lại ở nhà, thì lại tiếp đón một tốp khách nhân không tầm thường.
Chuyện là thế này, sáng sớm Lãnh Tịnh đã xuất môn rồi, Lãnh Thanh Thanh còn đang ngủ nướng, bình thường lúc này, tình trạng của Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh là tương phản, Lãnh Tịnh ngủ nướng, Lãnh Thanh Thanh thì bận rộn. Mà hôm nay, nghe nói là tiết kính thân, Lãnh Tịnh hiếu thuận sáng sớm đã xuất môn vân du thiên hạ để chuẩn bị lễ vật cho cha.
Lãnh Thanh Thanh vì thế cũng có một ngày thanh nhàn, thật ra, có bữa nào không phải là thanh nhàn đối với y chứ?
Không dễ gì mới có ngày nắng ráo, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đem chăn nệm y phục vật phẩm lấy ra phơi nắng. Một đám võ lâm nhân sĩ xông vào trong nhà, cầm đao hò hét muốn Lãnh Tịnh ra chịu chết.
Trùng hợp Lãnh Thanh Thanh đang đối gương biến thành xà, thế là một đám sát thủ liền khóc cha gọi mẹ, vội vàng lăn lê bò lết chạy đi.
Tốp sát thủ thứ hai Thần Thông Môn phái tới là thánh thủ hạ độc đỉnh cao của võ lâm, bọn họ áp dụng độc trong kịch độc__ xà độc từ thân kỳ xà tinh luyện ra đối phó với đám người Lãnh Tịnh. Sau khi trúng loại xà độc này, sẽ sống không bằng chết, sinh ra vài phản ứng thống khổ cực lớn. Nhưng khi bọn họ đem lượng lớn xà độc hất lên người Lãnh Thanh Thanh, thế nhưng lại khiến Lãnh Thanh Thanh nước mắt lưng tròng: “Vị, vị đạo của quê hương… quê hương ” Thế là biến xà, thế là sát thủ lại lần nữa lăn lết chạy đi.
Vì Vận Lai khách *** này là nơi võ lâm danh thủ thường xuyên tới lui, đối với loại trận thế giang hồ này thấy nhiều rồi, thế là cũng không tạo nên kinh động gì đặc biệt.
Cuối cùng Thần Thông Môn tức điên quyết định sử dụng thủ đoạn mang tính phá hoại đại quy mô__ phóng mưa tiễn, phóng hỏa! Phóng mưa hỏa tiễn!
Thế là mấy chục cung tiễn thủ nhắm vào Vận Lai khách ***. Rất không may là, vì kết giới thần lực kỳ diệu của Lãnh Tịnh, tất cả hỏa tiễn đều tới nơi cách khách *** một trượng thì đều tắt ngúm và hữu khí vô lực chúc đầu.
Tốp sát thủ Thần Thôn Môn thứ tư không chịu khuất phục, theo phái lãnh huyết, tự nhận bản tính ngoan cường tuyệt không thất thủ, sở trường khinh công, sở trường xuất kỳ chế thắng. Bọn họ từ nóc nhà cao cao bắt đầu tập kích, trên nóc nhà cao thấp một đám bay nhảy nhanh chóng. Nhưng mà, khi bọn họ sắp tới nóc nhà Vận Lai khách ***, phát hiện một con gấu cực lớn đứng trên nóc nhà, dùng móng vuốt của nó vỗ ngực hét lớn: “Đừng xem thường người khác!”
[Thỉnh mọi người tự động liên tưởng tới cảnh King Kong leo lên tòa nhà Empire State.]
Độc giả được đặc biệt mời tới tham gia bình luận cùng Miêu Miêu nói: Ách, con cự gấu đó là Bạch Điêu sao?
Bạch Điêu dùng móng vuốt vỗ ngực nói: Đừng xem thường người khác!]
Thế là tốp sát thủ thứ tư rũ cánh mà về.___ Đùa cái gì hả! Chúng ta là sát thủ, không phải đạo sĩ trừ yêu!
[Một sát thủ trong đó phẫn hận nói.]
Thế là sử sách Thần Thông Môn chưa từng có tiền lệ phái ra một tốp nhân mã không tính là sát thủ__ trừ yêu đại sư thỉnh tới từ Minh Đạo quán.
Lần đầu tiên nghe nói võ lâm vây sát cần phải thỉnh đạo sĩ, khi tốp lão đạo đầu tiên mang theo đủ loại đạo cụ trừ yêu tới trước cửa Vận Lai khách ***, lập tức dẫn lên một trận cười ầm ĩ của những nhân sĩ giang hồ khác.
Khi đám lão đạo bận dán phù chú dựng tế đàn, tốp sát thủ thứ năm tới. Các nàng chính là Thiên Huyền Âm tiên, cao thủ chuyên môn dùng nhạc khí ma âm giết người! Khi bảy nữ tử tuyệt diễm ôm cầm tì bà tiêu sáo đủ loại nhạc khí bằng ngọc từ giữa không chậm rãi hạ xuống, lập tức tạo nên đủ âm thanh tại đương trường.
Các lão đạo khinh thường phụt một tiếng với những nữ nhân phanh ngực lộ nhũ này, tiếp tục ư ư a a làm phép.
Thiên Huyền Âm tiên cười lạnh, bắt đầu tấu ma âm hướng về phía Lãnh Thanh Thanh đang ở trên ban công coi náo nhiệt. Người tại đương trường không ai không trọng thương thổ huyết, cuồng tính đại phát. Bạch Điêu và Lãnh Thanh Thanh nhận ra đây là sóng âm công kích, lập tức chạy vào trong phòng lấy nồi sắt và nắp nồi ra vỗ lớn, Lãnh Thanh Thanh cũng la lớn: “Yêu quái gần đây ra hết đi!! Thanh Thanh đại vương muốn đại hợp xướng!!”
Kỳ thật khi sửu tiểu xà không có ở nhà, Lãnh Thanh Thanh liền tự tiện tổ chức hội quê hương, yêu quái gần đó sớm đã thân thuộc với y, trong núi gần đó gần đây thường xuyên truyền ra tiếng lang tru quỷ khóc chính là bọn họ đang luyện tập hợp sướng tự ẩm tự vui a!
Thế là yêu quái gần đó từ bốn phương tám hướng đều thò đầu ra, theo tiếng lãnh xướng của Thanh Thanh đại vương cùng hát lên: “Yêu quái hương dã, tự do vui vẻ, cùng sống ở nơi này. Chúng ta tràn đầy nhiệt tình, sống cuộc sống hòa hòa mỹ mỹ Sức mạnh của niềm vui có thể khiến mọi người xóa bỏ tất cả bất đồng. Đứng dưới thái dương rực rỡ, chúng ta đoàn kết thành huynh đệ ”
Cuối cùng, các Thiên Huyền Âm tiên bị yêu quái đại hợp xướng khiến cho phẫn hận đánh nát ngọc cầm mà đi, một giang hồ kỹ nhân sống nhờ thuyết thư thấy cơ hội tới rồi, lập tức dựng bàn kể: “Có thấy không? Có thấy không? Đây chính là nội lực truyền âm Sư Hống Công trong truyền thuyết giang hồ! Nghe đi, bốn phương tám hướng đều là âm thanh, làm người ta kinh tâm lại sợ vỡ mật, tức đến mức Âm tiên đập cầm bỏ về! Ngài muốn hỏi, nơi này là ai trú, hắn vốn là công tử Lãnh gia bệnh yếu …”
Khi người thuyết thư đang nói cao hứng, lại bị một lão đạo dùng kiếm mộc đào thúc ra: “Cút! Đừng cản trở chúng ta thi pháp! Yêu quái này pháp lực tinh thâm, nhất định phải dùng bát quái thái cực huyền hư ảo thần tỏa yêu đại trận mới được! Hừ ha ư a ”
Các lão đạo tiếp tục thi pháp, lúc này tốp sát thủ thứ sáu cũng tới, tốp sát thủ này là sát thủ giả trang. Chỉ thấy một chiếc kiệu màu lam chậm rãi tiếp cận khách ***, một mỹ công tử bạch y bệnh yếu ngồi trên xe lăn được thỉnh từ kiệu ra, thế nhưng có một gương mặt giống y khuôn với Lãnh Tịnh. Người tại đó không ai không xuýt xoa, thế là vị sát thủ giả thành Lãnh Tịnh đó được nâng lên lầu. Tuy vừa rồi bị Thiên Huyền Âm tiên chấn đủ nghẹn, nhưng đám đông thích xem náo nhiệt vẫn bán mạng xem bát quái, vây quanh dưới lầu không chịu đi.
Qua một lúc, chỉ nghe Lãnh Thanh Thanh trên lầu cao hứng nói: “Tiểu Tịnh về rồi à!”
Thế là người dưới lầu không ai không xuýt xoa lần nữa, xem ra sát thủ giả trang này đã thành công một nửa rồi, thế là họ liền có cảm giác thất vọng.
Nói về trên lầu, ‘Lãnh Tịnh’ mặt tươi cười được đẩy vào trong phòng, hắn hít sâu một hơi: Mấy tên ngốc! Hừ hừ, vẫn là ‘Thiên Diện Quyết Sát’ ta đây có bản lĩnh, chỉ cần đắc thủ lần này, hắn nhất định sẽ trở thành đệ nhất cao thủ của Thần Thông Môn! Xem tình trạng trong phòng, Lãnh Tịnh đó tựa hồ không có nhà, mình có thể bắt giữ thanh niên mỹ mạo tên Lãnh Thanh Thanh này làm con tin. Thế là hắn giả xuy yếu nói: “Thanh Thanh, thân thể ta không thoải mái, ngươi dìu ta lên giường được không?”
Cái người tên Thanh Thanh này, không phải là tiểu tư của Lãnh Tịnh thì chính là tiểu quan mà hắn dưỡng, hừ hừ hừ! Lãnh Tịnh giả trong lòng đắc ý nói, huống hồ, tiểu quan đẹp như vậy ở trước mặt, hắn sao có thể không đi chấm mút chút chứ? Lại còn lần trước vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn đã mấy tháng rồi không đụng đồ mặn!
“Gia hỏa này là bạch si sao?” Bạch Điêu khinh bỉ ngồi xổm ở chân bàn cắn hạt dẻ, quanh thân Lãnh Tịnh đều là long khí tinh thuần, những người nào làm sao có thể giả trang ra được?
Lãnh Thanh Thanh lăng lăng nhìn hắn, Tiểu Tịnh trước nay không bao giờ xưng hô với mình như vậy, hơn nữa, gia hỏa này vừa thấy là biết cốt người mà!
Thế là y đứng yên bất động.
Lãnh Tịnh giả có chút luống cuống, lẽ nào bản thân lộ sơ hở? Chẳng qua hắn biết rõ, cấp bậc cao nhất của giả trang chính là có thể tùy cơ ứng biến, triệt để biến thành một người khác! Thế là hắn lấy tay ôm ngực, thở dốc từng hơi từng hơi, sau đó bắt đầu thổ huyết: “Ta thật sự không thoải mái… Thanh Thanh… dìu ta lên giường…” Thế là hắn ngã xuống khỏi xe lăn, giãy dụa trên mặt đất.
Lãnh Thanh Thanh kéo hắn lên giường ngồi, hắn thở dốc nói: “Thanh Thanh… ta trúng xuân độc của Thần Thông Môn… nếu… nếu trong một giờ ba khắc không thể… không thể làm cái đó… thì sẽ toàn thân bạo liệt mà chết… Thanh Thanh…” Nói xong ai oán nhìn Lãnh Thanh Thanh.
“Cái nào?” Lãnh Thanh Thanh không hiểu hỏi.
Lãnh Tịnh giả nghiến răng nghiến lợi nói: “Chính là… ta nhất định… phải cùng nam tử… jiao huan*…” [Thời kỳ căng thẳng, dùng phiên âm thay thế, để tránh bị sờ tới, mong mọi người thông cảm](*Giao hoan)
“Hoan cái gì?” Lãnh Thanh Thanh tiếp tục hỏi.
Lãnh Tịnh giả thổ huyết nói: “… Chính là phải… ta phải… chạm ngươi… mới… có thể… giải độc…”
Lãnh Thanh Thanh chọc chọc hắn, nói: “Chạm đi.”
“Phải chạm mặt sau!” Lãnh Tịnh giả gầm lên.
Lãnh Thanh Thanh quay người, chỉ chỉ lưng mình nói: “Chạm đi.”
Lãnh Tịnh giả xém chút cắn nát răng, hắn không thể nhẫn nỗi nửa, một phát xé nát y phục của mình, sau đó ôm Lãnh Thanh Thanh.
Trong hiện thực, Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đã thi chướng nhãn pháp đang đứng một bên, nhìn Lãnh Tịnh giả cấp bách ôm khối băng mà Lãnh Tịnh lưu lại, đắm chìm nói: “Thanh Thanh, thân thể ngươi lạnh quá, có phải là xà yêu không thế? Đừng giận, đùa thôi mà, ngươi biết ta là người bị tật chân, ta động không được, ngươi phải chủ động một chút nga! Cái gì, ngươi xấu hổ, được thôi, ta chịu mệt chút là được, ai, nếu không phải đôi chân này của ta… ngươi buông lỏng chút… ta muốn… jin qu* rồi nga…”(*Đi vào)
Chú: Nguyên lý chế tạo khối băng của Lãnh thị như sau: Nhiệt độ tầng ngoài: -3oC. Nhiệt đồ tầng băng bên trong: -120oC__Hai tầng băng trong ngoài kỳ diệu, để tiện vận chuyển sẽ không bị đông lạnh, lại có thể bảo đảm trong phòng được mát lạnh kéo dài. Là điều hòa thiên nhiên đã qua chứng nhận khoa học.
Nếu không phải Lãnh Tịnh giả vào quá sâu, vậy thì sẽ không gặp bi kịch đông lạnh nghiêm trọng sau đó, thật ra tầng ngoài của song tầng băng nhà Lãnh thị cũng rất dày. Chẳng qua Bạch Điêu nhỏ nhen đã đào ra một cái lỗ ở trên mà thôi.
Nghe nói, Lãnh Tịnh giả là được Lãnh Thanh Thanh gọi người từ trên lầu khiêng xuống. Thế là đám đông vây xem bùng lên một trận vỗ tay.
Lãnh Thanh Thanh vội cả ngày, mắt thấy Tiểu Tịnh sắp về, thế là chuẩn bị đi mua chút bột mì về. Y xuống lầu, lại dẫn lên một trận vỗ tay.
Lúc này, mấy tên đại hán trước cửa đang đánh một tiểu khất cái đáng thương, tiểu khất cái đó có gương mặt vô cùng khả ái, nước mắt chảy đầy mặt, khóc nói: “Cầu xin ngài! Đừng đánh nữa! Đại ca ca cứu ta với!” Thế là khất cái nhìn sang Lãnh Thanh Thanh.
Không ngờ, Lãnh Thanh Thanh cũng giống mấy người vây xem, coi náo nhiệt, sau đó cầm giỏ bỏ đi. Kẻ không có lòng đồng tình luôn sợ chuốc vạ lên người.
Thế là, gian kế thứ hai của sát thủ giả trang__ kế khất cái đáng thương, cứ thế chết ngay từ trong bụng.
“Cao nhân! Thật là cao nhân!” Tiểu khất cái đứng lên, vỗ vỗ y phục, hừ lạnh nói: “Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Chúng ta đi!”
______________
Một bên, trên núi Côn Luân.
Lãnh Tịnh ngồi trên đỉnh núi, quan sát một tiểu hồ ly khắc khổ tu luyện. Con tiểu hồ ly này vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề động đậy ngồi trong phong tuyết trên đỉnh núi mà khổ tư. Vẻ mặt chuyên chú đó cứ như thể thiên địa vạn vật đều là vô hình, tất cả thời gian trong lòng tiểu hồ ly đều hóa thành một khái niệm tu luyện chuyên nhất.
Nó đang cùng trời giao lưu, nó đang cùng đất, cùng phong tuyết ngàn năm không tan, cùng tuyết sơn ngàn năm không dung hóa giao lưu, nó đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, lúc này, nó chính là sinh linh vĩ đại nhất nhất, tinh thần hợp nhất với ý chí vũ trụ!
Rất lâu, trên mặt tiểu hồ ly lộ ra biểu tình buông lỏng, đó là một thần tình cổ quái nhuyễn nhu ủ rũ, chỉ thấy nó quay người lại, bào một chút tuyết ở chỗ vừa mới ngồi qua, sau đó đắc ý nhanh chóng ly khai.
Nó đắc đạo rồi sao?
Lãnh Tịnh lạnh lùng mắng một câu: “Cẩu thí, lãng phí thời gian của ta tới coi hồ ly đại tiện!”
Thế là hắn chuẩn bị trở về. Lúc này đã gần hoàng hôn, trong phong tuyết liên miên, sắc trời càng âm u, tuyết sơn mênh mang gần như một mảng cảnh vật đều không thấy rõ được.
Nhưng mà, Lãnh Tịnh lại ở trong tuyết sơn vạn lý không người này thấy từng đốm sáng, hắn tỉ mỉ phân biệt một chút, xác thực là chỉ có trong thành trấn của phàm nhân mới có thể xuất hiện vạn nhà đốt đèn__ Tại nơi này, có sơn cốc trong nơi phong tuyết vù vù sao? Xem quy mô những đốm sáng đó, tựa hồ là một trấn rất lớn.
Là yêu quái biến ra sao? Lãnh Tịnh nhất thời hiếu kỳ, nhịn không được lại gần xem xét.
_____________
Thời khắc hoàng hôn, Vận Lai khách ***.
Các lão đạo thi pháp không ngừng cuối cùng bố trí xong trận pháp phức tạp, chỉ thấy mấy lão đạo đứng trong trận, lớn tiếng niệm kinh văn chú ngữ, quát lên một tiếng, tất cả pháp khí trong trận đều nổ tung. Ngay cả phù chú được dán trong ngoài khách *** cũng toàn bộ cháy đen rồi rớt xuống.
Đây là chuyện gì? Đám đông quay mặt nhìn nhau, chắc không phải sát thủ của Thần Thông Môn lại tới chứ.
Một cánh cửa sổ sát đường đột nhiên bị mở ra, một nữ tử xõa tóc mặc y sam màu máu đỏ thò nửa người vào.
Tiếp theo, lại một cánh cửa sổ sát đường bị mở ra, lại một nữ tử xõa tóc mặc y sam màu máu đỏ thò nửa người vào.
Tiếp theo, cánh cửa sổ thứ ba…
Nhất thời, cảnh tượng dọa người xuất hiện__ toàn bộ cửa sổ của khách *** đều bị mở ra, mười mấy nữ tử xõa tóc mặc ngoại y màu máu đỏ thống nhất thò đầu vào. Đó thật sự là một tình cảnh quái dị không thể tả.
“Tiêu rồi tiêu rồi! Lệ khí nơi này quá nặng áp không nổi nữa rồi!” Lão đạo đi đầu hoang mang nói.
“Sư phụ sư phụ! Ngươi bày sai trận rồi! Ngươi xem ngươi đem âm dương bát quái họa lộn xộn hết rồi!” Một tiểu đạo ở sau lưng kinh hô.
“Ai da aida! Thảm rồi thảm rồi! Cả tỏa yêu trận này không phải sẽ nghịch chuyển thành chiêu quỷ trận chứ! Xong rồi xong rồi!! A a a a a!!” Lão đạo kêu thảm.
Tiếng kêu thảm từ hướng khách *** nhấp nhô truyền ra.
Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu ở quán ăn xa xa dùng cơm nhịn không được quay đầu nhìn, cứ cảm thấy chỗ nào không đúng.
Chỗ nào không đúng đây?
To be continue…… …… …… ……
つづく…… …… …… …… …
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
85 chương
8 chương
10 chương