Sửu Nương Nương
Chương 36 : Ban ngày tuyên ***
Tiết Hậu Dương nghe xong biện pháp của Đằng Vân, được Tiết Quân Lương cho phép, lập tức hồi phục công báo cấp Tiết Ngọc và Đằng Thường.
Mà Đằng Thường đang ở bắc cương cũng nghĩ như thế, hơn nữa có bệ hạ ngự phê, tuy Tiết Ngọc không muốn xuất lực, cũng không còn cách nào.
Trận này Đằng Thường tự mình nắm giữ ấn soái, lời đồn được tung ra nửa tháng, Đằng Thường tập kết binh lực xong xuôi, bắt đầu phát binh tấn công tiểu quận.
Trâu Chấn Anh ở trong tiểu quận, nghe được lời đồn, nhưng lúc này đã không có đường lui, chỉ có thể chờ cùng Trình Điền trước sau giáp kích chiếm lấy quan khẩu.
Kết quả Đằng Thường mang binh tấn công tiểu quận, Trình Điền quả nhiên không đi trợ giúp Trâu Chấn Anh, dù Trâu Chấn Anh dũng mãnh, cũng không có năng lực tát đậu thành binh (rải đậu biến thành binh lính), tiểu quận tứ cố vô thân, bị Đằng Thường vây đánh tứ phía, không cần gấp gáp công tiến, chỉ vây khốn cũng khiến quân địch lương tẫn.
Trâu Chấn Anh không còn cách nào, giằng co ba ngày, nhanh chóng mở cửa thành, bắt lão nhân cùng phụ nhân đi trước làm bia đỡ, đại quân theo sát phía sau ra khỏi thành.
Quân địch ở trong thành mệt nhọc ba ngày, hiển nhiên sĩ khí hạ, rất nhanh cả tiểu quận đều bị Đằng Thường chiếm giữ, bắt sống Trâu Chấn Anh, nhưng trải qua một trận chiến, bên trong gần như hoang vắng, không còn bao nhiêu dân chúng sống sót.
Tiết Ngọc nghe nói Đằng Thường đoạt được tiểu quận, chính mình mang theo một ngàn tinh binh đi vào, tự mình chặt đầu Trâu Chấn Anh trước mặt quân địch, dùng gậy trúc giắt ở cửa thành, lại hạ lệnh giết tất cả tù binh, ném thi thể bọn họ ra ngoài thành.
Thám tử của Trình Điền nhanh chóng nắm được tin tức, xung quanh tiểu quận hoang vắng, chỉ có chó hoang và quạ đen, mùi hôi thối của thi thể bị vứt bỏ lan tràn, xa xa đều có thể ngửi được.
Hành động này của Tiết Ngọc không ngừng chấn kinh toàn quân, ngay cả triều đình Tiết quốc cũng hoảng sợ.
Có người cho rằng Tiết Ngọc tàn bạo, nếu đã đầu hàng, quân đội Tiết quốc lại đang thiếu người vì sao không để tù binh sung quân, có người lại cảm thấy hành động của Tiết Ngọc kỳ thật cũng có khổ trung, tù binh khác họ, ai có thể bảo chứng bọn họ không dùng kế hoãn binh, vạn nhất tạo phản, chẳng phải mất nhiều hơn được? Hơn nữa tù binh cũng cần ăn cơm, tại biên cương đánh giặc, lương thảo không dễ vận chuyển, tướng sĩ không thể ăn no, sao có thể cấp tù binh?
Trong khoảng thời gian ngắn, triều đình cao thấp không có ý kiến đồng nhất về hành động của Tiết Ngọc, lại liên lụy đến Đằng Thường, tuy rằng lập công lớn, nhưng y cũng khác họ, lần này càng củng cố uy tín, rất nhiều đại thần đề nghị, lập tức triệu Đằng Thường quay về, phòng ngừa y bá chủ một phương.
Trải qua trận chiến này, Trình Điền cũng biết mình trúng kế, tổn binh hao tướng không ít, cũng không dám tùy tiện tấn công, hơn nữa sở tác sở vi của Tiết Ngọc cũng khiến y cực kỳ kiêng kị, tuy đánh giặc yêu cầu tâm ngoan thủ lạt, nhưng cũng ít người tâm ngoan thủ lạt đến như vậy, đành phải lui binh.
Từ chuyện của tiểu quận, Tiết Quân Lương thường xuyên gọi Đằng Vân tới nói vài việc quân cơ, đôi khi cùng Đằng Vân nói chuyện cả đêm trong noãn các.
Tiết Quân Lương càng ngày càng phát hiện, hoàng hậu này phải giam mình trong thâm cung, chắc chắn là sai lầm của lão thiên gia.
Đằng Vân cầm bản đồ, ánh mắt tựa hồ có chút mê muội, giống như không còn để tâm tới chuyện gì khác, Khương Dụ bưng trà bánh tiến vào, Tiết Quân Lương ra hiệu ông đừng lên tiếng, tự mình bưng một chén trà, nhẹ nhàng đặt vào tay hắn.
Đằng Vân cũng không nhìn ai đưa trà, ánh mắt chưa từng rời bản đồ, chỉ đưa tay xoa chén trà một chút, đưa lên miệng muốn uống.
Tiết Quân Lương nói: “Cẩn thận nóng.”
Mắt Đằng Vân vẫn không rời bản đồ, chỉ ừ một tiếng, khiến Tiết Quân Lương và Khương Dụ bật cười.
Đằng Vân đồng ý xuất lực giúp Tiết Quân Lương đánh Trình Điền, đúng là có tư tâm, hắn muốn dựa vào năng lực của mình, nhớ kỹ phòng vệ của Tiết quốc, hơn nữa đánh đuổi Trình Điền, cũng là vì Đằng quốc, hiện giờ Đằng quốc trống rỗng, phòng bị một Tiết Quân Lương đã không dễ dàng, vạn nhất Trình Điền đánh chủ ý lên Đằng quốc, liền phiền toái.
Tiết Quân Lương nhìn hắn khi thì nhíu mày, khi thì lộ ra cười nhạt, rốt cục nhịn không được nói: “Nhìn ra cái gì?”
Đằng Vân thu hồi tâm tư, nói: “Trấn Cương hầu tới phương Bắc đã nhiều ngày, lương thảo hiển nhiên không đủ, không biết bệ hạ có phái binh vận lương không?”
Tiết Quân Lương cười nói: “Ngươi suy nghĩ nửa ngày chính là vấn đề vận lương sao? Cái này hiển nhiên có sắp xếp, ta là quân vương tốt, sẽ không để tướng sĩ vừa nhịn đói vừa đánh giặc.”
Y nói mang theo chút trêu chọc, nhưng Đằng Vân lại có cảm xúc khác, không phải quân vương nào cũng có thể để tướng sĩ của mình không chịu đói, ít nhất phụ hoàng của hắn không làm được…
“Nếu vận lương, ” Đằng Vân lấy tay chỉ bản đồ, nói: “Đường này chắc chắn phải qua.”
“Không tồi.”
Nhiều ngày qua Tiết Quân Lương đã rất kinh ngạc, không thể tưởng được hoàng hậu quen thuộc với việc hành quân đánh giặc như thế, phân tích rõ ràng, nói lớn một chút, nếu hoàng hậu tự mình mang binh đánh Tiết quốc, chắc chắn là một kình địch không thể khinh thường.
Tiết Quân Lương nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, Trình Điền sẽ cho người đánh lén lương thảo? Điều đó không có khả năng, vị trí này rất xa, bọn họ lặn lội đến đây đã đủ mệt, nói gì đánh lén.”
Đằng Vân cười lắc lắc đầu, Tiết Quân Lương phát hiện nụ cười này tựa hồ châm chọc, không khỏi sờ sờ cái mũi, nói: “A? Nói như vậy, hoàng hậu của cô có cao kiến?”
Đằng Vân chỉ xuống bản đồ, “Trình Điền cũng là người tâm cao khí ngạo, thời gian qua, y không xuất binh, cũng không có hành động quấy nhiễu gì, đây không phải tác phong của y… Nơi bắt buộc đi qua có địa thế thiên thấp, tuy không phải khe sâu, nhưng khá hẹp, hơn nữa ta nghe nói bên cạnh có một con sông, bởi vì nước sông chảy xiết, dù phía bắc thời tiết rét lạnh cũng không kết băng.”
Hắn nói xong, mỉm cười nhìn về phía Tiết Quân Lương, nói: “Nếu ta là Trình Điền, ta sẽ sai người lặng lẽ đào một kênh nhỏ, chờ binh lính vận chuyển lương thảo tới, dẫn nước vào kênh, lương thảo đều không còn, nói gì đánh giặc, đến lúc đó lòng quân đại loạn, tự sụp đổ.”
“Đúng vậy…” Tiết Quân Lương gật gật đầu, càng phát ra ý cười nhìn chằm chằm Đằng Vân.
Mới đầu Đằng Vân cho rằng trên mặt mình có cái gì đó, thời điểm hắn nhìn bản đồ, có thói quen vung bút, nghĩ mực nước dính trên mặt, đưa tay xoa xoa, nhưng tay vẫn sạch sẽ.
Tiết Quân Lương vươn tay, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi Đằng Vân, ánh mắt ái muội nhìn hắn, nói: “May mắn ngươi không phải Trình Điền, đúng không?”
Đằng Vân kinh ngạc, trong lòng máy động, đảo mắt, nói: “Đây là tự nhiên, sao nô tì có thể là Trình Điền.”
Tiết Quân Lương ngồi xuống, ôm thắt lưng Đằng Vân, để hắn ngồi trên chân mình, tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt và vành tai hắn, Đằng Vân vì chột dạ, cũng không để ý tư thế này có gì không thích hợp.
Tiết Quân Lương đã sớm phát hiện, chỉ có ăn đậu hũ lúc này, chắc chắn đối phương sẽ không giãy dụa, tay ôm thắt lưng Đằng Vân thoáng hướng lên trên, áp lưng Đằng Vân xuống, chính mình ngẩng đầu, hôn lên môi Đằng Vân.
“Ngươi nói ngươi thông minh như vậy, sao ta có thể không tin một bề ngươi?”
Đằng Vân run lên, mãnh liệt đứng dậy, lui ra sau một bước, không ngờ đụng tới bản đồ sau lưng, bình phong bản đồ “Loảng xoảng” vang lên một tiếng, thiếu chút nữa ngã xuống.
Tiết Quân Lương cũng đứng lên, đuổi kịp một bước, đột nhiên đặt hắn trên tường, khoảng cách giữa hai người rất gần, hô hấp giao triền một chỗ, Tiết Quân Lương thân hình cao lớn, cơ hồ vây chặt cả người hắn.
Đằng Vân quay đầu đi, không nhìn Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương hơi hơi cúi đầu, nhìn cần cổ tinh tế của hắn, cười nói: “Ngươi còn không muốn sao?”
Tiết Quân Lương có thể thấy rõ cổ họng Đằng Vân khẽ trượt, giống như thực mập mờ, há há miệng, không biết nói cái gì, cuối cùng im lặng.
Tiết Quân Lương cũng không cưỡng cầu, tại điểm này, sở tác sở vi của Tiết vương tuyệt đối không giống quân vương bá đạo, vẫn luôn không chạm vào hoàng hậu của mình.
“Loại chuyện này hiển nhiên muốn ngươi tình ta nguyện, ta không bức ngươi, bất quá…”
Tiết Quân Lương nâng cằm Đằng Vân lên, buộc hắn nhìn mình, cười nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi thực kính trọng Đằng Thường phải không?”
“Bệ hạ!”
Đằng Vân mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương, Tiết Quân Lương lại không có biểu tình gì đặc biệt, tiếp tục nói: “Xem ra không cần trả lời … Nếu ngươi muốn biết tin tức của Đằng Thường, vậy chi bằng chúng ta trao đổi điều kiện, thế nào?”
Đằng Vân không đáp lời, vẫn dùng ánh mắt chấn kinh nhìn chằm chằm Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương bị hắn chọc cười, cúi đầu chôn ở hõm vai hắn, ôn nhu nói: “Đừng có gấp, ta không có ý làm khó ngươi.”
Nói xong dừng một chút, lại nói: “Ta không động ngươi, nhưng ngươi là hoàng hậu của ta, hiển nhiên là ta chịu thiệt nhiều hơn, không bằng như vậy, ngươi muốn nghe tin tức của ai, liền hôn ta một chút.”
Đằng Vân nghe được lời của y, theo bản năng mím môi, đầu lưỡi không tự chủ đảo qua môi dưới của mình, động tác này lại khiến bản thân Đằng Vân đỏ mặt.
Tiết Quân Lương cười, trêu đùa: “Thấy thế nào cũng là ngươi được tiện nghi, việc quân cơ gấp gáp a…”
Đằng Vân yên lặng chốc lát, Tiết Quân Lương vẫn luôn nhìn hắn, phản ứng của đối phương cực kỳ thú vị, giống như đang giãy dụa, ngay cả mày cũng nhíu lại.
Tiết Quân Lương giả vờ như không kiên nhẫn, chậc chậc lưỡi, nói: “Thế nào, qua lúc nữa, nói không chừng ta liền đổi ý.”
Đằng Vân rốt cục mở miệng, “Nếu bệ hạ nuốt lời, sao có thể phục chúng.”
Tiết Quân Lương gật gật đầu, “Ta vẫn chưa đổi ý.”
Y nói xong, trên mặt hiện ý cười, một tay nắm cả lưng Đằng Vân, một tay kia chỉ chỉ môi của mình, ý bảo đối phương.
Mắt Đằng Vân tối đi một chút, nửa ngày không động, ngay lúc Tiết Quân Lương cho là mình trêu chọc có chút quá đáng, đối phương lại hung ác nhắm mắt, đưa tay kéo cổ y xuống thấp, hung hăng hôn lên môi Tiết Quân Lương một cái.
Kỳ thật nói là hôn, không bằng nói là đụng vào, hoặc là cắn, bởi vì động tác này không chút yêu thương cũng không chút ôn nhu, mang theo hung ác bằng bất cứ giá nào cũng phải làm.
Tiết Quân Lương bị hắn chọc cười, nhưng khi nhìn đến người vừa mới cắn mình, hai phiến môi hơi hơi phiếm hồng, ngay cả mắt vĩ nhếch lên cũng phiếm thản nhiên đỏ sẫm, đôi con ngươi như hắc diệu thạch nhìn y chằm chằm.
Trái tim Tiết Quân Lương như bị tảng đá hung hăng đập một cái, cúi đầu, môi hai người thiếp cùng một chỗ, Đằng Vân muốn đẩy đối phương ra, nhưng động tác đột nhiên dừng lại , hai tay gắt gao bắt lấy tay áo Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương biết trong lòng hắn không muốn, hơn nữa vừa nghĩ tới nữ nhân của mình là vì người khác mới ủy khuất cúi đầu, tự tôn của đế vương bị đả kích bao nhiêu, bất quá Tiết Quân Lương vĩnh viễn không cảm thấy mình kém hơn người khác, trái ngược, cho dù trong lòng hắn không có y, y cũng có thể bắt người này vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình, từng chút từng chút một dỡ đi phòng vệ của hắn.
Tiết Quân Lương là tay già đời, y nhẹ nhàng ôm Đằng Vân, tận lực ôn nhu hôn đối phương, thử hỏi có phi tử nào chịu đựng được ôn nhu của vua một nước, bất quá Tiết Quân Lương đương nhiên không biết, kỳ thật hoàng hậu của y, bên trong không phải nữ nhân, mà là một tướng quân mình đồng da sắt.
Cũng may Đằng Vân không quen loại chuyện này, cũng không hôn thành thạo như Tiết Quân Lương, được người nọ ôn nhu đối đãi, rất nhanh liền choáng váng, rõ ràng hôn môi, chỉ nhẹ nhàng chà xát hoặc nhẹ nhàng hôn cắn, sau lưng Đằng Vân lại nổi lên từng trận tê dại, nếu không phải Tiết Quân Lương ôm lấy, cả người đã ngã xuống mặt đất.
Đằng Vân ngừng thở, bị hôn đến má ửng hồng, hắn muốn hô hấp lại quên dùng mũi, chỉ có thể từ giữa môi hai người bật ra rên rỉ mỏng manh.
Tiết Quân Lương nâng người trong ngực, thực vừa lòng với phản ứng của Đằng Vân, y liền thích quá trình người trong lòng mình từ lãnh đạm chuyển sang mềm mại, đây là một loại hưởng thụ giống như chinh phục quốc gia khác.
Qua thật lâu sau, Tiết Quân Lương mới buông Đằng Vân ra, trước mắt Đằng Vân cơ hồ biến thành màu đen, hai chân cũng có chút phát run, tựa vào tường hung hăng thở dốc.
Tiết Quân Lương nhìn bộ dáng thất thần của hắn, híp mắt, lại cúi đầu, theo cổ hơi lộ ra của Đằng Vân hôn lên trên, dừng tại khóe miệng Đằng Vân, hôn đi chỉ bạc Đằng Vân không kịp nuốt.
Đằng Vân không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trên cổ ấm nóng ẩm ướt còn ngưa ngứa, liền run rẩy, Tiết Quân Lương một bộ đùa giỡn, cười nói: “Quả nhiên là ngọt.”
Lúc này Đằng Vân mới hồi thần, mặt nóng tới bốc hỏa, nhưng lại cảm thấy mình không nên lộ ra biểu tình này, chỉ có thể hung hăng trừng Tiết Quân Lương.
Tiết Quân Lương mới không úy kỵ ánh mắt hắn, mắt vĩ ửng đỏ mập mờ hơi nước, tuy ánh mắt sắc bén một chút, nhưng y cũng chỉ cho là tình thú, càng cảm thấy thú vị.
Từ thời điểm hai người ái muội, Khương Dụ rất có nhãn lực liền lui ra ngoài, ông ở trong cung đã lâu, chút nhãn lực ấy không có, thì không sống đến bây giờ.
Chờ Đằng Vân đi rồi, Khương Dụ mới vào noãn các, mang chén trà của hoàng hậu xuống, lại đổi trà cho Tiết vương, sau đó chỉnh thẳng bình phong bản đồ bị nghiêng.
Lúc này Tiết Quân Lương mới ho khan một tiếng, cảnh tượng trong phòng giống như bọn họ vừa trải qua cái gì đó, bất quá trên thực tế chỉ là hôn môi, tuy Khương Dụ đi theo mình không ít thời điểm, nhưng khiến ông cho rằng y ban ngày tuyên *** trong noãn các, vẫn có chút xấu hổ.
Đương nhiên Tiết vương không giải thích, ngược lại, y hy vọng có thể ở noãn các xảy ra cái gì đó, đáng tiếc bây giờ còn chưa được, sách lược dụ dỗ của y chưa đủ đả động Đằng Vân.
Tiết Quân Lương đi đến trước bản đồ, bình tĩnh quan sát, bỗng nhiên nở nụ cười, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve vị trí lúc nãy Đằng Vân chỉ, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
“Khương Dụ.”
“Lão nô ở.”
Tiết Quân Lương nói: “Về chuyện Triệu Lục, cô lại nghĩ tới một phương pháp rất tốt.”
Khương Dụ buông tay, cung kính chờ lời tiếp theo của Tiết vương.
Tiết Quân Lương nhìn bản đồ, tựa hồ định liệu trước, nói: “Nước sông quả nhiên là thứ tốt, nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền… Nếu Phụng vương đi tuần sông, ngươi nói hắn có thể bị bao phủ trong nước sông hay không?”
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
194 chương
26 chương
7 chương
11 chương
23 chương
10 chương