Đến cuối ngày đầu tiên thì Ashling cũng gần như suy sụp. Chếnh choáng với cảm giác nhẹ cả người vì không phải vật vã chen lấn trên xe bus hoặc tàu điện, cô lảo đảo đi thẳng về nhà. Cô thật may mắn. ít nhất thì cô cũng cò một ngôi nhà để đi về, cô thầm nhủ - Lisa lại còn phải ra ngoài lùng kiếm nơi ở. Ashling khoan khoái thả người vào trong căn hộ của mình, hất tung đôi giày ra khỏi chân và kiểm tra máy trả lời tự động. Ánh đèn màu đỏ nhấp nháy thật tình tứ và vui mắt khi Ashling bấm nút “play.” Cô khát khao cảm giác có bầu bạn hoặc mối liên hệ nào đó, để giúp cô vượt qua một ngày lạ lùng đầy thử thách. Nhưng thật đáng thất vọng khi tất cả những gì có trong máy là một lời nhắn của ai đó tên là Cormac thông báo sẽ chuyển một tấn đất bồi tới vào sáng thứ Sáu. Lại trò nhầm số chết tiệt. Thả người lên ghế sofa, cô chộp lấy điện thoại và gọi cho Clodagh. Nhưng cô chỉ vừa kịp nói xong câu xin chào, Clodagh đã bắn tằng tằng cả một tràng: “Tớ đang có một ngày như trong địa ngục!” Trên nền một dàn hợp xướng la hét chói tai, Clodagh cất cao giọng than thở. “Craig bị đau bụng và tất cả những gì nó ăn trong bữa sáng là một lát bánh mì phết bơ lạc. Rồi đến bữa trưa nó nhất định không chịu ăn gì cả thành ra tớ nghĩ hay là không biết tớ có nên cho nó một cái bánh quy sô cô la hay không nữa, mặc dù lần nào ăn đồ ngọt nó cũng trở nên hiếu động quá mức, thế là cuối cùng tớ cho nó một cái bánh kem trứng vì tớ nghĩ là như thế cũng còn tốt hơn là bánh có sô cô la - ” “Ừ, ừ,” Ashling gật đầu thông cảm, trong khi tiếng la hét xung quanh gần như át hẳn tiếng Clodagh. “ - nó cũng chịu ăn, thế là tớ thử cho nó ăn cái nữa nhưng nó chỉ liếm mỗi phần kem thôi và mặc dù không bị sốt nhưng trông nó có vẻ nhợt nhạt và IM NGAY! CÓ ĐỂ MẸ GỌI ĐIỆN LẤY năm giây KHÔNG THÌ BẢO. Ôi, khốn kiếp thật, tớ không thể chịu đựng chuyện này thêm được nữa!” Lời cầu xin của Clodagh nghe thật thiểu não và tiếng gào rú thậm chí còn kinh hoàng hơn. “Đó là Craig phải không?” Ashling hỏi. Chắc hẳn là cơn đau phải dữ dội lắm. Nghe như thể thằng bé đang bị mổ phanh bụng ra vậy. “Không, đó là Molly.” “Thế con bé bị làm sao?” Ashling láng máng nghe được mấy từ trong màn khóc lóc của Molly. Đâu như là mẹ rất hư thì phải. Thực ra thì, có vẻ hình như mẹ rất ghê gớm. Và Molly không thích mẹ. Một cơn nức nở cực kỳ điên cuồng cho Ashling biết rằng Molly GHÉT mẹ. “Tớ đang giặt ‘tấm chăn bảo vệ [Nguyên văn là "security blanket". ở Mỹ và các nước nói tiếng Anh, người ta thường dùng từ "Security Blanket" để chì một vật hay một nguời giúp cho mình có một cảm giác yên ổn, không sợ hãi gì cả. Thành ngữ này xuất xứ từ một truyện tranh vui Peanuts (Những cậu nhãi ranh) rất nổi tiếng của Mỹ, trong đó một cậu bé lúc nào cũng ôm một cái chăn để cảm thấy yên lòng.] của con bé,” Clodagh nói như đang thanh minh. “Ở trong máy giặt rồi.” “Ôi, lạy Chúa lòng lành.” Cứ lần nào bị tách ra khỏi tấm chăn bảo vệ của mình là Molly lại giãy lên đành đạch. ‘Tấm chăn’ đã từng là một chiếc khăn lau bát đĩa, trước khi nó bị Molly mút mát suốt ngày và mục nát thành một miếng giẻ rách vô định hình, hôi rình, mép vải ngả màu cháo lòng. “Nó bẩn lắm rồi,” Clodagh tuyệt vọng nói. Cô quay mặt khỏi điện thoại. “Molly,” cô cầu khẩn. “Nó bẩn lắm rồi. Eo ôi, bẩn, khiếp!” Ashling kiên nhẫn lắng nghe trong khi Clodagh chắt lưỡi làm ra vẻ ghê sợ. “Nó có thể gây hại cho sức khỏe, nó có thể khiến con bị ốm đấy.” Tiếng khóc lóc lại tăng thêm vài nấc và Clodagh quay lại trên điện thoại. “Mụ khọm già ở lớp mẫu giáo nói rằng Molly sẽ không được phép mang cái chăn theo nữa nếu như nó không được giặt giũ thường xuyên. Tớ biết làm gì bây giờ? Dù sao đi nữa, tớ cũng không nghĩ đấy là viêm ruột thừa...” Phải mất một giây Ashling mới kịp nhận ra là họ đã quay lại chuyện của Craig. “...bởi vì thằng bé không hề nôn và quyển bách khoa toàn thư y tế gia đình nói rằng đó là một dấu hiệu chắc chắn. Nhưng dù sao cũng phải đề phòng mọi khả năng, đúng không?” “Tớ nghĩ thế,” Ashling nói với vẻ nghi ngại. “Sởi, thủy đậu, viêm màng não, bại liệt, e-coli,” Clodagh khổ sở tuôn một tràng, “Chờ chút, Molly muốn ngồi lên đầu gối tớ. Con có thể ngồi lên đầu gối mẹ nếu con hứa sẽ yên lặng. Con sẽ yên lặng chứ? Phải không nào?” Nhưng Molly không có hứa hẹn gì hết và một tràng những tiếng lịch kịch và lạch xạch cho thấy là cuối cùng thì con bé vẫn được cho phép trèo lên đầu gối Clodagh. Cũng thật may là màn la hét đến điếc tai của nó yên ắng dần thành những tiếng khụt khịt và thở hổn hển để gây sự chú ý. “Và cứ như tớ còn chưa đủ mệt đứt hơi ấy, lão Dylan khốn nạn lại còn gọi điện báo là không những lão sẽ lại về muộn, mà tuần tới lão còn phải đi dự một hội nghị qua đêm nào đó nữa.” “Dylan khốn nạn,” Ashling nghe rõ tiếng Molly đang ê a với cách phát âm rất tròn vành rõ chữ. “Dylan khốn nạn, Dylan khốn nạn.” “...Chưa kể thứ Sáu này lão lại còn đi dự bữa tối gì đó ở Belfast!” Lại có thêm tiếng khóc từ bên ngoài vọng vào. Tiếng khóc của nam giới. Dylan khốn nạn - về nhà sớm và đau khổ vì bị cả vợ và con gái rủa xả chăng? - Ashling nhăn mặt tự hỏi. Không, căn cứ vào những lời kêu ca ỉ eo, nhõng nhẽo về một cơn đau bụng, đó hẳn phải là Craig. “Tối thứ Sáu này tớ sẽ chạy qua vậy,” Ashling đề nghị. “Tuyệt quá, thế thì - ĐỂ YÊN ĐẤY! con có để cái chết TIỆT ẤY Ở YÊN ĐÓ KHÔNG! Ashling, tớ phải đi thôi,” Clodagh nói và đường dây im bặt. Đó là cách mà những cuộc trò chuyện qua điện thoại với Clodagh vẫn thưòng kết thúc. Ashling bần thần ngồi nhìn chiếc điện thoại. Cô cần nói chuyện với ai đó. Thật may là Ted có thể tới đây bất kỳ lúc nào, bình thường cô vẫn xem lại giờ khi anh ra đến. Sáu giờ năm mươi ba phút. Nhưng đến bảy giờ mười phút, khi cô đã nhai hết nửa gói khoai tây chiên Kettle và vẫn chưa thấy Ted đâu, Ashling bắt đầu lo lắng. Cô hy vọng là anh chàng không bị tai nạn. Anh ta là một con quỷ khi ngồi trên chiếc xe đạp của mình và lại còn không đội mũ bảo hiểm. Đến bảy rưỡi cô gọi cho anh ta. Thật ngạc nhiên, anh ta ở nhà! “Tại sao cậu không ghé qua?” “Cậu muốn tớ ghé qua không?” “À... có, tớ nghĩ thế. Hôm nay là ngày đầu tiên của tớ ở chỗ làm mới.” “Ôi, chết tiệt, tớ quên mất. Tớ xuống ngay đây.” Vài giây sau, Ted xuất hiện - và trông anh ta khác hẳn. Rất khó tả, nhưng không thể phủ nhận được. Ashling không gặp anh ra suốt từ tối thứ Bảy - bản thân chuyện này đã thật khác thường, nhưng cô quá lo lắng về công việc mới nên đến tận bây giờ mới để ý. Không hiểu sao trông anh chàng có vẻ bớt ẻo lả và còn rắn rỏi hơn hẳn. Ted vẫn xâm nhập vào không gian của ngưòi khác như một thế lực không thể nào chặn nổi, nhưng giờ đây trong phong thái của anh ta có vẻ gì đàng hoàng, đĩnh đạc rất mới mẻ. “Chúc mừng cậu về đêm thứ Bảy,” Ashling nói. “Tớ nghĩ là tớ có một cô bạn gái mới,” anh ta thú nhận, và toét miệng cười ngoác tận mang tai. “Thực ra thì ít nhất là một người.” Nhìn vẻ mặt háo hức của Ashling anh ta bèn giải thích, “Cả ngày hôm qua tớ ở với Emma, nhưng tối mai tớ sẽ gặp Kelly.” Đúng lúc đó thì Joy đến. “Càng chờ càng mất hút. Nửa-ngưòi- nủa-lửng sẽ không bao giờ gọi điện nếu tớ cứ ngồi chờ bên điện thoại. Thôi được rồi! Bill Gares, Ruperr Murdoch hoặc Donald Trump – tớ đã xác định tớ sẽ chọn những ông trùm công nghiệp để tôn vinh công việc mới cậu.” “Nhưng thế thì dễ quá.” Ashling không thể tin nổi là cô lại được tha bổng một cách đơn giản như vậy. “Donald Trump, tất nhiên rồi.” “Ôi, thật sao?” Joy xịu mặt. “Tớ nghĩ là tóc ông ta hơi chải chuốt và bồng bềnh quá. Tớ thấy khó có thể tôn trọng một người đàn ông còn tốn thời gian chăm chút ít tóc hơn cả tớ. Chậc, đúng là mỗi người mỗi gu.” Rồi cô với tay lấy túi xách và huơ huơ một chai Asti Spumante. “Cho cậu đấy. Chúc mừng công việc mới.” “Asti spew-mantet"[Spumante" trong tiếng Italia có nghĩa là "vang nổ", bị đọc chệch thành "speiv-mante". "Spew" trong tiếng Anh có nghĩa là "nôn ọe],” Ashling thốt lên. “Cám ơn cậu.” “Spew-mante?” Ted khâm phục. “Spew-mante” Joy khẳng định. “Không gì khác ngoài điều tốt đẹp nhất.” Sau khi tất cả đã cùng cười ngặt nghẽo và nghiêng ngả với trò nói nhại từ “Spew-mante,” Joy thở hổn hển, tròn mắt chờ đợi được thông báo tin tốt lành, “Sao nào? Ngày đầu tiên của cậu trên cương vị người của một tạp chí hào nhoáng thế nào rồi?” “Tớ có một cái bàn làm việc đẹp, một cái máy tính Mac Apple tốt “Một người sếp tốt chứ?” Joy hỏi một cách đầy ý nghĩa. Ashling cố định hình những ý nghĩ trong đầu mình. Cô bị mê mẩn trước về quyến rũ lộng lẫy được phô ra một cách rất khéo léo của Lisa và tò mò về cảm giác bất hạnh toát ra từ cô ta. Cô đã nhận ra Lisa chính là người phụ nữ trong siêu thị mà hàng gì cũng mua thành bảy món, và bản thân cô cũng thấy rất hứng thú với điều đó. Nhưng thật là một sai lầm khi theo cô ta vào phòng vệ sinh nữ. Lúc đó cô chỉ mong muốn giúp đỡ, để rồi cuối cùng cô lại thành ra người vô tâm và tự phụ. “Cô ta rất đẹp.” Ashling không muốn đề cập chi tiết đến nỗi tiếc nuối của mình. “Rồi mảnh mai và thông minh lại còn có toàn quần áo tuyệt vời nữa chứ.” Ted, gã đàn ông lăng nhăng mới trình làng, sáng mắt lên, nhưng Joy chỉ buông một câu khinh bỉ, “Không phải sếp đấy. Anh chàng đẹp trai bị bạn gái cắn vào ngón tay cơ mà.” Ashling cũng chẳng hề cảm thấy dễ chịu hơn chút nào khi nghĩ đến Jack Devine. Cô chỉ vừa bắt đầu công việc mới của mình và cả hai người sếp của cô đều không có vẻ gì là thích cô cho lắm. “Làm sao cậu biết là anh ta đẹp trai?” cô hỏi. “Nghe có vẻ thế. Đàn ông mà dở hơi thì ai thèm cắn chứ.” “Đúng đấy,” Ted nói xen vào. “Nó chẳng bao giờ xảy ra với tớ cả.” Nhưng tất cả có thể đang sắp sửa thay đổi, Ashling nghi ngờ. Joy lay cô. “sếp cậu thế nào?” “Anh ta - ừm - rất nghiêm nghị,” Ashling loay hoay chọn từ. Rồi trong một cơn bốc đồng cô thừa nhận, “Có vẻ anh ta không ưa tớ.” Cô cảm thấy vừa dễ chịu vừa khó chịu hơn khi nói ra điều đó. “Sao lại không?” Joy gặng hỏi. “ừ, tại sao chứ?” Ted cũng muốn biết. Làm sao lại có người không thích Ashling nhỉ? “Tớ nghĩ là vì hôm đấy tớ đưa cho anh ta miếng Band-Aid.” “Như thế thì cò gì là sai nào? Cậu chỉ cố gắng giúp đỡ thôi mà.” “Tớ ước là tớ không làm thế,” Ashling thừa nhận. “Bọn mình kiếm gì đó ăn đi.” Họ gọi điện cho nhà hàng Thái Lan giao đồ ăn tận nhà trong khu phố và, đúng như mọi khi, gọi thừa quá nhiều. Thậm chí cả sau khi họ đã ăn đến căng bụng, vẫn còn thừa không biết bao nhiêu mà kể. “Lần nào chúng ta cũng phải gọi thừa quá nhiều mấy cái món Thái này,” Ashling tiếc rẻ nói. “OK, chúng ta muốn dùng tủ lạnh của ai để nhét đống đồ thừa này trong hai ngày để rồi ném đi nhỉ?’ Joy và Ted nhún vai nhìn nhau rồi cùng quaỵ lại nhìn Ashling. “Có lẽ là tủ lạnh của cậu thôi.” “Tớ lo lắm,” Joy nói. “Bánh may mắn[Bánh may mắn là một chiếc bánh hình bán nguyệt bẻ gập ở giữa, giòn, ngọt và có mùi vani, bên trong gói một tờ giấy nhỏ in câu ngụ ngôn, danh ngôn nào đó... và cả một dãy con số mà ngưòí nhận được có thể dùng để mua vé xổ số! Đây là loại bánh thường dùng để tráng miệng tại các nhà hàng Trung Quốc ở Mỹ và châu Âu.]của tớ nói rằng tớ sẽ phải chịu một điều thất vọng. Hãy đọc lá số tử vi của tụi mình đi.” Rồi họ lấy ra quyển Kinh Dịch và loay hoay thử vài lần cho đến khi tìm được lời giải mà họ muốn. Sau khi đã cố thử và thất bại trong việc tìm được thứ gì đó mà tất cả mọi người đều muốn xem trên truyền hình, Joy nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía Snow, câu lạc bộ bên kia đường. Mấy cô nàng ngoài cửa vẫn hay cho họ vào không mất tiền vì họ là người trong khu. “Có ai muốn qua bên kia đường nhảy nhót tí không?” Cô nàng ra vẻ vô tình gợi ý. Vô tình quá đấy. “KHÔNG!” Ashling nói, nỗi sợ hãi khiến giọng cô nghe rất dứt khoát. “Tớ phải giữ cho mình tỉnh táo nhất khi đi làm sáng ngày mai.” “Tớ cũng có công việc cơ mà,” Joy nói. “Người xử lý hồ sơ đòi thanh toán bảo hiểm nhanh nhất phương Tây. Thôi nào, chỉ uống một chút thôi.” “Cậu hoàn toàn không hiểu tí gì về khái niệm đó cả. Tớ ngạc nhiên là thậm chí cậu còn nói được câu đó. Nếu tớ ra ngoài với cậu để uống ‘chỉ một chút thôi’ ấy thì kiểu gì tớ cũng thức đến tận năm giờ sáng, đầu đau như búa bổ, nhảy nhót theo nhạc của ABBA, đón mặt trời mọc trong một căn hộ xa lạ với một lũ đàn ông thậm chí còn xa lạ hơn, những người mà tớ chưa bao giờ gặp trước đó và càng không bao giờ muốn gặp lại sau này.” “Hồi trước tớ chưa bao giờ nghe thấy cậu kêu ca lần nào.” “Xin lỗi, Joy. Có lẽ chỉ vì tớ hơi quá lo lắng về công việc thôi.” “Tớ sẽ đi cùng với cậu,” Ted đề nghị với Joy. “Nếu cậu không sợ tớ đánh bạt mấy anh chàng đi chỗ khác.” “Cậu!” Joy bật cười khinh bỉ. “Tớ không nghĩ thế đâu.’ *** Phải hơn chín giờ tối Dylan mới về tới nhà. Clodagh đã xoay sở đưa được cả Molly và Craig lên giường, đó quả là một phép màu thực sự. “Chào em,” Dylan mệt mỏi nói, lẳng chiếc cặp tài liệu của mình vào tường phòng để áo mũ và rút cà vạt. Nuốt cơn giận vì mấy cái khóa cặp lại cào xước sơn tường, cô cố gồng người đón nhận nụ hôn của anh. Giá kể anh bỏ qua khâu đó cô còn thích hơn. Nó chẳng có ý nghía gì đặc biệt cả, chẳng qua chỉ là một thói quen khó chịu. Cô mở miệng định tuôn một tràng về cái ngày kinh khủng của mình, nhưng anh đã kịp nhanh hơn cô. “Lạy Chúa, ngày hôm nay của anh mới thật là! Chúng đâu rồi?” “Trong giường.” “Cả hai đứa à?” “Vâng.” “Chúng ta có nên gọi điện cho Tòa thánh Vatican để báo về một phép màu không nhỉ? Anh chỉ lên ngó qua chúng một chút rồi anh xuống luôn đây.” Lúc quay xuống anh đã kịp thay bộ vest của mình thành quân thun dài và áo phông. “Có tin gì mới không?” Cô hỏi, háo hức chờ đợi những thông tin và không khí sôi động của thế giới bên ngoài. “Không. Có gì ăn tối không em?” “À, ăn tối.” “Hết Craig bị đau bụng lại đến lượt Molly lên cơn ăn vạ...” Cô mở cửa tủ lạnh tìm kiếm nguồn cảm hứng. Chẳng có gì ăn thua cả. Cả tủ đá cũng không giúp được gì hơn. “Anh ăn Alphabetti Spaghetti cùng bánh mì nướng giòn nhé?” “Alphabetti Spaghetti ăn cùng bánh mì nướng giòn à? Kể cũng may là anh không lấy em vì kỹ năng nấu ăn của em đấy.” Anh ném về phía cô một nụ cười. Có phải cô đang tưởng tượng ra sự căng thẳng trong đó không nhỉ? “Đúng là may thật,” cô đồng tình, với tay lấy một hộp mì trong tủ chạn. Cô không dám chắc là chồng cô giận hay không nữa. Bao giờ anh cũng tỏ ra tươi cười hớn hở ngay cả khi đang nổi cơn thịnh nộ. Kể ra cô cũng không thấy như thế có gì là không hay, nó làm cho cuộc sống trở nên dễ dàng hơn. “Vậy công việc thế nào?” Cô cố thử làn nữa. “Cái gì khiến anh phải ở lại muộn thế?” Anh thở dài ngao ngán. “Em biết cái hợp đồng bán hàng quan trọng cho phía Mỹ chứ? Cái vụ kéo dài lê thê suốt thời gian vừa rồi ấy?” “Có,” cô nói dối, nhét bánh mì vào trong lò nướng. “Anh không thể nhớ nổi cái lần gần đây nhất anh nói chuyện với em về vụ này thì nó như thế nào nữa. Khi đó họ đã có quyết định gì chưa ấy nhỉ?” “Hình như hồi đó họ vẫn đang sắp sửa thôi,” Clodagh nói bừa. “OK, vậy là sau khi dềnh dàng không biết bao nhiêu lâu, cuối cùng họ quyết định cắt giảm xuống chỉ còn ba gói. Rồi họ lại bảo rằng họ muốn kiểm tra chúng. Mà em biết đấy, chuyện chết tiệt đấy chỉ tổ làm tốn thời gian nên anh đề nghị cung cấp cho họ những báo cáo kiểm tra tại hiện trường. Ban đầu thì họ bảo OK, họ sẽ chấp nhận như thế. Nhưng rồi họ lại đổi ý và cử hai tay kỹ thuật viên từ văn phòng của họ ở Ohio đến phụ trách các cuộc kiểm tra...” Clodagh khuấy khuấy trên chảo và bắt đầu tảng lờ. Cô thấy thất vọng. Chuyện này đúng là chán mớ đời. Thả người rơi phịch xuống bàn, Dylan xổ liền tù tì một tràng "... Thế rồi chiều nay anh nhận được một cú điện thoại, họ đã bỏ đi và mua một gói của Digiware, và họ thậm chí còn không kiểm tra hàng của bọn anh nữa!” Đen lúc này Clodagh mới bắt sóng trở lại. “Nhưng như thế thì tuyệt quá rồi còn gì! Nếu thậm chí họ còn không định kiểm tra hàng của bên anh nữa!”