“Nước Lilt cho người ăn kiêng hay Purdeys nhỉ?” Ashling băn khoăn. “Mình không biết nữa.” “Hừm, quyết định đi,” Trix giục giã, ngòi bút vẫn đặt lơ lửng trên quyển sổ gáy xoắn. “Nếu chị không nhanh lên, cửa hàng sẽ đóng cửa mất.” Mặc dù nhóm Colleen mới làm việc cùng nhau chưa được hai tuần, họ đã hình thành nên một thông lệ. Một ngày sẽ có hai lần chạy ra cửa hàng, sáng và chiều. Đó là không kể một lần vào giờ ăn trưa và lần đi cho giã rượu. “Ừ, ồ,” Trix thốt lên. “Heathcliff [Tên một nhân vật trong tiểu thuyết nổi tiếng Đồi gió hú của Emily Bronte.] đây rồi!” Jack Devine sải bước vào văn phòng, đầu tóc bù xù mặt mày cau có. “Mình không thể nào quyết định được,” Ashling than thở, đau đầu vì chọn lựa đồ uống. “Tất nhiên là không rồi,” Jack nói một cách cay độc, trong khi vẫn không ngừng sải bước. “Đúng là đàn bà!” Cánh cửa văn phòng của anh đóng rầm lại và những cái đầu lại lắc lắc đầy thông cảm. “Bữa trưa làm lành với Mai rõ là không ăn thua rồi,” Kelvin vẫy vẫy một ngón tay đeo nhẫn nhận xét. “Thật là một anh chàng khốn khổ.” Shauna Griffin ngẩng đầu lên khỏi bản đọc soát lỗi của tờ Gaelic Knitting số Mùa hè năm nay, giọng chị ta run run. “Đẹp trai làm sao, nhưng cũng khó gần và bất hạnh làm sao.” Shauna Griffm là một phụ nữ to lớn phục phịch với vẻ ngoài cực kỳ giống với Honey Monster. Chị ta thường xuyên sử dụng quá liều khuyên dùng đối với Mills & Boons[Một nhà xuất bản ở Anh, chuyên về các tiểu thuyết tàm lý, tình cảm lãng mạn]. “Bất hạnh ư?” Ashling khinh bỉ hỏi. “JD ấy à? Đơn giản anh ta là một kẻ xấu tính.” “Điều cay độc đầu tiên mà tôi từng nghe thấy chị nói về ai đó,” Trix khàn khàn thốt lên. “Chúc mừng. Tôi biết là trong chị có điều đó mà! Chị đã thấy là chị có thể đạt được những gì một khi chị để tâm tới nó.” “Lilt cho người ăn kiêng,” Ashling trả lời một cách đắc chí. “Và một túi cúc áo.” “Trắng hay nâu?” “Trắng” “Tiền” Ashling chia ra một bảng, Trix viết tất cả vào danh sách của mình và chuyển sang người tiếp theo. “Lisa?” Trix hỏi, với vẻ tha thiết. “Chị có mua gì không?” “Hmmm?” Lisa giật mình. Cô đang mải nghĩ tận đâu đâu. Jack đã phát hiện ra là cô chưa tìm được nơi nào để ở, và thế là sau giờ làm anh sẽ đưa cô đi xem một ngôi nhà mà bạn anh muốn cho thuê. Cô cứ lo là anh sẽ quay lại với Mai sau bữa trưa, nhưng trông có vẻ như con đường của cô đã rộng mở. “Thuốc Lá?” Trix giục. “Kẹo cao su không đường?” “Ừ. Thuốc lá.” Cánh cửa lại bật mở và Jack hiện ra, trông gần như người quẫn trí. Trix vội vọt nhanh về bàn của mình, và bằng một cái gật cổ tay rất điêu luyện, cô mở ngăn kéo, ném bao thuốc lá vào trong và đóng sập lại. Jack đi lòng vòng qua các bàn nhưng không ai đón lấy ánh mắt của anh. Người nào kịp thì lừa lừa giấu thuốc lá của mình đằng sau vật gì đó. Lisa có một bao Silk Cut mở sẵn bên cạnh miếng lót chuột của cô, nhưng mặc dù Jack đã tần ngần và tưỏng như anh sẽ dừng lại, cuối cùng anh lại rảo bước đi lướt qua. Mọi người đều chột dạ. Thế rồi anh bước tới chỗ Ashling và dừng lại trong khi cả văn phòng khe khẽ thở phào. An toàn, được một lúc. Trái với ý muốn của chính mình, mặt Ashling vẫn ngẩng lên để nhìn thẳng vào anh. Anh lặng lẽ nghiêng đầu mình về phía bao Marlboro của cô. Cô cảnh giác gật đầu, căm ghét sự ngoan ngoãn của mình. Anh đối xử với cô mới khó chịu làm sao, nhưng cô dưòng như là ngươi duy nhất anh xin xỏ được thuốc lá. Chắc hẳn là cô phải có dấu “Đần” đóng trên trán. Mắt anh lạnh lùng nhìn cô, anh bập chặt môi mình quanh đầu lọc và, như mọi khi, chậm rãi, gọn gàng rút điếu thuốc ra khỏi bao. Cô miễn cưỡng đưa cho anh bao diêm của mình, cẩn thận để không chạm vào anh. vẫn không rời mắt khỏi cô, anh châm một que diêm, gí ngọn lửa vào đầu điếu thuốc, rồi vẩy tắt que diêm. Ngửa điếu thuốc lên phía trên, anh rít một hơi rất sâu. “Cám ơn,” anh lầm bầm. “Khi nào thì anh mới lại bắt đầu mua thuốc hả?” Trix vặn hỏi, vì lúc này chỗ thuốc của cô nàng đã tạm thời an toàn. “Rõ ràng là anh không bỏ thuốc được rồi. Mà thật không công bằng, chắc chắn anh phải kiếm hơn Ashling cả triệu thế mà vẫn xin xỏ không biết bao nhiêu thuốc của chị ấy?” “Tôi thế sao?” Trông anh có vẻ ngỡ ngàng. “Tôi thế sao?” Anh quay ánh mắt của mình về phía Ashling và cô bỗng như co rúm lại ngay trên ghế của mình. “Xin lỗi, tôi không để ý.” “Không sao mà,” cô lúng búng. Jack biến mất vào trong phòng mình và Kelvin nhận xét một câu khô khốc, “Dám cá là anh ta đang ở trong kia tự đá mình vì đã bóc lột nhân viên bằng cách xoáy cả thuốc lá của họ. Jack Devine, Người hùng của Giai cấp Công nhân.” “Kẻ học đòi Người Anh hùng của Giai cấp Công nhân thì đúng hơn,” Trix khinh miệt. “Sao lại thế?” Ashling không thể giấu nổi vẻ tò mò. “Anh ta chỉ muốn trở thành một ngưòi thợ thủ công bình dị, và làm một công việc lương thiện để đổi lấy một ngày công lương thiện.” vẻ khinh thường của Trix đối với những khát vọng khiêm tốn như thế hầu như đã quá rõ ràng. “Vấn đề là,” Kelvin giải thích, “Anh ta sinh ra trong một gia đình trung lưu và bị đè nặng dưới đủ các loại lợi thế. Như học hành tử tế chẳng hạn. Rồi anh ta nhận được bằng Thạc sĩ truyền thông. Sau đó…” anh ta hạ thấp giọng đầy vẻ hăm dọa, “anh ta bắt đầu thể hiện những kỹ năng quản lý xuất sắc.” “Sự công bằng làm trái tim anh ta tan vỡ,” Trix thở dài. “Tôi đoán anh ta bị hành hạ bởi nỗi dằn vặt trung lưu. Đó là lý do tại sao anh ta luôn tình nguyện sửa chữa mọi thứ. Và tại sao anh ta có tất cả những sở thích nam tính đó.” “Sở thích nam tính nào cơ?” “À, anh ta đua thuyền buồm, thế chẳng nam tính là gì,” Trix đưa ví dụ. “Mặc dù không được giai cấp công nhân cho lắm, đúng không? Nốc bia, hiện tại như thế là nam tính,” Kelvin nói. “Cả cặp kè với những cô nàng lai Việt Nam nữa chứ,” anh ta bổ sung, “như thế cũng rất nam tính đấy.” *** Ashling ngập ngừng bước khẽ tới chỗ Lisa. “Tôi hỏi cô chuyện này được không?” “Không, cám ơn cô,” Lisa buột miệng nói luôn, thậm chí còn không thèm ngẩng mặt lên khỏi bàn. “Tôi không muốn đi uống với cô và Trix hoặc với Joy bạn cô hay bất kỳ ai khác tối nay. Hoặc tối nào khác.” Tất cả mọi ngưòi đều cười thầm, trong sự đắc chí của Lisa. “Tôi không định hỏi cô chuyện đó.” Một mảng màu đỏ bầm vì xấu hổ lan dần lên cổ Ashling. Cô chỉ cố tỏ ra tử tế với một người lạ lẫm ở Dublin, nhưng Lisa làm mọi chuyện như thể cô mê mẩn cô ta vậy. “Đó là một câu hỏi liên quan đến công việc. Tại sao chúng ta không thực hiện trang tâm sự khác đi một chút?” “Khác như thế nào, Einstein?” “Chúng ta để một nhà tâm linh trả lời các câu hỏi, thay vì một chuyên gia tư vấn.” Lisa ngẫm nghĩ. Một ý tưởng không tồi. Rất hợp với tư tưởng thời đại, nhất là trong bối cảnh tất cả mọi người đều săn tìm một yếu tố tâm linh để giải quyết cuộc sống của mình. Bản thân cô thì không hề tin vào điều đó một tí nào – với tâm niệm rằng hạnh phúc của cô chủ yếu nằm trong chính tay mình - nhưng đó đâu phải là lý do để không rao bán nó ra với công chúng. “Có thể.” Cảm giác nhẹ nhõm làm dịu bớt sự tổn thương từ lời cạnh khóe của Lisa. Trong khoảng thời gian ngắn Ashling làm việc ở Colleen, nỗi lo lắng thường trực vì cái sự thiếu ý tưởng của mình đã giày vò cô. Rồi khi Ted gợi ý cô nên nghĩ về những gì cô sẽ muốn ở một tờ tạp chí thì bỗng nhiên những con đường rộng thênh thang cứ thế mở ra. Bất kỳ điều gì liên quan đến bói bài tây, cảm xạ học, phong thủy, khải huyền, thiên thần, pháp sư và lời nguyền đều gợi lên sự quan tầm của cô. Cánh cửa phòng Jack lại mở ra và mọi người vội vàng tán loạn che chở cho chỗ thuốc lá của mình. “Lisa?” Jack gọi. “Tôi nói chuyện này với cô được không?” “Tất nhiên.” Cô duyên dáng đứng lên khỏi bàn làm việc, phân vân không biết anh định nói với cô về chuyện gì. Có thể là anh đang định mời cô đi chơi không nhỉ? Khi anh đề nghị cô đóng cửa lại sự hồi hộp của cô càng tăng thêm. Và vụt biến mất khi anh nói với vẻ xin lỗi, “Thật không dễ gì để nói ra chuyện này.” Anh ngập ngừng, khuôn mặt đẹp trai cau có vì khó xử. Lisa điềm tĩnh nói, “Anh nói tiếp đi.” “Chúng ta không kiếm được nhiều mối quảng cáo,” anh nói, không úp mở. “Không có ai cắn câu cả. Chúng ta chỉ đạt được...” Anh kiểm tra sổ ghi chép trên bàn, “...hai mươi phần trăm những gì chúng ta đề ra.” Lisa co rúm người vì khiếp sợ. Trước đây chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Mặc dù trước kia họ vẫn luôn phải đàm phán về biểu giá quảng cáo, song các nhà thiết kế và công ty mỹ phẩm vẫn xâu xé lẫn nhau để giành những mục quảng cáo cả trang khi cô còn là tổng biên tập Femme. Và như tất cả mọi người trong giới tạp chí đều biết, khoản thu từ bán quảng cáo còn vượt xa những gì thu về từ doanh số bán tạp chí theo giá bìa. ít ra thì cũng nên như thế. Nếu không thể thuyết phục các công ty rằng một ấn phẩm nào đó là phương tiện lý tưởng nhất để quảng cáo cho sản phẩm của họ, thì coi như nó đi tong. Nỗi kinh hoàng như một cơn sóng đầy gai sắc cuốn phăng Lisa đi. Làm sao cô có thể sống qua nổi thất bại của một tờ tạp chí chết yểu? “Mới là những ngày đầu thôi mà.” cô cố vớt vát. Không còn cách nào hơn, anh buộc phải lắc đầu. Không phải thế, họ đều biết rõ như vậy. Trước khi đội ngũ biên tập của Colleen ra mắt, Margie đã thực hiện công việc tiền trạm trong hơn một tháng: những nhà quảng cáo quan tâm có rất nhiều thời gian để bập vào. Lisa nóng bừng mặt vì nhục nhã. Cô muốn ngưòi đàn ông này tôn trọng và khát khao cô vậy mà thay vào đó chắc chăn anh nghĩ cô là một kẻ thất bại. “Nhưng hay là họ không biết...?” Cô không thể không buột miệng. “Biết gì cơ?” Cô cố tìm cách diễn đạt lại nhưng không thể. “Biết rằng tôi là tổng biên tập?” “Tên tuổi cô rất có trọng lượng,” Jack nói, rất khéo léo và khi cô nhận thấy anh đã khó khăn thế nào khi lựa lời, một cảm giác đau đau nhói lên. “Nhưng thị trường mới, độc giả mới, chưa có nền tảng...” “Tôi tưởng anh đã nói rằng Margie là một con Rottweiler cơ mà. Rằng bà ấy có thể thuyết phục cả Chúa đăng ký một trang quảng cáo.” Khi bị nghi ngờ, hãy đổ lỗi cho ngưòi khác. Một phương châm đã phục vụ Lisa rất đắc lực suốt từ bấy đến giờ trong sự nghiệp của cô. “Margie rất xuất sắc trong việc huy động quảng cáo từ các công ty Ireland,” Jack giải thích. “Nhưng văn phòng tại London đang phụ trách các hãng mỹ phẩm và nhà thời trang quốc tế. “Chúng ta làm đến đâu rồi?” Anh hổi. “Chúng ta đã có những chuyên mục cụ thể kiểu như thế nào? Chúng ta cần ném vài khúc xương cho văn phòng London, để họ giới thiệu với những khách hàng quảng cáo tiềm năng.” Mặt Lisa trắng bệch như một chiếc mặt nạ trong khi cô lục lọi trong đầu mình. Những chuyên mục cụ thể! Cô mới ở cái vị trí chết tiệt này chưa được hai tuần, bị quẳng vào đưòng cùng, trong một đất nước xa lạ. Cô đã và đang phải làm việc đến bở cả hơi tai để cố gắng thu xếp mọi việc đâu vào đấy, vậy mà chưa gì họ đã muốn biết những chuyên mục cụ thể rồi! “Chỉ là một ý tưởng thô thôi,” Jack nói, với sự nhẹ nhàng đến nát lòng. “Rất tiếc phải làm chuyện này với cô.” “Tại sao tất cả chúng ta không vào phòng họp để hội ý về tiến độ công việc?” Lisa gợi ý, đầu gối cô bủn rủn đến tê tái. Và nhất là khi ai cũng tưởng làm chủ biên một tờ tạp chí là ngon lành lắm vậy. Đó là công việc đáng sợ nhất, đi kèm với những đêm mất ngủ, chẳng có gì chắc chắn, không lúc nào thảnh thơi. Tháng nào cũng phải lo duy trì doanh số. Và ngay khi bạn đã mệt nhoài vì vắt kiệt sức mình đến giới hạn cuối cùng để làm được điều đó, bạn lại phải quay về và làm lại tất cả từ đầu. Xét cho cùng bạn cũng chỉ là một ngưòi bán hàng được tô vẽ. Với cố gắng làm ra vẻ hừng hực khí thế, Lisa lao từ trong phòng Jack ra ngoài, nhưng bắp thịt ở chân cô mềm nhũn và mồ hôi rịn ra lấm tấm trên bờ môi. “Vào phòng họp, tất cả mọi người, ngay lập tức!” Những người không làm cho Colleen cưòi thầm, lấy làm mừng vì không bị cật vấn. “Được rồi.” Lisa kéo dài thời gian bằng cách tặng một nụ cười khủng bố cho khắp bàn họp. “Có lẽ tất cả các bạn đều muốn cho Jack và tôi biết các bạn đã làm những gì trong hai tuần qua. Ashling?” “Tôi đã gửi thông cáo báo chí tới tất cả các nhà thời trang và...” “Thông cáo báo chí?” Lisa hỏi một cách châm biếm. “Không có sự khởi đầu cho tài năng của cô sao?” Những cái cười khẩy ngoan ngoãn bật ra từ chỗ Trix, Gerry và Bernard. “Vậy là những kẻ khờ sẽ chịu bỏ ra 2,5 bảng để đọc thông cáo báo chí của Colleen à? Chuyên mục, Ashling, tôi đang nói đến những chuyên mục! Cô có gì rồi?” Ngỡ ngàng trước thái độ gây gổ của Lisa, Ashling trình bày bài phóng sự về salsa của mình. Trong khi cô miêu tả về lớp học, giáo viên và những học viên khác, Lisa có vẻ dịu đi đôi chút. Thé thì tốt rồi. Được cổ vũ bởi những cái gật gù của Lisa, Ashling thao thao bất tuyệt nói về câu lạc bộ diễn ra sau giờ học. “Thú vị lắm. Khiêu vũ cổ điển đúng nghĩa với rất nhiều sự tiếp xúc bằng cơ thể. Thực sự là rất...” Vì lý do nào đó cô thấy ngần ngại khi sử dụng từ đó với sự có mặt của Jack Devine trong phòng. Anh ta khiến cô cảm thấy không thoải mái. “Rất gợi tình” “Còn yếu tố lãng mạn thì sao?” Lisa hỏi thẳng vào vấn đề chính. “Cô có gặp anh chàng nào không?” Ashling lúng túng. “Tôi, ừm, có nhảy với một anh chàng,” cô thừa nhận. Trong khi mọi ngưòi đồng thanh ồ lên và tranh nhau gặng hỏi chi tiết, Jack Devine chỉ nhìn cô qua đôi mắt nhắm hờ. “Chỉ là một điệu nhảy thỏi mà,” Ashling phản đối. “Anh ta thậm chí còn không hề hỏi tên tôi.” “Cô đã chụp ảnh câu lạc bộ đó,” Lisa nói. Đó không phải là một câu hỏi. Khi Ashling gật đầu, cô nói tiếp, “Chúng ta sẽ làm một bài dàn suốt bốn trang với chủ đề này. Hai nghìn từ, càng sớm càng tốt. Trình bày làm sao cho hấp dẫn vào.” Nỗi kinh hoàng nhớp nháp vồ lấy Ashling và cô sẵn sàng đánh đổi bất kỳ điều gì để vẫn đang được làm việc ở Womans Place. Cô không thể viết. Kỳ cạch với những việc lặt vặt, tẻ ngắt là sở trưòng của cô, cô thực sự, thực sự rất giỏi chuyện đó, và nó cũng chính là cơ sở để Colleen thuê cô vào làm. Chẳng lẽ Mercedes, hay một tay cộng tác viên nào đó, không viết được sao? “Có vấn đề gì à?” Lisa bĩu môi mỉa mai. “Không,” Ashling lúng búng. Nhưng bụng cô thắt lại vì hoảng sợ khi nhận ra mình đang phải nhận một công việc quá sức. Joy sẽ phải giúp cô. Hoặc là Ted - anh ta vẫn phải soạn thảo rất nhiều báo cáo cho công việc của mình ở Bộ Nông nghiệp. Tiếp theo trong chương trình nghị sự là mục của Trix về cuộc sống của một cô gái bình thường, số đầu tiên là về những nguy hiểm của trò bắt cá hai tay. Về việc sẽ rắc rối đến mức nào khi ở trên giường với anh bạn trai này trong khi chàng bạn trai kia ghé qua nhà và mẹ bạn cho anh ta vào. Câu chuyện rất buồn cười, độc đáo và hoàn toàn có thật. “Lạy Chúa lòng lành, Patricia Quinn,” Jack thích thú lắc đầu. “Hóa ra tôi đã sống một cuộc đời quá là yên ả.” “Tôi sẽ không khuyên mọi người làm theo đâu,” Trix thốt lên. “Anh ta và mẹ tôi ở ngoài phòng khách xem phim Hearbeat, còn tôi mắc kẹt trong phòng ngủ với người kia, bịa đủ cớ để không chịu đi. Tôi già đi phải đến mười tuổi.” “Già thêm như thế là cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Hai mươi lăm?” Jack cưòi tít cả mắt. Ashling chăm chú nhìn anh ta với một vẻ băn khoăn chua chát. Tại sao lúc nào anh ta cũng quá quắt với mình đến thế nhỉ? Tại sao không lúc nào anh ta vui vẻ với mình. Đúng lúc cô kết luận rằng có lẽ đơn giản vì mình không có gì là thú vị thì Ashling chợt bắt gặp vẻ mặt của Lisa. Một quyết tâm hiện rõ và vẻ ngưỡng mộ không thể lẫn vào đâu được. Lisa mê anh ta rồi, Ashling nhận ra, và bụng cô bỗng quặn lên. Neu như ai đó có thể thu hút được Jack Devine khỏi cô nàng Mai quyến rũ kia, thì đó hẳn phải là Lisa. Phải như thế nào thì mới có được quyền năng như vậy nhỉ? Rồi Lisa trình bày những nét chính của một chuyên mục “hài hước” mà đúng lúc đó cô vừa mới nghĩ ra. Đánh giá những chiếc giường khách sạn gợi tình nhất ở Ireland, xếp hạng căn cứ vào độ trang nhã của vỏ chăn ga gối, độ cứng của đệm, khoảng không gian để “chiến đấu”, và “yếu tố còng tay” - những đầu giưòng bằng sắt rèn hoặc cọc của khung màn chăng bốn góc là lý tưỏng nhất. “Chúa ơi, dù họ có đang trả cho chị bao nhiêu đi nữa, thì chị cũng hoàn toàn xứng đáng!” Trix tràn trề ngưỡng mộ. “Mercedes?” Lisa cật vấn. “Thứ Sáu này chúng tôi sẽ tới Donegal để chụp độc quyền bộ sưu tập Mùa đông của Frieda Kiely,” Mercedes kiêu kỳ nói. “Chúng ta nên dàn ra khoảng mười hai trang với bộ ảnh này.” Friead Kiely là một nhà thiết kế thời trang Ireland rất được ưa chuộng ở nước ngoài. Bà ta tạo ra những kiểu kết hợp cực kỳ hoang dại và lộng lẫy; vải tuýt thô Ireland sánh vai với vải sa mỏng tang; vải lanh Ulster rực rỡ kết với những tấm lụa thêu bằng kim móc; những ống tay áo được đan dài chấm đất. ấn tượng tổng thể là lãng mạn và phóng túng. Thật ra thì với Lisa thì như thế là hơi quá phóng túng. Nếu như phải trả những mức giá đến thế - mà tất nhiên là đừng hòng có chuyện cô trả tiền rồi - thì cô vẫn thích kiểu may cắt gọn gàng của Ngài Gucci hơn. “Hay là thực hiện một bài phỏng vấn bà ta?” Lisa gợi ý. Mercedes cười phá lên. “Ôi không, bà ta là đồ điên. Cô sẽ không moi được một từ tỉnh táo nào từ bà ta đâu.” “Chính xác,” Lisa dằn giọng. “Như thế đọc lại càng hay.” “Cô không biết bà ta là ngưòi như thế nào...” “Chúng ta đang giới thiệu bộ sưu tập Mùa đông của bà ta, điều tối thiểu bà ta có thể làm là cho chúng ta biết bà ta ăn sáng bằng món gì chứ. “Nhưng...” “Hãy gây ấn tượng với tôi đi,” Lisa nheo mắt, nhại lại câu của Calvin Carter. Có thể điều đó sẽ khiến Mercedes thấy buồn cười nếu như cô biết Lisa đang làm gì. Nhưng cô không biết, vì vậy lựa chọn duy nhất của cô là ném cho Lisa một cái lườm độc địa. Jack chuyển sự chú ý của mình sang Gerry. “Tiến độ trang bìa thế nào rồi?” Lisa căng thẳng theo dõi. Gerry ít nói đến nỗi cô không để ý gì đến anh ta và hậu quả là cô hoàn toàn không biết anh ta làm việc của mình có ra hồn không nữa. Nhưng Gerry đã chìa ra một số mẫu trang trí bìa - ba cô gái khác nhau được lồng với một loạt các loại font chữ và nội dung, không khí chung mà anh ta tạo ra cực kỳ hấp dẫn và vui nhộn. “Tuyệt vời,” Jack trầm trồ. Rồi anh quay sang Lisa. “Vậy còn chuyên mục nhân vật nổi tiếng của chúng ta thì đến đâu rồi?” “Vẫn đang xúc tiến,” Lisa mỉm cưòi ngọt xớt. Bono và nhóm The Corrs từ chối trả lòi điện thoại của cô. “Nhưng điều thú vị hơn là, mặc dù chúng ta là một tạp chí dành cho phụ nữ, và có đến chín mươi lăm phần trăm độc giả của chúng ta sẽ là phụ nữ, theo tôi sẽ rất độc đáo nếu có một chuyên mục trên tờ Colleen do đàn ông phụ trách.” Chờ chút đã, Ashling nghĩ, đầu óc cô đờ đi vì choáng váng, đó là ý tưởng của mình cơ mà... Miệng cô máp máy, bật ra những tiếng “Ô” và “A” câm lặng, trong khi Lisa vẫn điềm nhiên nói tiếp, “Có một nghệ sĩ hài và những nguồn tin của tôi cho biết anh ta sắp sửa trở thành ngôi sao. Vấn đề là anh ta sẽ không chịu làm bất kỳ điều gì cho mộr tạp chí của phụ nữ, nhưng tôi sẽ thuyết phục được anh ra làm ngược lại.” Đồ chó cái, Ashling nghĩ bụng. Đồ chó cái khốn kiếp. Mà chẳng nhẽ không một ai nhớ? Chẳng nhẽ không một ai nhận ra...? “Tôi...” Ashling buột miệng. “Cái gì?” Lisa nạt, khuôn mặt đẹp đẽ của cô trông thật đáng sợ, đôi mắt màu xám đanh lại và lạnh lẽo như đá cẩm thạch. Ashling, chưa bao giờ giỏi trong việc đứng lên tự bảo vệ mình, lúng búng. “Không có gì.” “Đó sẽ là bước đột phá lớn,” Lisa mỉm cười với Jack. “Anh ra là ai?” “Marcus Valentine.” “Cô nói nghiêm túc chứ!” Jack thực sự sôi nổi hẳn lên. “A-ai cơ?” Ashling hỏi, chưa hết cú sốc này đã đến cú sốc khác. “Marcus Valentine,” Lisa cáu kỉnh nói. “Cô đã nghe nói đến anh ta chưa?” Ashling câm lặng gật đầu. Cái gã mặt tàn nhang đó trông không có vẻ gì là giống một người “sắp trở thành ngôi sao” cả. Chắc chắn là Lisa nhầm rồi. Nhưng cô ta có vẻ rấttự tin với nhận định của mình... “Anh ra biểu diễn tối thứ Bảy này rại một nơi có tên là River Club,” Lisa nói. “Cô và tôi sẽ đến đó, Ashling.” “River Club?” Giọng Ashling nghe khản đặc gần nhưTrix. “Tối thứBảy?” “Đúnggg.” Lisa nhăn mặt vì bực bội. “Ted bạn tôi cũng biểu diễn ở đấy,” Ashling nhận ra mình đang nói. Lisa nheo mắt ngờ vực. “Ô vậy sao? Tuyệt lắm. Chúng ta cò thể có màn giới thiệu sau cánh gà.” “Cũng may là tôi không có kế hoạch gì cho tối thứ Bảy cả,” Ashling nghe những từ đó buột ra từ cái miệng xưa nay vẫn rất ngoan ngoãn của mình. “Đúng thế,” Lisa lạnh lùng đồng ý. “Cũng may.” Trong khi mọi người lục rục rời khỏi phòng họp, Lisa quay sangJack. “Hài lòng chứ?” cô khiêu khích. “Cô thật phi thường,” anh nói, hoàn toàn chân thành. “Rất phi thường. Cám ơn cô. Tôi sẽ nói chuyện với họ ở London.” “Bao lâu nữa thì chúng ta sẽ biết?” “Có lẽ phải đến tuần sau. Đừng lo, cô đã đưa ra những ý tưởng tuyệt vời, tôi cho là sẽ tốt cả thôi. Sáu giờ đi xem nhà cô OK không?” Tê tái và căm giận vì bất công, Ashling quay về bàn mình, cỏ sẽ không bao giờ tử tế với đồ chó cái đó nữa. Cứ thử nghĩ mà xem, cô cảm thấy tiếc cho cô ta, bơ vơ không bạn bè ở một đất nước xa lạ. Cô đã cố tha thứ cho Lisa về cái trò liên tục khiến người khác phải bẽ mặt đầy độc địa với lý do rằng chắc hẳn cô ta đang rất bất hạnh và hoảng sợ. Nhiều lúc Ashling hổ thẹn nhận ra chính cô thậm chí cũng gần như cười phá lên khi Lisa bóng gió chê Dervla béo, Mercedes nhiều lông, Shauna Grifflin thiểu năng, bản thân cô thì khúm núm đến thê thảm. Nhưng từ giờ trở đi, Lisa Edvvards có bị chết vì cô đơn chăng nữa thì cô, Ashling Kennedy, cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Dán bệt trên chương trình bảo vệ màn hình máy tính với ảnh George Clooney của cô là một mẩu giấy nhắc việc màu vàng, nói là “Dillon” đã gọi điện, cô lột mẩu giấy xuống, màn hình kêu lách tách vì tĩnh điện. Chắc chắn là chưa đến tháng 10, phải không nhỉ? Dylan gọi điện cho Ashling hai lần mỗi năm. Vào tháng 10 và tháng 12. Để hỏi xem anh nên mua gì cho Clodagh nhân dịp sinh nhật và cho Giáng sinh. Cô gọi lại cho anh. “Chào Ashling. Cò thời gian uống nhanh chút gì đó sau giờ làm ngày mai chứ hả?” “Không được. Em còn phải viết một bài báo kinh khủng - có thể là để đến gần cuối tuần đi, được khỏng? Mà tại sao vậy, có chuyện gì thế?” “Không có gì. Có lẽ thế. Anh sắp ra ngoài tham dự một hội thảo. Anh sẽ gọi lại cho em khi quay về.”