Có tiếng chai lọ leng keng ngoài của phòng Ashling, báo hiệu Joy đã đến. “Ted đang trên đường tới, cứ để hé chốt cửa.” Joy lách cách đặt một chai rượu vang trắng lên quầy bếp bé tí của Ashling. Ashling đã chuẩn bị tư tưởng từ trước. Cô không hề thấy thất vọng. “Phil Collins,” Joy nói, với một vẻ gian tà lóe lên trong mắt, “Michael Bolton hoặc Michael Jackson, và cậu phải ngủ vđi một trong số họ.” Ashling nhăn nhó. “Hừm, dứt khoát không phải là Phil Collins rồi, và dứt khoát không phải là Michael Jackson và dứt khoát không phải là Michael Bolton.” “Cậu phải chọn một người.” Joy nói trong khi loay hoay với cái mở nút chai. “Chúa ơi.” Ashling nhăn mặt với vẻ ghê tởm. “Phil Collins vậy, mình nghĩ thế. Cũng lâu rồi mình không chọn anh ta. Được rồi, đến lượt cậu. Benny Hill, Tom Jones hoặc... để mình xem nào, ai tởm lợm thực sự nhỉ? Paul Daniels.” “Sex trọn vẹn hay là chỉ...” “Sex trọn vẹn,” Ashling quả quyết nói. “Nếu thế thì Tom Jones vậy,” Joy thở dài và đưa cho Ashling một ly rượu vang. “Nào, giờ thì cho mình thấy cậu sẽ mặc gì đi.’ Đó là tối thứ Bảy và Ted sẽ có cuộc “thử vai” tại một buổi diễn hài. Đây là lần đầu tiên Ted biểu diễn trước ai đó ngoài bạn bè và người thân của mình, nên Ashling và Joy sẽ đi cùng để động viên, rồi tham gia đập phá bữa tiệc sau đó. Joy - có cái họ rất đáng nhớ là Ryder - sống trong căn hộ bên dưới căn hộ của Ashling. Đó là một cô nàng thấp, tròn quay, tóc xoăn và nguy hiểm - xuất phát từ sự thèm khát vô độ của cô đối với rượu chè, chất gây nghiện và đàn ông, cộng với sứ mệnh cô đặt ra là biến Ashling thành tòng phạm của mình. “Vào phòng ngủ của tớ đi,” Ashling mời và cả hai cùng lách người vào. “Tớ sẽ mặc chiếc quần túi hộp màu kem này cùng cái áo nhỏ kia nữa.” Ashling quay người khỏi tủ quần áo quá nhanh và dẫm lên chân Joy, khiến Joy nhảy dựng lên và va cùi chỏ vào chiếc ti vi xách tay nhỏ. “Ôi! Chẳng nhẽ cái hộp giày chật chội này không bao giờ làm cậu phát ngấy hay sao?” Joy thở dài, xoa xoa khuỷu tay. Ashling lắc đầu. “Tớ thích sống trong thành phố, với lại có phải muốn gì là có nấy được đâu.” Trong chốc lát Ashling đã mặc xong bộ quần áo đi chơi. “Chắc tớ trông sẽ chẳng khác gì một cái nấm lùn với kiểu áo đó.” Joy khâm phục nhìn cô thèm muốn. “Thật là khủng khiếp khi có cơ thể hình quả lê!” “Nhưng ít ra cậu cũng còn có eo. Này, tớ định sẽ làm gì đó với mái tóc của mình...” Ashling đã mua mấy cái cặp bướm màu sau khi thấy Trix thành công như thế nào với chúng. Nhưng khi cô cài chúng lên vạt tóc phía trước của mình, rồi gạt hai lọn tóc lòa xòa trước mặt, hiệu quả lại không được như vậy. “Trông tớ thật lố lăng!” “Đúng thật,” Joy thông cảm đồng tình. “Này, cậu có nghĩ là cái tay Nửa-người-nửa-lửng[Lửng là một loại động vật đào hang, chân ngắn và khỏe. Điểm đặc trưng là trên đầu thường có sọc màu đen và trắng. Nhân vật được nhắc ở đây cũng có một đặc điểm tương tự.] cũng sẽ có mặt ở bữa tiệc sau buổi diễn không?” “Có thể, chẳng phải lần trước cậu cũng đã gặp anh ta tại một bữa tiệc cùng với Ted còn gì? Anh ta là bạn của mấy tay nghệ sĩ hài hay sao ấy nhỉ?” “Ưmmm,” Joy mơ màng gật đầu. “Nhưng cũng mấy tuần nay rồi còn gì và từ hồi đấy đến giờ tớ chưa nhìn thấy anh ta. Anh ta biến đi đâu rồi nhỉ, cái tay Nửa-người-nửa-lửng quốc tế bí ẩn kia? Lấy bộ bài tarot ra đây, tụi mình sẽ tranh thủ xem chuyện gì sắp xảy ra.” Hai người bước ra gian phòng khách nhỏ xinh, Joy nhón một quân từ trong cỗ bài ra, rồi chìa nó cho Ashling xem. “Mười thanh kiếm. Thế là như cứt rồi, đúng không?” “Cứt thật,” Ashling đồng tình. Joy chộp lấy cỗ bài và nhoay nhoáy bật qua từng quân cho đến khi cô tìm được quân mình thích. “Nữ hoàng Đũa thần, đấy, thế mới đúng chứ! Nào, cậu chọn một quân đi.” “Ba chiếc cốc.” Ashling giơ nó lên. “Sự khỏi đầu.” “Có nghĩa là cậu cũng sẽ gặp một người đàn ông.” Ashling phá lên cười. “Cũng lâu lắm rồi kể từ hồi Phelim bỏ sang Australia phải không?” Joy tra khảo. “Đã đến lúc cậu quên anh ta đi được rồi đấy.” “Tớ quên anh ta rồi mà. Chính tớ là người chủ động kết thúc chuyện đó, nhớ chứ?” “Chẳng qua là vì anh ta không chịu làm cái việc hay ho đấy thôi. Tớ ấy là, thậm chí cả khi bọn họ không chịu chủ động làm cái việc hay ho ấy, tớ cũng không thể nào nói toạc ra được, mặc dù như thế sẽ tốt hơn. Cậu thật là mạnh mẽ.” “Đó không phải là chuyện mạnh mẽ hay không. Chỉ là bởi vì tớ không thể chịu đựng được sự căng thẳng khi phải chờ đợi anh ta quyết định. Hồi đó tớ nghĩ mình sắp bị suy nhược thần kinh đến nơi rồi ấy.” Phelim đã từng là người bạn trai hết yêu lại bỏ của Ashling suốt năm năm liền. Họ đã từng có những khoảng thời gian hạnh phúc và cả những khoảng thời gian không-hạnh-phúc-lắm chỉ vì Phelim luôn dao động vào phút chót khi bàn đến chuyện gắn bó một cách trưởng thành, trọn vẹn. Để giữ cho mối quan hệ được êm ả, Ashling đã phải dành vô số thời gian cho việc tránh những vết nứt trên vỉa hè, vẫy tay chào những con ác là cô độc, nhặt những đồng xu rơi và nhờ đến cả lá số tử vi của cô và của Phelim. Túi cô lúc nào cũng nặng trĩu những viên sỏi may mắn, thạch anh hồng cùng với ảnh Đức mẹ Đồng trinh và cô đã xoa gần như bợt hết lớp sơn vàng trên bức tượng Phật Di lặc của mình. Cứ mỗi lần họ quay lại với nhau là chiếc giếng hy vọng lại cạn thêm một chút, và rồi cuối cùng thì tình yêu của Ashling cũng tắt ngúm sau tất cả những lần lừng khừng của anh ta. Như mọi lần chia tay khác, lần cuối cùng diễn ra cũng không có gì là gay gắt. Ashling nói rất bình tĩnh, “Anh vẫn luôn nói rằng anh căm ghét cảm giác bị giam hãm ở Dublin đến nhường nào, rằng anh muốn đi khắp thế giới, vậy hãy đi đi. Hãy thực hiện đi.” Ngay cả giờ đây vẫn còn một sợi dây kết nối mong manh rung rinh giữa hai người, cho dù cách xa nhau mười hai nghìn dặm. Anh ta đã về nhà hồi tháng Hai để dự đám cưới của em trai và người đầu tiên anh ta đến thăm chính là Ashling. Họ đã bước tới ôm chầm lấy nhau và đứng yên, ghì chặt lấy nhau suốt mấy phút liền không dứt, mắt hai người cùng giàn giụa khóc thương cho cái tình cảnh oái oăm bỏ-thì-thương-vương- thì-tội của mình. “Vô lại,” Joy hăm hở thốt lên. “Anh ấy không thế đâu,” Ashling khăng khăng bênh. “Anh ấy không thể cho tớ thứ tớ muốn nhưng điều đó không có nghĩa là tớ căm ghét anh ấy.” “Tớ căm ghét tất cả những tên bồ cũ của mình,” Joy hãnh diện. “Tớ chỉ mong đến lúc Nửa-người-nửa-lửng cũng trỏ thành một tên trong số ấy, để anh ta không còn hút hết hồn tớ như thế này nữa. Này, đêm nay anh ta mà cũng tới đó thì sao nhỉ? Tớ phải làm ra vẻ như có nơi có chốn rồi mới được. Chỉ cần... không, một chiếc nhẫn đính hôn thì quá đáng quá. Tuy nhiên, một vết cắn yêu thì sẽ ăn thua đấy.” “Nhưng cậu định lấy đâu ra một vết cắn như thế bây giờ chứ?” “Từ cậu! Đây,” Joy vén đám tóc xoăn trên cổ mình qua một bên. “Cậu có phiền không?” “Có đấy.” “Làm ơn đi mà.” Và bởi vì cô là mẫu người rất hay chiều ý người khác, Ashling gạt bỏ sự ngần ngại qua một bên, rồi miễn cưỡng kề răng của mình lên cổ Joy và tặng cho cô bạn một vết bầm. Công đoạn tặng vết bầm còn đang dở dang thì đột nhiên ai đó, “Ôi” lên một tiếng. Họ ngước nhìn lên, đóng băng trong tư thế có gì đó thấm đẫm tội lỗi. Ted đứng như trời trồng, tròn mắt nhìn hai người. Anh chàng có vẻ thất vọng. “Cửa để mở... Tớ không nhận ra là...” Rồi anh ta bình tĩnh lại. “Tớ hy vọng là cả hai cậu đều sẽ rất hạnh phúc.” Ashling và Joy đưa mắt nhìn nhau rồi rú lên cười, cho đến khi Ashling thấy thương hại anh chàng và giải thích mọi chuyện. Anh ta nhìn thấy bộ tarot trên bàn và vồ ngay lấy. “Tám Đũa thần, Ashling, thế có nghĩa là gì?” “Thành công trong công việc,” Ashling nói. “Tối nay nhất định màn diễn của cậu sẽ thành công vang dội.” “Thế à, nhưng liệu tớ có ghi nhiều điểm với các cô nàng không nhỉ?” Ted trở thành một nghệ sĩ hài vì một và chỉ một lý do duy nhất - kiếm một cô bạn gái. Anh ta đã chứng kiến cảnh các cô nàng lăn xả vào mấy tay diễn viên hài làm việc tại rạp xiếc Dublin, và nghĩ rằng bằng cách này cơ hội câu gái của mình sẽ cao hơn là thông qua công ty dịch vụ mai mối. Cũng không hẳn là anh ta sẽ tới một công ty mai mối thực sự. Nơi duy nhất anh ta có chút gì dính dáng tới là công ty mai mối Ashling Kennedy - Ashling thường xuyên tìm cách ghép đôi cho tất cả những người bạn còn độc thân của mình. Nhưng người duy nhất trong đám bạm của Ashling mà Ted từng thích là Clodagh và thật không may, cô này lại có nơi có chốn rồi. Một nơi rất ấm nữa là khác. “Lấy một quân khác đi,” Ashling mời mọc anh ta. Anh ta rút được quân Người bị treo cổ. “Nhất định là tối nay cậu sẽ gặp may mắn,” Ashling quả quyết. ‘Nhưng đó là Người bị treo cổ mà!” “Thì đã sao.” Ashling biết là nếu đặt một người đàn ông lên sân khấu, cho dù trông anh ta có xấu xấu bẩn bẩn đến đâu chăng nữa - và bất kể là ôm ghi- ta bập bùng hay nhảy nhót trong bộ áo gi lê và đi bít tất tím, hoặc nói một câu đại loại rằng bạn có thể đợi một chiếc xe bus suốt bao nhiêu lâu, và rồi ba cái tới cùng một lúc - bạn vẫn có thể bảo đảm rằng cánh phụ nữ sẽ thấy anh ta thật hấp dẫn. Thậm chí cả khi chỉ là đứng trên một chiếc bục nhếch nhác cao một bộ[Bộ (foot): Đơn vị đo chiều dài phổ biến ở các nước nói tiếng Anh, tương đương 0,3048 mét.] trong căn phòng vuông, mỗi chiều hai mươi bộ, anh ta vẫn toát lên vẻ mê hoặc quyến rũ rất kỳ lạ. “Tớ vừa quyết định thay đổi tiết mục của mình, phải hơi siêu thực một tí. Tớ sẽ nói về bọn cú mèo.” “Cú mèo?” “Cú đã làm nên thành công cho rất nhiều người đấy.” Ted tỏ vẻ đề phòng. “Cứ thử nhìn Harry Hill, Kevin McAleer[Hai trong số những nghệ sĩ hài nổi tiếng ở Anh và Ireland.]mà xem.” Ôi, lạy Chúa. Ashling chán hẳn. “Thôi được rồi, tụi mình đi nào.” Khi họ lục tục rời căn hộ, đã xảy ra chút chen lấn nho nhỏ ở phòng để áo mũ vì ai cũng cố tranh thủ xoa tượng Phật Di lặc. Nơi biểu diễn hài là một câu lạc bộ ầm ĩ, chật cứng người. Tiết mục của Ted ở mãi phần giữa buổi biểu diễn và mặc dù các nghệ sĩ hài đích thực đều rất thông minh và dí dỏm, Ashling vẫn không thể nào thoải mái tận hưởng buổi diễn. Cô quá lo lắng cho màn ra mắt của Ted. Như một quả bóng bay bằng chì, đấy là nếu cố suy ra được chút gì đó từ màn biểu diễn của một tay ra mắt lần đầu khác. Đó là một gã trai nhỏ bé lông lá, rất quái dị, và màn biểu diễn của gã thì gần như hoàn toàn là “đóng vai” Beavis và Butt-head[Hai nhân vật rất bặm trợn trong loạt phim hoạt hình cùng tên của Mỹ]. Khán giả không hề tỏ ra khoan dung. Trong lúc họ la ó và gào thét, “Cút xuống đi, đồ điên,” tim Ashling thắt lại vì lo cho Ted. Rồi cũng đến lượt của Ted. Ashling và Joy vỗ tay, như những bậc cha mẹ đầy tự hào nhưng cũng vẫn lo lắng một cách chính đáng. Chỉ trong chốc lát, tay họ đã trơn nhẫy vì mồ hôi đến nỗi đành phải thôi không vỗ nữa. Dưới ánh sáng của ngọn đèn sân khấu duy nhất, trong Ted thật mong manh và dễ bị tổn thương. Bất giác, anh chàng xoa bụng, vén vạt áo phông lên, thoáng phô ra phần cạp của chiếc quần lót hiệu Calvin cùng khoảng bụng hẹp mọc đầy lông đen. Ashling gật gù. Điều đó có thể khiến các cô nàng chú ý. “Một con cú bước vào trong quầy bar,” Ted bắt đầu. Khán giả đều ngước mắt lên long lanh chờ đợi. “Nó gọi một cốc vại sữa, một gói khoai chiên giòn và mười điếu thuốc. Thế là người phục vụ quầy quay sang đám bạn mình thốt lên, ‘Nhìn xem này, một con cú biết nói. ” Một vài tiếng khúc khích ngượng ngùng cất lên, nhưng cơ bản là sự im lặng chờ đợi đang ngự trị. Khán giả vẫn đang chờ đến điểm nút của câu chuyện. Với vẻ căng thẳng, Ted bắt đầu một phần mới. “Con cú của tôi không có mũi,” anh chàng tuyên bố. Vẫn là sự im lặng. Ashling đã gần như bấm thành những vết lốm sâu trong lòng bàn tay vì căng thẳng. “Con cú của tôi không có mũi,” Ted nhắc lại, giọng nói pha lẫn tuyệt vọng. Đột nhiên Ashling chợt hiểu ra. “Nó ngửi như thế nào?”[Đây là một chỗ chơi chữ, vì câu hỏi "How does he smell?" có thể được hiểu là "Nó ngửi bằng cách nào?" hoặc "Người nó có mùi như thế nào?" ] cô la lên, bằng giọng hơi run rẩy. “Kinh khủng!” Bầu không khí vẫn ngột ngạt vì nghi hoặc. Mọi người quay sang người ngồi cạnh mình, mặt nhăn nhó theo kiểu cái-quái-gì-ấy-nhỉ...? Và Ted gượng nói tiếp. “Tôi gặp một người bạn của mình và anh ta hỏi, ‘Tớ nhìn thấy cậu đi trên phố Graiton với cô nàng nào thế?’. Và tôi trả lời, ‘Chẳng có cô nàng nào hết, đó là con cú của tớ!’ ” Và bất thình lình có vẻ như mọi ngưòi bỗng hiểu ra. Thoạt tiên tiếng cười cất lên rất nhỏ, nhưng bắt đầu to dần và vỡ òa, cho đến khi toàn bộ khán giả đều cười rũ rượi. Nói một cách công bằng, đó là đêm thứ Bảy và họ đều đã say khướt. Ashling nghe thấy những ngưòi phía sau cô đang xuýt xoa. “Anh chàng của cậu nhắng quá đi mất. Cực kỳ độc đáo luôn.” “Cái gì màu vàng mà lại tinh khôn?” Ted mỉm cười rạng rỡ. Lúc này khán giả đã nằm gọn trong lòng bàn tay của anh chàng, tất cả nín thở, chờ đợi câu chuyện. Ted mỉm cười nhìn quanh phòng. “Món bánh trứng cú!” Trần nhà gần như vỡ tung ra. “Cái gì màu xám và lại có một chiếc vali?” Một khoảng im lặng ngây ngất. “Một con cú đang đi nghỉ. Đó là một con cú màu xám, tất nhiên rồi.” Xà nhà lại rung lên. “Bạn đang tuyển người.” Ted thừa thắng xông lên và khán giả phấn khích ồ lên cố vũ. “Bạn phỏng vấn ba con cú và lần lượt hỏi từng con xem thủ đô của Rome là gì? Con thứ nhất nói nó không biết, con thứ hai trả lời là Italia còn con thứ ba nói Rome là một cái thủ đô. Vậy bạn sẽ nhận con cú nào vào làm việc?” “Con cú có ngực to nhất!” ai đó từ phía sau gào lên và một lần nữa tiếng cười cùng tiếng vỗ tay ồ lên ầm ĩ như một đàn chim đang vỗ cánh. Mấy diễn viên hài đã thành danh - những tay đã đồng ý cho Ted lên biểu diễn cũng chẳng qua là để ban ơn và ngăn anh ta không lẵng nhẵng làm phiền họ nữa - đưa mắt nhìn nhau lo lắng. “Cho hắn xuống đi,” Billy Xe đạp càu nhàu, “Thằng oắt con!” “Tôi phải đi rồi,” Ted buồn bã thông báo với khán giả sau khi Mark Dignan ra một cử chỉ cắt cổ họng giục giã. “AAAAAAAWWWWWWWW”, khán giả cùng ồ lên phản đối dữ dội vì cụt hứng. “Chúng ta đã tạo ra một con quái vật khốn kiếp!” Billy Xe đạp thì thầm với Archie Cung thủ (tên thật là Brian OToole.) “Tôi là Ted Mullins, người nghệ sĩ hài vừa kể cho các bạn một lô những câu chuyện cười cũ. Hay tôi nên nói là chuyện cười CÚ[Trong tiếng Anh, "owl" là "con cú", đọc gần giống với "ould" nghĩa là "cũ" theo cách phát âm của người Ireland]nhỉ?” Ted nháy mắt. “Và các bạn quả là những khán giả tuyệt cú mèo!” Giữa những tiếng reo hò cuồng loạn, tiếng huýt sáo, dậm chân và vỗ tay như sấm, anh đĩnh đạc rời khỏi sân khấu. Lát sau, trong lúc mọi người đang chen lấn tìm đường ra, Ashling nghe thấy hết người này đến người khác bàn tán về Ted. “Cái gì màu vàng mà lại tinh khôn? Lúc ấy tớ tưởng chết vì cười mất.” “Tay Ted đó đúng là tuyệt cú mèo. Sexy nữa.” “Tớ thích cái cách anh ta vén...” “...vạt áo phông chứ gì. Ừ, tớ cũng thích.” “Cậu có nghĩ là anh ta có bạn gái rồi không?” “Kiểu gì chẳng có rồi.” Bữa tiệc được tổ chức trong một khu nhà mới xây dọc theo bến cảng. Vì là bữa tiệc diễn ra trong căn hộ của Mark Dignan, và rất nhiều vị khách khác cũng là diễn viên hài, Ashling đã chắc mẩm sẽ phải cười đến váng đầu suốt cả buổi tối. Nhưng mặc dù căn phòng đông chật người và ầm ĩ, bao trùm lên tất cả vẫn là một bầu không khí tẻ nhạt lạ thường. “Tất cả bọn họ đều ngậm tăm vì sợ có kẻ đánh cắp những câu nói và ý tưởng của mình,” Joy vốn đã quá quen với những vụ đàn đúm kiểu này, giải thích. “Khi không có một đội ngũ khán giả trả tiền, cậu đừng hòng hy vọng mấy gã này sẽ tỏ ra hài hước một cách vô tư nhé. Mà này, anh ta đâu ấy nhỉ?” Joy bắt đầu lượn lờ quanh phòng tìm Nửa-người-nửa-lửng còn Ashling tự rót cho mình một cốc rượu vang trong gian bếp nơi Billy Xe đạp đang quấn một điếu cần sa. Vì anh ta thấp tịt như một chú lùn nên cô cố thể mỉm cười với anh ta và nói, “Đêm nay anh thật là hài hước. Chắc hẳn anh phải rất hài lòng với công việc của mình nhỉ.” “À, cũng không hẳn,” anh ta dấm dẳng. “Tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết, cô biết đấy. Đó mới điều tôi thực sự muốn làm trong đời.” “Tuyệt thật,” Ashling khích lệ. “Ô không, không tuyệt lắm đâu,” Billy hăng hái nhấn mạnh. “Nó rất chân thực, rất nặng nề. Rất tàn nhẫn. À mà cái bật lửa của tôi đâu ấy nhỉ?” “Cho phép tôi,” Ashling đánh một que diêm và châm điếu cần sa cho anh ta. Cô có cảm giác là anh ta thực sự cần nó. Qua những đám đông trong phòng khách, cô nhìn thấy Ted ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành, một hàng ngay ngăn những cô nàng hâm mộ đang mon men lại gần để thử vận may. Một nhân vật dáng về ủ rũ, với một dải màu xám rất đậm chạy dọc qua phía trước mái tóc dài màu đen đang đăm đăm nhìn ra ngoài của sổ ngắm làn nước đen như mực của sông Liffey. A ha, Ashling tự nhủ. Mình cá kia là Nửa-ngưòi-nửa-lửng quốc tế đầy bí ẩn. Joy ở ngay cạnh đó, hăng hái làm ra vẻ phớt lờ anh ta. Trong tình huống với Nửa-ngưòi-nửa-lửng lúc này, Ashling quyết định để mặc cô bạn. Đang vừa nhẩn nha đi một vòng, vừa nhấp rượu vang, cô chợt trông thấy Mark Dignan. Vì anh ta cao hơn suýt soát bảy bộ và lại có đôi mắt lồi nhất mà cô từng nhìn thấy ở một người không phải mới bị bóp cổ nên cô cũng muốn thử tán gẫu với anh ta một chút. Nhưng anh ta đã vội gạt đi lời khen ngợi của cô dành cho màn biểu diễn của mình bằng một cái xua tay như đuổi tà. “Hãy đợi đến khi cuốn tiểu thuyết của tôi được xuất bản.” “À, vậy là anh cũng đang viết một cuốn tiểu thuyết. Thế, ừm... nội dung là về cái gì vậy?” “Nói về một người nhìn nhận thế giới trong tất cả sự thối nát của nó.” Đôi mắt của Mark thậm chí còn lồi thêm ra nữa. Nếu anh ta không để ý, chúng sẽ rớt ra thảm mất, Ashling lo lắng thầm nghĩ. “Cuốn tiểu thuyết rất nặng nề,” Mark khoe khoang. “Kiểu như, nặng nề không thể tin nổi. Anh ta căm thù cuộc sống còn hơn cả bản thân cuộc sống.” Mark nhận ra mình vừa vô tình nói ra điều gì đó có vẻ dí dỏm nên anh ta hớt hải liếc vội xung quanh để bảo đảm là không có ai nghe thấy. “Ờ, chúc may mắn nhé.” Đồ chết tiệt đáng thương. Ashling bỏ đi, nhưng lại bị níu lại bởi một người đàn ông có về xởi lởi và nhiệt tình cứ khăng khăng rằng Ted là một nghệ sĩ hài vô chính phủ, một người theo chủ nghĩa phi cấu trúc hậu hiện đại đầy châm biếm trong toàn bộ thể loại này. “Anh ấy nắm lấy hình thức tấu hài cơ bản rồi phá vỡ nó hoàn toàn. Thách thức sự kỳ vọng của chúng ta về những gì được xem là hài hước. Mà nhân tiện, cô có muốn nhảy không?” “Gì cơ? Ở đây à?” Ashling hoàn toàn bị bất ngờ. Đã lâu lắm rồi mới có một người đàn ông xa lạ mời cô nhảy. Nhất là trong phòng khách của ai đó. Mặc dù lúc này khi cô nhìn quanh, mọi người - tất nhiên là toàn các cô nàng - đều đang ném mình theo những giai điệu của Fat Boy Slim. “Ô không, cám ơn,” cô xin lỗi. “Bây giờ thì sớm quá, tôi vẫn còn thấy hơi thiếu tự nhiên.” “OK, một tiếng nữa tôi sẽ lại mời cô.” “Tuyệt lắm!” cô thốt lên với vẻ giả tạo, hùa theo về mặt tha thiết của anh ta. Một tiếng đồng hồ cũng chưa thể khiến cô đủ say. Cả một đời cũng không. Một lát sau, cô thích thú nhận ra Joy đang hôn phớt qua mặt của Nửa-người-nửa-lửng. Cô nhẩn nha lượn thêm một chút. Mặc dù đó là một bữa tiệc khá dở hơi, cô ngạc nhiên nhận thấy mình rất hài lòng khi ở cùng một đám đông và hài lòng khi ở ngoài rìa của chính đám đông đó. Cảm giác thỏa mãn như vậy thật hiếm hoi: tất cả những gì Ashling biết là cô hầu như không bao giờ có cảm giác trọn vẹn. Ngay cả trong những lúc mãn nguyện nhất, vẫn luôn có gì đó thiêu thiếu, ở ngay trong sâu thẳm con người cô. Giống như cái chấm nhỏ li ti vẫn hiện lên trên màn hình đen kịt lúc bạn tắt ti vi đi ngủ mỗi đêm. Nhưng đêm nay cô thấy thật bình tĩnh và thư thái, một mình nhưng không hề cô đơn. Ngay cả khi những người đàn ông duy nhất buông lời tán tỉnh không phải mẫu mình thích, cô vẫn không hề cảm thấy thất bại khi quyết định ra về. Ra đến cửa cô lại gặp anh chàng Nhiệt tình. “Đã về rồi sao? Chờ một chút đã.” Anh ta nguệch ngoạc gì đó lên một mẩu giấy, rồi đưa cho cô. Cô chờ đến khi mình đã ra hẳn bên ngoài mới mở mẩu giấy. Đó là một cái tên - Marcus Valentine - một số điện thoại và lời chỉ dẫn, “Bellez moi”[Thực ra trong tiếng Pháp không có từ ’’bellez". Từ này phát âm giống như động từ "baizez", có hàm ý rất tục. Cả câu này có thể hiểu là "Hãy yêu (lên giường) với anh!" hoặc cũng có thể hiểu đơn giản là "Hãy gọi điện cho tôi."] Đó là chuyện nực cười nhất của cô suốt buổi tối hôm đó. Mất mười phút để cô cuốc bộ về nhà - ít nhất thì trời cũng đã tạnh mưa. Khi cô về đến cửa trước khu căn hộ của mình, có một người đàn ông nằm ngủ ngay ở đó. Vẫn là người đã nằm đây hôm trước. Chỉ có điều anh ta trẻ hơn cô vẫn tưởng. Nhợt nhạt và gầy gò, ghì chặt lấy tấm chăn dày bẩn thỉu màu cam của mình, trông anh ta không khác gì một đứa bé. Sau một hồi lục lọi trong ba lô, cô tìm thấy một đồng một bảng và khẽ khàng đặt nó xuống cạnh đầu anh ta. Nhưng nhỡ đâu lại có kẻ nẫng mất thì sao, cô thầm lo, và đẩy đồng xu vào dưới mép chăn. Rồi, bước qua ngưòi anh ta, cô lách người vào trong. Đúng lúc cánh cửa vừa khẽ đóng tách lại sau lưng, cô nghe thấy một tiếng, “Cảm ơn,” được thì thầm nhẹ đến nỗi cô cũng không chắc có phải mình đã tưỏng tượng ra hay không nữa. *** Trong lúc Ted đang thành công vang dội tại Funny Farm, Jack đang ra mở cánh cửa trước nhà mình tại một góc ảm đạm trông ra biển của khu Ringsend. “Tại sao anh không gọi cho em?” Mai gặng hỏi. “Anh không bao giờ có đủ thời gian cho em cả.” Cô đẩy người anh để lách qua và bước thẳng lên cầu thang. Cô bắt đầu cởi cúc chiếc quần jean của mình. Jack đăm đăm nhìn ra biển, nơi mặt nước ban đêm gần như đen kịt và sâu thăm thẳm giống như đôi mắt anh. Rồi anh đóng cửa lại và chậm rãi bước theo cô lên tầng. Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà ngôi nhà gạch đỏ sành điệu mang phong cách thời Edward, Clodagh dốc cạn cốc rượu gin thứ tư và hạ quyết tâm. Hôm nay đã là tròn hai mươi chín ngày.