Bảy giờ kém mười lăm sáng thứ Bảy, Clodagh bị Molly đánh thức . Con bé húc đầu vào cô. “Dậy đi, dậy đi, dậy đi,” Molly bướng bỉnh giục giã. “Craig đang làm bánh.” Có những ích lợi nhất định khi bạn có con, Clodagh vừa mệt mỏi nghĩ, vừa lôi mình dậy khỏi giường - ví dụ như việc suốt năm năm nay cô không phải đặt đồng hồ báo thức. Cô sẽ gặp Ashling trong thành phố. Họ sẽ đi mua sắm. “Mà tớ nghĩ bọn mình nên bắt đầu sớm vào,” Ashling đã nói vậy. “Để tránh bị đông.” “Sớm đến mức nào?” “Khoảng mười giờ.” “Mười giờ!” “Hay là mười một, nếu như thế là quá sớm.” “Quá sớm? Đến lúc ấy tớ đã thức được mấy tiếng đồng hồ rồi ấy chư.” Sau khi đã dọn dẹp xong đống bánh bừa bộn, Clodagh cho Craig một bát Rice Krispies, nhưng thằng bé nhất định không chịu ăn vì cô đã rót quá nhiều sữa vào trong bát. Thế là cô làm cho nó bát khác, lần này thì căn tỷ lệ sữa-ngũ cốc rất chuẩn xác. Rồi cô cho Molly một bát Sugar- Puffs. Ngay khi Craig nhìn thấy bữa sáng của Molly, nó vùng vằng dữ dội không chịu ăn món Rice Krispies của mình, và tuyên bố món đó có độc. Vừa đập thìa và hắt sữa tung tóe, nó làm ầm lên đòi thay bằng món Sugar- Puffs. Clodagh lau một vệc sữa ban lên má, mở miệng định bắt đầu một bài thuyết giáo về việc nó đã đưa ra lựa chọn của mình như thế nào và rằng nó phải học cách chung sống với điều đó, nhưng rồi cũng chẳng rỗi hơi. Thay vào đó cô cầm bát của thằng bé lên, đổ những thứ bên trong vào thùng rác và đập toẹt hộp Sugar-Puff xuống trước mặt nó. Niềm vui của Craig vụt tắt. Giờ thì thằng bé không thực sự muốn món này nữa. Việc giành được nó thật quá dễ dàng, nhưng không được thích thú cho lắm. Trong khi Clodagh cố gắng sửa soạn cho chuyến đi vào thành phố, rõ ràng bọn trẻ cảm thấy rằng cô đang cố nhẫn nhịn vì cú tẩu thoát của mình. Chúng càng trở nên lẵng nhẵng và mè nheo hơn bình thường, và khi cô bước vào phòng tắm, cả hai đều nằng nặc đòi vào cùng mẹ. “Nhớ những ngày anh còn là người được vào phòng tắm cùng với em,” Dylan nhăn nhở nhận xét khi cô bước ra, cố lau khô người, và bọn trẻ đang bám dính lấy cô. “Vaaâng,” cô hồi hộp nói. Cô không muốn anh nhớ cuộc sống tình dục của họ đã từng có thời hừng hực như thế nào. Phòng trường hợp anh đòi lại tiền. Hoặc tệ hơn, cố tìm cách hâm nóng mọi chuyện. “Đây, lau người cho con đi.” Cô đẩy Molly về phía anh. “Em đang vội lắm.” Trong khi Clodagh lùi chiếc Nissan Micra của cô ra khỏi đưòng lái xe vào nhà, Molly đứng ở cửa trước và gào lên, “Con muốn đi cơ!” với vẻ thảm thiết đến nỗi mấy người hàng xóm lao vội ra cửa sổ nhà mình để xem ai đang bị giết. “Con cũng thế!” Craig ré lên phụ họa. “Quay lại, mẹ ơi, quay lại cơ.” Lũ ranh con oái oăm, Clodagh nghĩ, khi cô tăng tốc trên đường. Chúng dành hầu như cả tuần nói với cô răng chúng ghét cô, rằng chúng muốn bố của chúng, vậy mà ngay khi cô cố gắng có lấy một vài tiếng đồng hồ cho riêng mình, cô bỗng trở thành nhân vật của tháng và ngập chìm trong cảm giác áy náy. *** Lúc mười giờ mười lăm cả Ashling và Clodagh xuất hiện bên ngoài trung tâm Stephens Green. Không ai trong hai người xin lỗi vì đến muộn vì họ không hề muộn. Nếu theo tiêu chí ở Ireland. “Mắt cậu bị sao thế?” Ashling hỏi. “Trông cậu như nhân vật bước ra từ phim A Clockivork Orange vậy” Clodagh hoảng hốt lục lọi tìm một cái gương trong túi xách. Một trong những hộp pho mát tươi Petit Filous của Molly rơi ra. “Đây.” Ashling đã nhanh tay hơn đưa cho cô cái gương “Đồ trang điểm của tớ đấy,” Clodagh nhận ra, sau khi săm soi tự kiểm tra. “Tớ mới chỉ kịp tô một bên mắt. Khi Craig thấy tớ thoa màu, nó bắt tớ phải tô cho nó và chắc là tớ đã quên không làm nốt bên còn lại của mình... Chắc cậu nghĩ lẽ ra Dylan phải nhắc tớ chứ gì! Bây giờ anh ấy có thèm ngó ngàng gì đến tớ nữa đâu?” Nghe nhắc đến Dylan, Ashling cảm thấy lúng túng. Có thể cô sẽ đi uống tạm thứ gì đó với anh vào tối thứ Hai theo lời anh đề nghị, và vì lý do nào đó cô cảm thấy thấy thật nực cưòi khi đề cập nó với Clodagh. Và cũng thật nực cười khi giấu cô ấy chuyện này nữa. Nhưng chừng nào cô còn chưa biết buổi hẹn là về chuyện gì cô cảm thấy tốt nhất là cứ ngậm miệng lại đã. Có thể Dylan đang lên kế hoạch một kỳ nghỉ bất ngờ cho Clodagh - đây đâu phải là lần đầu tiên. “Tớ có mấy thứ đây.” Ashling lôi một lọ mascara và bút kẻ viền mắt từ trong túi xách ra. “Cái túi không đáy của cậu,” Clodagh bật cười. “Mà này! Mascara của Chanel à? Ý tớ là Chanel’ Ashling rạng rỡ với vẻ tự hào đầy ngượng nghịu. “Là nhờ công việc mới của tớ, cậu biết đấy. Tớ được nhận miễn phí.” Trong giây lát Clodagh không sao cử động nổi. Cô nuốt ực và có cảm giác nó phát ra âm thanh rất to đối với cô. “Miễn phí? Như thế nào?” Thế là Ashling thao thao bắt đầu một câu chuyện đại khái về việc một người tên là Mercedes đã đi Donegal như thế nào và một người khác tên là Lisa thì đã tới một bữa trưa từ thiện để tạo quan hệ với những nhân vật lịch lãm của Dublin ra làm sao và một người khác nữa tên làTrix trông quá giống một cô Spice Girl nên không được phép đi đâu cả, thế là Ashling phải đại diện cho Colleen tham dự buổi lễ Bộ mặt Mùa thu của Chanel. “Và họ tặng tớ một túi quà khi tớ ra về.” “Thế mới tuyệt chứ,” Clodagh nói một cách gượng gạo. Và cô nhìn nụ cười ngất ngây hạnh phúc của Ashling và tất nhiên điều đó thật tuyệt vời. Nhưng tất cả những triển vọng của cuộc đời cô đã trôi đâu hết sạch rồi? “Đi nào, đốt cháy thẻ tín dụng thôi,” Ashling giục. “Chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?” “Jigsaw. Cái quần giảm-một-nửa-stoneW-chỉ-trong-tích-tắc của tớ bây giờ trông búi xùi lắm rôi và tớ hy vọng sẽ thay thế được nó... Mặc dù tớ không đặt cược nhiều vào cơ hội của mình cho lắm,” cô rầu rĩ thừa nhận. “Tại sao? Lá số tử vi hôm nay không tốt à?” Clodagh trêu chọc. “Thực ra thì, của đáng tội, không tệ lắm, nhưng cũng chẳng có gì khác cả. Cứ lúc nào tớ tìm được thứ gì đó vừa mắt là họ vội chạy tới và lấy chúng xuống khỏi mắc. Sau đó ta được biết là dòng sản phẩm đó bị đình chỉ lại!” Trong hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, trong khi Ashling cố thử hết chiếc này đến chiếc khác của loạt quần đầy thất vọng, Clodagh lang thang qua một biển quần áo bên cạnh. Cô không tưởng tượng nổi sẽ mặc bât kỳ thứ gì trong số này. “Nhìn xem những cái váy này mới ngắn làm sao!” Cô thốt lên, rồi tự giật mình. Mình vừa nói câu đó à? “Nghe hay đấy, những lời thốt ra từ miệng một người phụ nữ từng có thời mặc một cái vỏ gối thay váy.” “Tớ ấy à?” “Ô, với lại chúng cũng không phải là váy.” Ashling vừa mới để ý đến cái mà Clodagh vẫn ngắm từ nãy đến giờ. “Chúng là áo tunic. Để mặc bên ngoài quần.” “Tớ hoàn toàn lạc hậu rồi,” Clodagh khổ sở nói. “Nhưng việc này xảy ra khi những tiêu chí cậu tìm kiếm ở một món quần áo toàn là nó thấm những vết dơ của trẻ con tốt đến đâu... Cứ nhìn kiểu ăn mặc của tớ mà xem,” cô thở dài, vừa chỉ vào chiếc quần loe màu đen và cái áo khoác bằng vải bò của mình. Ashling bặm môi nhăn nhó. Clodagh có thể không phải là một nữ hoàng thời trang nhưng cô sẵn sàng đánh đổi bất kỳ thứ gì để được trông giống như bạn mình - chân Clodagh ngắn và thon thả, cái eo nhỏ nhăn trông càng nổi bật với chiếc áo khoác bó sát, mái tóc dày và dài lòa xòa tự nhiên trên đầu. “Thấy cái màu xanh lục kia không?” Clodagh nhảy bổ tới một chiếc áo màu lá bạc hà nhạt. “Hừm, cậu có thể hình dung nó với màu da trời không?” “Ưm, có,” Ashling nói dối. Cô ngờ là chuyện này có gì đó liên quan đến việc trang trí. “Đây chính xác là màu bọn tớ sẽ dùng cho giấy dán tường của phòng khách,” Clodagh hăm hở nói. “Thứ Hai họ sẽ tới và tớ không thể chờ được.” “Đã thay rồi à? Sao nhanh thế. Mới được có vài tuần từ hôm cậu bắt đầu đề cập đến chuyện đó.” “Tớ đã quyết định là phải thay đổi liên tục, cái màu đất nung khủng khiếp ấy làm tớ chán mớ đời, thế là tớ bảo cánh thợ trang trí rằng đây là trường hợp khẩn cấp.” “Tớ cứ tưởng màu đất nung đẹp chứ,” Ashling phát biểu. Ngay mới đây thôi Clodagh cũng từng nói thế. “Hừm, đẹp quái gì,” Clodagh nói một cách dứt khoát, và hướng sự chú ý trở lại với quần áo, quyết tầm tìm hiểu chúng. Cuối cùng cô mua một chiếc váy hai dây nhỏ xíu ở cửa hàng Oasis, ngắn và mỏng tang đến nỗi Ashling nghĩ ngay cả Trix cũng có khi phải chùn bước trước nó - mà những cô nàng như thế xưa nay vốn đã là của hiếm. “Cậu định mặc nó khi nào đây?” Ashling tò mò dò hỏi. “Chẳng biết. Đưa Molly đến vườn trẻ, đón Craig ở lớp học vẽ về. Nghe này, tớ chỉ muốn có nó thôi, được chứ?” Cô bướng bỉnh thanh toán bằng một chiếc thẻ tín dụng tuyên bố rằng cô là bà Clodagh Kelly. Ashling cảm thấy một nỗi đau nhói - và cô chỉ có thể đoán rằng cô thấy ghen tị. Clodagh không tự mình kiếm được đồng nào, ấy vậy mà lúc nào cô ấy cũng có rất nhiều tiền. Chẳng phải được sống như cô ấy sẽ tuyệt vời lắm sao? Và họ lại tiếp tục lên đường. “Ôi, hãy nhìn cái quần yếm nhỏ nhắn kia mà xem!” Clodagh thốt lên, và sà vào một cửa hàng bán đồ trẻ con sành điệu bên đường. “Molly mà mặc trông sẽ rất kháu cho mà xem. Cả cái mũ lưỡi trai kia cũng sẽ rất bảnh trên đầu Craig nữa?” Chỉ khi nào Clodagh đã chi nhiều tiền hơn cho mỗi đứa con so với những gì cô tiêu cho mình thì cảm giác tội lỗi mới nguôi ngoai bớt. “Bọn mình đi uống cà phê chứ?” Ashling rủ, sau khi màn mua sắm điên cuồng kết thúc. Clodagh ngần ngừ. “Tớ muốn đi làm một chầu gì đó thì hơn.” “Bây giờ mới có mười hai rưỡi mà.” “Tớ chắc chắn là có những chỗ mở từ lúc mười giờ cơ.” Đó không hẳn là những gì Ashling định nói, nhưng cũng chẳng sao. Vậy là trong khi những người dân Dublin nằm sưởi dưới ánh nắng mặt trời cuối tuần đầy bất ngờ, nhâm nhi một ly đúp cà phê sữa Skinny Mocha Latté và giả vờ như đang ở Los Angeles, thì Ashling và Clodagh ngồi trong một quán rượu tối tăm của những ông già, nơi mà toàn bộ đám khách còn lại trông hệt như một lời cảnh báo sức khỏe của chính phủ chóng lại những nguy hiểm của ma men. Trên người họ không còn tĩnh mạch nào là còn nguyên vẹn. Ashling hào hứng huyên thuyên về công việc mới của mình, về những nhân vật nổi tiếng mà cô đã gần như được gặp, về chiếc áo thun miễn phí cô nhận được từ Morocco, trong khi tâm trạng của Clodagh chìm xuống tận đáy cốc rượu gin pha tonic của mình. “Có lẽ tớ nên kiếm một công việc,” đột nhiên cô ngắt lời. “Tớ vẫn luôn có ý định quay lại làm việc sau khi sinh Craig.” “Đúng vậy, cậu đã định thế.” Ashling biết Clodagh đang ngầm biện minh cho việc mình không phải là một trong những nữ siêu nhân vừa đi làm cả ngày vừa giỏi việc nuôi dạy con cái. “Nhưng cảm giác kiệt sức thật không thể nào tin nổi,” Clodagh quả quyết nói. “Cho dù cậu có nghe nói những gì đi nữa về cảm giác đau đẻ, như thế cũng chẳng thấm vào đâu so với địa ngục của những đêm mất ngủ. Lúc nào tớ cũng như rệu rã và thức giấc chẳng khác nào tỉnh dậy sau một cơn gây mê vậy. Hồi đấy tớ không thể nào đủ sức mà đi làm nữa.” Và thật may mắn là công ty máy tính của Dylan làm ăn cũng đủ phát đạt để cô không phải đi làm. “Thế bây giờ cậu có thời gian để đi làm chưa?” Ashling hỏi. “Tớ đang rất bận,” Clodagh khẳng định. “Ngoài một vài tiếng đồng hồ tới phòng tập thể dục ra, tớ không bao giờ có giây phút nào cho bản thân cả. Mà cậu biết đấy, toàn là những việc không đầu không cuối; thay những bộ quân áo bị nôn vào hoặc là phải xem hết phim khủng long Barney này đến phim khủng long Barney khác... Mặc dù,” cô nói, với một tia độc ác lóe lên trong mắt, “tớ đã kết liễu Barney rồi.” “Bằng cách nào?” “Tớ bảo với Molly là nó đã chết.” Ashling phá lên cười. “Tớ bảo con bé là Barney bị một chiếc xe tải cán,” Clodagh dữ tợn nói tiếp. Nụ cười của Ashling tắt dần. “Cậu không... thật á?” “Tớ đã nói thế, thật sự,” Clodagh ranh mãnh nói. “Tớ đã phải chịu đựng quá đủ với cái đồ chết tiệt to xác màu tím ấy rồi, và rất cả bọn nhóc hỗn xược khó chịu ấy, hết rao giảng đạo đức lại còn dạy tớ phải sống như thế nào nữa chứ.” “Chắc Molly buồn lắm?” “Con bé sẽ vượt qua thôi. Những chuyện tồi tệ vẫn xảy ra mà. Tớ nói vậy có đúng không?” “Nhưng... nhưng... con bé mới có hai tuổi rưỡi.” “Tớ cũng là người chứ,” Clodagh biện hộ nói. “Tớ cũng có quyền của tớ. Và tớ gần như phát điên với chuyện đó rồi, tớ thề đấy.” Ashling bối rối suy nghĩ. Nhưng có thể là Clodagh đúng. Mọi người đều nghĩ rằng các bà mẹ phải chế ngự tất cả ước muốn và nhu cầu của riêng mình vì những gì tốt đẹp cho con cái. Có lẽ như thế cũng không công bằng cho lắm. “Đôi lúc,” Clodagh nặng nhọc thở dài, “Tớ cứ tự hỏi, ý nghĩa rốt cuộc là gì chứ? Cả ngày của tớ chỉ quanh quẩn việc chở Craig tới trường, Molly tới vườn trẻ, đón Molly từ vườn trẻ về nhà, đưa Craig tới lớp học origami... Tớ là nô lệ.” “Nhưng nuôi dạy con cái là công việc quan trọng nhất mà một người có thể làm,” Ashling phản đối. “Nhưng tớ không bao giờ có cuộc trò chuyện nào với người lớn cả. Trừ với những bà mẹ khác, mà như thế thì toàn là kèn cựa nhau thôi. Cậu biết cái kiểu ấy rồi đấy - ‘Thằng Andrew nhà tôi hiếu động hơn cháu Craig nhà chị.’ Trong khi Craig không bao giờ đánh ai, thì thằng Andrew Higgins chết tiệt kia là một tiểu Rambo. Thật đáng xấu hổ!” Cô chằm chằm nhìn Ashling với ánh mắt u ám. “Tớ đã đọc những bài trên tạp chí viết về sự kèn cựa ở chỗ làm việc, nhưng nó chẳng là gì nếu so với những gì diễn ra trong nhóm bà-mẹ-và-trẻ-em cả.” “Nếu nói thế này có thể an ủi cậu, cả tuần nay tớ lo đến phát ốm vì tớ phải viết một bài báo về lớp học salsa,” Ashling giãi bày. “Nó thực sự khiến tớ thức trắng cả đêm. Cậu không phải đối mặt với kiểu lo lắng như vậy.” Cuối cùng để an ủi cô bạn, Ashling dịu dàng nói nốt, “Và trên tất cả, cậu có Dylan.” “À lại nói đến chuyện đó, hôn nhân không hoàn toàn như những gì người ta vẫn gán cho nó đâu.” Ashling không bị thuyết phục. “Tớ biết là cậu phải nói thế mà. Đó là quy tắc, tớ đã chứng kiến trong thực tế. Chẳng qua là những phụ nữ đã kết hôn không được phép nói rằng họ yêu chồng mình như điên, từ khi họ vừa kết hôn. Cứ tập trung một nhóm phụ nữ đã kết hôn lại với nhau là y như rằng họ sẽ tranh nhau xem ai là người nói xấu chồng mình nhiều nhất. ‘Lão nhà tôi vứt thẳng tất bẩn xuống sàn nhà,’ ‘Hừ, chồng tôi còn không bao giờ để ý là tôi vừa mới cắt tóc.’ Tớ nghĩ tất cả chỉ là do cậu thấy ngượng ngập vì vận may của mình mà thôi!” *** Quay ra đường phố ngập tràn ánh nắng, Ashling nghe thấy một giọng nói quen thuộc hét lên, “Salman Rushdie, Jeffrey Archer hay James Joyce?” Ra là Joy. “Cậu làm gì mà lại dậy sớm thế này?” “Thực ra thì đã đi ngủ tí nào đâu. Xin chào.” Joy uể oải gật đầu với Clodagh. Clodagh và Joy không thực sự quý nhau cho lắm. Joy thì nghĩ Clodagh quá được nuông chiều sinh hư còn Clodagh thì ghen với Joy vì cô nàng này quá thân thiết với Ashling. “Tiếp đi nào,” Joy giục. “Salman Rushdie, Jeffrey Archer hay James Joyce?” “James Joyce còn sống hay đang phân hủy?” “Đang phân hủy.” Ashling cân nhắc sự lựa chọn kinh khủng của mình trong khi mặt Clodagh là một bức tranh về vẻ ngơ ngác. “James Joyce,” cuối cùng Ashling quyết định. “Được rồi, cậu là đồ bò cái. Gerry Adams, Tony Blair hay Thái tử Charles?” Joy nhăn mặt. “Ooôi! Chắc chắn không là Tony Blair rồi. Và không phải Thái tử Charles. Sẽ buộc phải là số một thôi.” Ashling quay sang Clodagh. “Đến lượt cậu?” “Tớ phải làm gì cơ?” “Cậu chọn ba người đàn ông khủng khiếp và bọn tớ phải chọn sẽ ngủ với người nào.” Clodagh do dự. “Tại sao?” Ashling và Joy liếc nhln nhau. Đúng là tại sao thật? “Bởi vì là...ừm...cho vui.” “Tớ phải đi đây.” Joy giải nguy cho tinh huống khó xử. “Tớ sợ là tớ sắp chết mất. Gặp cậu sau nhé. Mấy giờ thì bọn mình tới River Club nhỉ?” “Tớ đã nói tớ sẽ gặp Lisa ở đó lúc chín giờ?” “Cậu có toàn những người bạn mà tớ không biết.” Clodagh đăm đăm nhìn theo Joy với ánh mắt trách móc. “Cô ta, và cái anh chàng Ted đó. Tớ bị chôn sống rồi.” “Ừm, tại sao cậu không đi chơi cùng bọn tớ nhỉ? Tớ vẫn mời cậu mãi đấy thôi.” “Tớ đi được, đúng không? Chắc chắn là Dylan có thể trông bọn trẻ thay một lần.” “Hoặc có thể là cả Dylan đi cùng cũng được.”