Surrender My Love
Chương 5
Chiếc xe bò chậm rãi lê từng bước trên con đường nhỏ xuyên rừng, một bà già với đôi tay gân guốc và mái tóc đã điểm bạc đang ngồi phía sau dây cương. Một phụ nữ trẻ tâp tễnh theo sau chiếc xe, không một chút đau đớn bởi cô ta bị tập tễnh là do từ lúc sinh ra môt bên chân ngắn hơn chân kia. Họ ngửi mùi xác chết bốc lên rất lâu trước khi nhìn thấy những thi thể đang rải rọc trên đường. Đó là thứ mùi mà bà già Valda luôn chào đón, còn cô cháu gái của bà, Blythe, thì ghê tởm nhưng đã quen thuôc từ lâu.
Cuối cùng thì ho cũng nhìn thấy những xác chết, Valda đánh chiếc xe sang môt bên đường và háo hức nhảy xuống. Bà vốn là môt bà già nhanh nhẹn so với tuổi của mình, bà bắt đầu di chuyển dọc theo các xác chết để tìm kiếm những túi tiền còn xót lại của những kẻ xấu số.
Không lâu sau Blythe nghe thấy tiếng cằn nhằn của bà cô “ Khiếp, lũ dọn đường đã vét sạch”.
Đáng lẽ bà nên nói là những kẻ dọn đường khác, bởi lẽ chính hai cô cháu Valda cũng là những người “dọn đường”. Những cuộc chiến đã tàn phá mảnh đất này- trong nhiều năm đã từng là nơi kiếm cơm của bà, và buộc bà phải theo chân những kẻ thù Đan Mach. Với lí do là bà đang tìm kiếm con trai mình, không ai phê phán khi bà đi dò la quanh những thi thể ngã xuống và vơ vét từng đồng xu hay trang sức còn sót lại trong túi họ.
Nhưng những gì Valda nói là hoàn toàn đúng. Những kẻ dọn đường khác đã tìm thấy những xác chết này và vét sạch. Tất cả những đôi ủng, áo choàng, đồ da, vũ khí và cả đồ len đều bị lấy sạch. Chỉ còn hai mảnh áo chẽn là còn lại bởi lẽ những vết thương đã khiến chúng te tua đến mức không ai thèm lấy. Hầu hết những người đàn ông này vẫn còn chiếc quần trong bê bết máu và sặc mùi chết chóc còn những đôi vớ của họ đã bị lột sạch. Hai trong số họ thì hoàn toàn trần truồng, có lẽ đồ lót của họ vẫn còn sạch sẽ nên đã bị cướp đi.
Blythe đứng bên đống xác chết và kiên nhẫn chờ bà cô của mình xong xuôi công việc. Valda thì quá tức giận vì không còn gì để mà lấy, và đang kéo mạnh một trong những áo chẽn còn sót lại. Blythe biết rằng nàng có thể giặt sạch và khâu lại để bán nó đổi lấy một bữa ăn nóng sốt.
Blythe ghê tởm khi chạm vào một xác chết, và bà cô thì chưa bao giờ bắt nàng phải giúp mình , điều mà nàng lấy làm biết ơn. Nàng thường bán những thứ họ tìm được , và thậm chí bán mình khi vào mùa đói kém. Valda đã nuôi nấng nàng và đây là người thân duy nhất mà nàng biết. Nhưng Valda đã già và đang khẩn thiết cần một mái nhà hơn là một chiếc xe bò và cái rét rình rập quanh chiếc giường của bà.
Đó không phải là điều vô vọng, ít nhất là giờ đây, khi Valda nghe tin vợ của người anh họ đã qua đời, và bà cùng cô cháu Blythe đang trên đường tới thăm người anh tại Bedford. Chính vợ của Aldrich đã không cho họ vào nhà khi họ van nài, nhưng giờ thì bà ta đã chết, và Valda hi vong người anh họ mình sẽ cưới Blythe và cho họ một mái nhà mà họ ao ước. Ông ta luôn đối tốt với con bé, dù nó trông hơi di dạng. Một mái nhà và thức ăn mỗi ngày quả là môt điều tốt lành.
Đôi mắt nàng nhìn quanh khi chờ đợi bà cô của mình. Nàng ghét cảnh chết chóc, vì đã chứng kiến quá nhiều, nhưng đôi mắt nàng vẫn bị hút vào chúng với một niềm đam mê không mấy lành mạnh. Và đôi mắt nàng lại trở lại tới một người đàn ông mà nàng đã nhìn ngắm nhiều lần đến mức cuối cùng nàng cũng quyết định lại gần.
Anh ta là một trong số hai người đàn ông đã bị vét sạch và Valda đã lật ngửa người anh ta- vừa lẩm bẩm và chửi rủa vì anh ta quá to lớn – để tìm kiếm những chiếc nhẫn trên đôi tay anh. Có lẽ anh đã không đeo cái gì, vì nếu có anh đã mất vài ngón tay- cách nhanh nhất để những kẻ dọn đường lấy đi một chiếc nhẫn dính chặt vào đôi tay.
Một cái xác còn nguyên vẻ trẻ trung mà Blythe không thể nhìn thấy môt vết thương nào, trừ những vết seo chứng tỏ anh là một chiến binh. Anh cũng là người trẻ nhất, lớn nhất mà nàng từng biết đến. Nhưng chính khuôn mặt anh là nơi nàng không thể rởi mắt, khuôn mặt thiên thần, đẹp đến mức khiến bầu ngực nàng nhói đau. Và lần đầu tiên trong nhiều năm nàng nhìn một xác chết như thế, đôi mắt nàng nhỏ lệ.
Đó chính là bởi sức hút của anh khiến Blythe, một người không quen biết có thể khóc trước cái chết cả môt người đàn ông trông như anh. Và đây là điều nàng đang làm, mà bà cô nàng không hề biết, và nàng còn ngồi phục xuống cạnh anh, đôi bàn tay đặt lên đôi má anh. Làn da anh vẫn còn ấm và mềm, khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. Và nàng bất ngờ rụt tay lại khi cảm nhận được hơi thở của anh.
“ Cô Valda, người đàn ông này chưa chết”
Valda nhìn lên khi đang gập chiếc áo chẽn vừa lấy được và đáp “ Thì sao? Hắn cũng sớm chết thôi”
“ Nhưng trên người anh ta không có một vết thương nào”
Valda lại gần và nhìn xuống người đàn ông. Bà lật mạnh người anh và nhận thấy không có một vết thương nào. Bà quỳ xuống và nâng đầu anh lên bằng cả đôi tay và tìm thấy vết hằn đã đánh gục anh, nhỏ bằng nắm tay bà.
Bà thả đầu anh xuống măt đất cứng không mảy may bận tâm đến chấn thương có thể mang lại cho anh. Anh cũng không gây ra một tiếng động nào.
“Anh ta đã bị đánh vỡ sọ”, bà nói một cách tự nhiên “ Thường thì họ khó mà tỉnh dậy sau những vết thương như vậy”
“ Nhưng anh ấy có thể?”
“ Ừ, anh ta có thể, với sự chăm sóc thường xuyên, điều mà anh ta không thể có ở chốn này. Giờ thì đi theo ta, ta đã xong việc”.
“ Cháu có thể chăm sóc anh ấy”
Sắc măt Valda chuyển sang tức giận “Không, sao cháu có thể? Chúng ta còn không có đủ thức ăn để cắm trai tại đây. Và sẽ tốn nhiều thời gian nếu chúng ta làm vậy. Anh ta có vẻ khó mà qua khỏi”
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông, Blythe trở nên bướng bỉnh “ Nếu có một cơ hội để cứu sống anh ấy, cháu sẽ làm “
“ Nghe này, chúng ta không thể nấn ná ở đây thêm. Chúng ta cần tới ngôi lành tiếp theo để mua thêm lương thực”
“ Vây chúng ta có thể mang anh ấy theo”
Valda giật manh tay nàng “ Cháu có điên không vây? Vì sao chúng ta phải làm điều ngu xuẩn đó”
“ Để cứu sống anh ấy”, Blythe giải thích đơn giản.
“ Nhưng anh ta chẳng là gì với chúng ta”
Khi ấy Blythe nhắc tới một điều đảm bảo Valda sẽ đồng ý “ Anh ta sẽ ban thưởng cho chúng ta môt món hời nếu chúng ta cứu anh ấy, không chỉ vài xu và một trăm là ít. Anh ta là lãnh chúa. Nàng không muốn chúng ta trông bớt nhếch nhác khi tới gặp Aldrich ư?”
Valda có vẻ động lòng, nhưng vẫn còn lưỡng lự “ Nhưng đây không phải là công viêc dễ dàng – nhét thức ăn xuống cổ họng một kẻ dở sống dở chết không thể nuốt được. Anh ta sẽ yếu dần và có thể chết đi sau một tuần”
“ Có thể là hai trăm--”
“ Vậy hãy giúp ta cho anh ta lên xe. Nhưng ta cảnh cáo cháu, nếu anh ta không tỉnh vào lúc chúng ta tới Bedford, ta sẽ tự chôn anh ta vào bụi rậm. Ta không thể tới gặp Aldrich với người đàn ông này, anh ấy sẽ không cho chúng ta bước vào cửa. Ông anh ta không thích dính dáng đến quý tộc. Không tốt đẹp gì. Vậy cháu hứa đi, hoăc không ta sẽ bỏ mặc anh ta ở đây. “
Blythe gật đầu vui vẻ, với niềm tin tưởng mạnh mẽ rằng họ có thể chữa lành vết thương cho anh trong nửa tháng – trong thời gian họ tới Bedford với con bò già của họ. Tất nhiên là người anh không vừa với chiếc xe. Cái lưng của anh cần được nghỉ ngơi vì thế chân anh thả dọc đuôi xe bởi lẽ chân anh quà dài, và mỗi lần gặp ổ gà trên đường thì chân anh lại quệt xuống măt đường. Nhưng dù thế thì anh vẫn không tỉnh.
Ngày qua ngày, Valda thì ngày một cằn nhắn, mặc dù bà đã chỉ cho Blythe cách để đưa thức ăn vào cổ họng anh. Tuy vậy, cũng không mấy thức ăn trôi vào dạ dày theo cách đó, măc dầu nàng có thể nhận thấy anh đang dần hồi phục một cách chầm chậm.
Nhưng nàng vẫn dành cho anh sự chăm sóc chu đáo nhất , nàng đã yêu anh. Thậm chí nàng đã bán mình để mua thịt nấu súp cho anh, khi chính nàng và Valda không có thức ăn cho chính họ. Nàng lấy làm vui vẻ với niềm tin rằng anh sẽ sống mặc dầu thực tế là anh chưa hề cất môt tiếng nào, chưa từng cử động nhúc nhắc một đốt xương nào, chưa hề mở mắt, và cứ liên tuc lên cơn sốt.
Blythe thưc tâm đã làm hết cách có thể,mặc dù cả nàng và Valda đều không biết mấy về chữa trị vết thương. Nhưng , khi họ tới Bedford thì tình trang của anh vẫn không có gì biến chuyển. Với lời hứa từ trước với bà nàng, Blythe cố nấn ná thuyết phục bà nàng cắm trại thêm hai ngày nữa, nhưng nàng không thể đòi hỏi thêm gì nữa. Tương lai của chính nàng còn đang bị đe doa, một cuộc sống tốt hơn hay không. Valda thì chắc chắn rằng tương lai của họ sẽ bị đe dọa nếu đem theo một người đàn ông mà họ không quen biết.
Nhưng, chúa giúp nàng, đó là điều khó khăn nhất Blythe từng làm, là để lại anh . Nàng đã khóc khi mặc cho anh bộ đồ trong đống đồ chôm chỉa được của Valda, thậm chí phải vật lộn với bà cô của mình, vì Valda không muốn phí phạm, còn Blythe thì không muốn để anh trần truồng như khi họ tìm thấy anh. Đó là điều tối thiểu nàng có thể làm cho anh, giờ thì nàng phải bỏ mặc anh. Cuối cùng thì nàng vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình, nàng vỗ vào anh hết lần này đến lần khác, gào thét mong anh tỉnh dây, tức giân với sự trớ trêu của số phận, sau tất cả những cố gắng của nàng, thì bà cô của nàng đã đúng. Anh sẽ không tỉnh dậy.
Cuối cùng thì chính Valda đã kéo nàng đi, phàn nàn về đôi mắt sưng húp của nàng, rằng Aldrich sẽ không thích như vậy. Blythe không còn quan tâm gì vào lúc đó. Nàng sẽ khiến Aldrich cưới nàng, dù mắt có sưng húp hay không . Và mặc dù nàng không thể găp lại người đàn ông ấy thêm một lần nào nữa, dù anh ấy là ai thì nàng sẽ nhớ đến anh trong suốt phần cuối của cuộc đời mình.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
32 chương
30 chương
38 chương
6 chương
32 chương
54 chương