Sửu Thúc

Chương 7 :  

Tịch Nhạ Hoài đến trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn Dung Thụy Thiên, Dung Thụy Thiên đứng trên ghế cao, cố sức lau cửa sổ thủy tinh. Tay áo hắn xắn tới khuỷu tay, có thể nhìn thấy rõ ràng tay hắn, cánh tay màu đồng rắn chắc toát ra hương vị của người đàn ông thành thục. Ánh mắt y men theo cánh tay nhìn về phía bờ vai hắn, từ bả vai dọc theo đường cong thắt lưng tinh tế cực kỳ thon thả, khi giơ cánh tay lên lau kiếng thì bả vai hơi hơi lộ ra, có thể thấy được đường cong cơ thể rõ ràng lại tao nhã, chỉ nhìn bóng dáng thôi liền cảm thấy thật không tồi. Chỉ là hắn luôn đem thân thể bọc lại trong chiếc sơ mi màu đen âm trầm, ngoại trừ màu đen thì dường như không còn loại quần áo khác, ngay cả khuôn mặt đều bị chiếc mũ màu đen che khuất đi phân nửa, chỉ có thể nhìn đến cằm của hắn cùng đôi môi cánh hoa. Cằm hắn đầy đặn, đôi môi mỏng mang màu sắc khêu gợi, một người đàn ông mà có đôi môi cánh hoa tươi hồng như thế, nhìn trong mắt đàn ông khác đều có cảm giác riêng biệt…. Làn tóc đen mềm mại của hắn xõa tung, dịu ngoan rũ xuống, không cần nghĩ nhiều cũng biết lông mi của hắn cũng bị sợi tóc che khuất, nếu vén những sợi tóc che đi khuôn mặt của hắn, sẽ nhìn thấy các vết sẹo khủng bố, những vết sẹo này tựa hồ đã theo hắn thật lâu…. “Mặt của anh trời sinh chính là như vậy sao?” Tịch Nhạ Hoài nhìn không chuyển mắt vào Dung Thụy Thiên, dung nhan tuấn mỹ như băng tuyết tản ra ánh sáng nhu hòa, sáng đến nỗi làm cho con ngươi màu xanh nhạt của hắn giống như đá quý vậy. “Không có” Dung Thụy Thiên giật mình, một bộ không muốn nhiều lời, lãnh đạm mở miệng. Trong lúc nhất thời Tịch Nhạ Hoài không biết phải mở miệng thế nào, nhưng thấy vẻ mặt của hắn toàn là mồ hôi, còn cố sức lau kiếng ở chỗ cao, nhịn không được mà nói với hắn: “Chỗ cao như vậy không có tro bụi, máy quay cũng không thể quay tới chỗ này”, cửa sổ thủy tinh kia cao đến ba thước, miếng kiếng bên trên rất khó lau tới. ” Không phải bởi vì nhìn không tới mà không có tro bụi” Dung Thụy Thiên lau kiếng, thần sắc thản nhiên nói, hắn thầm nghĩ làm tốt bổn phận, làm cho người khác không có cớ để bắt bẻ hắn. Cố chấp! Nói hắn đừng có làm chuyện dư thừa mà không chịu nghe, còn xem y như không tồn tại, Tịch Nhạ Hoài ánh mắt sáng quắc nhìn Dung Thụy Thiên, nhìn hắn không định để ý đến mình, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, bước nhanh tới bắt lấy Dung Thụy Thiên: “Tôi bảo anh đừng lau!” Cả người Dung Thụy Thiên cứng ngắc, sau khi phản ứng lại liền giãy khỏi tay y, nhưng ngặt nỗi lực đạo của y vừa mạnh vừa chặt, không cho hắn giãy ra, hắn nhướn mày sắc bén yêu cầu: “Mời anh buông tay ra cho”. Thanh âm hắn giống như một dòng nước đen phập phồng trong đầm sâu u tối, lộ ra một cỗ lạnh lùng không rõ, tay Tịch Nhạ Hoài không tự giác được mà càng nắm chặt tay hắn, cường ngạnh lôi hắn xuống ghế ” Anh hiện tại làm công tác chỉ đạo, loại công việc của tổ kịch này không cần anh nhúng tay, huống chi phim trường còn có người phụ trách dọn vệ sinh”. Y biết hành vi của mình thực liều lĩnh, thậm chí không khống chế được có chút vô lý, nếu là bình thường thì y sẽ không có hành vi lỗ mãng như vậy, nhưng y không quen nhìn bộ dáng nén giận của Dung Thụy Thiên. Dung Thụy Thiên mạnh ngẩng đầu nhìn y, một đôi con ngươi màu hổ phách tràn ngập kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần liền tránh tay y ra, nhấc thùng nước rời đi. ” Dung Thụy Thiên, anh không nghe tôi nói gì sao!” Nhìn hắn muốn đi, Tịch Nhạ Hoài theo bản năng kéo lấy hắn, không nghĩ tới nắm không được gì ngoài cổ áo sau của hắn. Không biết là khí lực của y quá lớn, hay là chiếc áo sơ mi kia may quá kém, chỉ nghe một tiếng “Xoẹt!!!” dài, áo sơ mi của Dung Thụy Thiên bị kéo rách một lỗ, lộ ra thân thể tinh tráng bị bao trong áo sơ mi. Thời gian giống như đình chỉ! Tịch Nhạ Hoài rõ ràng nhìn đến xương cốt trên lưng hắn cùng với đường cong thắt lưng. Dung Thụy Thiên kinh hoảng kéo quần áo, nhưng phần áo bị xé rách phía sau cổ, mặc kệ là có kéo làm sao đi nữa thì áo sơ mi vẫn tuột xuống tới hông. Ý thức được mình đã làm cái gì, khuôn mặt tuấn tú của Tịch Nhạ Hoài đỏ lên, nhưng lại không kiêng dè mà đánh giá hắn, nửa thân trần của cơ thể này thực mê người, da thịt màu đồng, cơ thể đầy đặn, làm cho vẻ bề ngoài của hắn càng thêm trẻ trung. Sắc mặt Dung Thụy Thiên lúc xanh lúc trắng, sớm biết vậy thì khi Tịch Nhạ Hoài bắt lấy thì mình cũng đừng trốn, lấy bộ dạng xấu xí này làm lơ y, Tịch Nhạ Hoài cũng sẽ buông tha mình. Tịch Nhạ Hoài cởi áo sơ mi trên người ra khoác lên cho Dung Thụy Thiên ” Mặc vào”, cứ việc y còn muốn xem thêm một lát, nhưng nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cứng ngắc, nếu kích thích thêm nữa chỉ sợ là sẽ ngất xỉu đi. ” Không, không cần” Dung Thụy Thiên cúi đầu nói, mái tóc hỗn loạn không thể che được sự kích động. ” Vậy anh muốn lõa thể mà đi ra ngoài?” Tịch Nhạ Hoài cười khẽ nhìn hắn, thuận tiện mặc vào áo khoác vắt trên sô pha ” Vừa rồi thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý phá hư quần áo của anh, anh mặc áo sơ mi của tôi trước đi, coi chừng bị lạnh”. Dung Thụy Thiên ngẩn người, thấp giọng nói với y: “Ngày mai tôi sẽ đem quần áo trả lại cho anh” vải áo sơ mi trên tay mát lạnh, đường cắt may tinh tế, vừa nhìn là biết hàng cao cấp, mà Tịch Nhạ Hoài thế nhưng lại cầm quần áo cho hắn mượn. ” Không cần, coi như tôi bồi thường cho anh” Tịch Nhạ Hoài tao nhã ngồi trên sô pha, chậm rãi đánh giá hắn. Dung Thụy Thiên thận trọng nói: “Tôi sẽ trả lại cho anh”, áo sơ mi kia của hắn không đáng tiền, lại mặc rất nhiều năm, loại vải kém cỏi, đột nhiên bị thô lỗ kéo lấy, đương nhiên sẽ rách ra. Tịch Nhạ Hoài cười nhẹ không nói, nhìn ra được tính tình Dung Thụy Thiên tốt lắm, cũng không thích lợi dụng, đến việc a dua nịnh hót thì càng không thể, tính cách như vậy ở trong vòng lẩn quẩn này thì thực chịu thiệt. Ánh mắt y dừng trên người Dung Thụy Thiên, nhờ vào ánh đèn sáng tỏ mà nhìn thấy vết bầm xanh trên vai hắn, tựa hồ bị thương đã thật lâu, còn có chút sưng đỏ, chỉ nhìn thôi thì cũng biết rất đau, nhưng loại vết thương này…. Hắn cũng không lấy lý do bị thương mà xin phép, còn cố chống đỡ đi vô phim trường khiêng đạo cụ, nghe theo người khác bố trí phim trường. Nhớ tới mấy việc đó Tịch Nhạ Hoài đau lòng không thôi, y nhẹ nhàng đến bên người Dung Thụy Thiên, biết hành vi của mình thực đường đột, cũng sợ hắn sẽ cự tuyệt mình, thế là nắm nhẹ bả vai hắn nói: ” Tôi nơi này có thuốc giúp lưu thông máu tan vết bầm, anh nằm xuống trên giường, tôi lấy thuốc bôi vai cho anh”, ở phim trường quay phim sẽ thường xuyên bị thương, vì thế trên người y luôn luôn mang theo thuốc trị thương, để khi bị thương thì dùng. Dung Thụy Thiên vội vàng cự tuyệt: “Không cần”, bọn họ ngay cả bạn bè còn chưa nói tới, loại chuyện này không cần phiền y. ” Vết bầm trên vai anh đã để thật lâu rồi, hiện tại vẫn còn sưng, nếu tụ huyết còn không tan, qua mấy ngày nữa thì anh ngay cả cử động cũng không được” Tịch Nhạ Hoài trấn an hắn, làm cho hắn không cần khách sáo như vậy. Dung Thụy Thiên không muốn làm cho y chạm vào vết thương trên người mình, nhưng y đã nói như vậy, còn nắm chặt bờ vai không cho hắn động đậy, tuy rằng bá đạo nhưng không có ác ý gì, cho nên, dịu ngoan ngồi xuống giường. Con ngươi đang đánh giá của Tịch Nhạ Hoài dần dần trở nên đau thương, nhìn gần mới thấy rõ trên người Dung Thụy Thiên có rất nhiều vết thương. Những vết thương này đều là do ngày thường làm việc lưu lại, vị trí bị thương cũng không thuận tiện để bôi thuốc, thế nên vết bầm xanh liền trường kỳ để lại trên người, Tịch Nhạ Hoài nhìn thấy mà bắt đầu đau lòng, cảm thấy Dung Thụy Thiên sống được không dễ dàng, nếu có việc gì giúp được cho hắn, sau này sẽ nghĩa bất dung từ.() Tịch Nhạ Hoài quệt một ít thuốc mỡ bôi trên đầu vai, khi ngón tay lạnh như băng chạm tới da thịt ấm áp, ngực y trở nên căng thẳng, ổn định lại suy nghĩ hỗn loạn, thong thả xoa nơi bầm xanh ấy ” Có khả năng sẽ có chút đau, anh kiên nhẫn một chút” Nói xong dần dần tăng thêm lực đạo, làm cho thuốc xoa đều trên vai hắn, rồi mới quệt thêm chút thuốc mỡ thoa lên lưng hắn. Chú thích: () Nghĩa bất dung từ: Ý nói là không nề hà, nếu có thể làm được thì bất cứ thứ gì cũng giúp anh ấy á ^^