Surrender My Love
Chương 15
Hành trình ngày tiếp theo cũng như Erika dự kiến. Kristen cưỡi ngựa bên cạnh chồng nàng, điều này có nghĩa là người phụ nữ Đan Mạch đáng nguyền rủa sẽ không được để một mình trên xe với một người không có khả năng tự vệ như Selig. Không có khả năng tự vệ? Người đàn ông này có thể vẫn yếu ớt như một đứa trẻ, nhưng anh ta có thứ vũ khí sắc bén đó là lời nói.
Erika lấy làm mừng vì nàng không bị ép phải đồng hành một cách quá gần gũi với anh ấy, mặc dầu điều đó đồng nghĩa với việc nàng sẽ phải đi bộ. Nàng không ngại về chuyện đó, ngoại trừ việc nàng vẫn chưa được trả lại đôi giầy của mình.
Nàng thậm chí còn không chắc đó có phải là một sự sơ suất cố ý không ,vì không chỉ mỗi Kristen là người trói cổ tay nàng với một sợi dây thừng dài móc với chiếc xe ngựa. Thorolf cũng đã làm điều này, và nàng nghi ngờ rằng anh nhận ra việc nàng không mang theo giầy, vì chiếc váy của nàng quá dài. Người phụ nữ Nauy chỉ quên nàng đã bị tháo giầy vào ngày hôm trước, hoặc có thể là họ hi vọng đôi chân nàng sẽ bị tổn thương và nàng không còn khả năng chạy trốn bằng đôi chân của mình nếu có một cơ hội trốn thoát.
Erika đã nhận ra sự sơ suất đó ngay lập tức, nhưng vì một vài lí do nực cười, có lẽ vì Selig đang quan sát khi nàng bị trói lại vào phía sau chiếc xe, niềm kiêu hãnh tự tôn khiến nàng ngẩng cao đầu và từ chối việc đề nghị một đôi giầy cho mình. Không mấy khó khăn cho nàng để theo kịp chiếc xe vì nó di chuyển không quá nhanh, nhưng đôi tất nàng đang mang không thể bảo vệ nàng khỏi mặt đường thô ráp.
Nàng bắt đầu bằng việc đi bộ bên cạnh chiếc xe, nơi nàng không thể nhìn vào bên trong chiếc xe cũng như người đàn ông bên trong không thể nhìn thấy nàng. Nhưng hàng giờ trôi qua, nàng bị tụt lại phía sau. nàng không ngã một lần nào, nhưng sự nỗ lực, cùng với sự gia tăng nhiệt độ trong ngày, khiến nàng đổ mồ hôi như tắm.
Mặt trời đã lên cao khi vị lãnh chúa Saxon cưỡi ngựa lại gần nàng và mời nàng một chút nước. Anh ta ghét người Đan Mạch, theo lời của anh rể anh ta, nhưng nàng không nhìn thấy một chút căm hờn nào trong đôi mắt anh. Sự hiếu kì, bối rối, nhưng không phải là sự thù hận như nàng đã thấy ở những người khác.
Nàng nắm lấy bao nước, mong anh ta sẽ rời đi , nhưng thay vào đó anh ta nói: “ Ai đánh cô?”
Vết sưng trên má của nàng, tất nhiên, khá rõ để nhận thấy. Bên cạnh cơn nhức mà nàng có cảm thấy, nàng cũng có thể nhìn thấy vết thương khi nhìn xuống. Nàng còn băn khoăn không biết nó có thâm tím hay không. Nàng không biết hỏi ai.
“ Vợ của ngài”, nàng đáp.
Thái độ của anh ta cũng không thay đổi “ Cô ấy cần xem xét lại sự hung dữ của mình”
Quả là hung dữ. Nàng có lẽ không bao giờ quên được con dao găm kề vào cổ họng mình
“ Tôi cũng mong điều đó”
“ Cô ư? Vì sao?”
Nàng liếc nhìn anh ta, tự hỏi liệu anh ta chỉ đơn thuần là tò mò, hay là còn một lí do khác cho những câu hỏi này. Một cách ngần ngại, nàng nói thật “ Tôi nghi ngờ về việc cô ấy chưa nhìn thấy lưng của anh trai mình”
“ À, về việc tra tấn. Tại sao cô làm vậy?”
Nàng ngạc nhiên vì anh ta lại hỏi điều đó, vợ anh ta không nói gì ư?
“ Anh ta bị nghi ngờ là gián điệp. Những câu trả lời của anh ta có vẻ không đúng sự thật” Đó không phải là tòan bộ, không phải là là lí do thực sự, anh ta đã xúc phạm nàng, đề nghị chiếc giường của nàng, nhưng nàng muốn biết “ Tại sao mọi người lại thấy việc tra tấn là bất thương?Tôi nghi ngờ về việc anh sẽ làm khác như thế nếu là tôi”
“Có lẽ, nhưng tôi là một người đàn ông và khuôn mặt thiên thần của anh ta không có tý ảnh hưởng nào đến tôi”
“ Tôi không thấy có gì khác biệt cả -“ nàng vẫn đối đáp gay gắt.
“ Cô không nhận ra ư? Phụ nữ mê mẩn anh ấy. Họ yêu quý chứ không tra tấn anh ấy”.
Erika cũng biết điều đó, nếu hoàn cảnh không can thiệp nào. Điều này bắt đầu làm nàng tức giận, rằng Selig thần thánh có thể được thả một cách dễ dàng nếu một người đàn bà phải phán xử anh ta. Những người ở đây đều nghĩ vậy. Kể cả em gái anh ta.. Và nhớ về những gì mà anh đã xúc phạm nàng, nàng biết rõ rằng chính anh ta cũng nghĩ như vậy.
“ Vậy cô muốn một lời tự thú?”
“ Cái gì?”, nàng liếc nhìn anh ta một lần nữa, điếng người vì bất ngờ cho đến khi nàng nhớ ra là anh ta đang hỏi về vụ tra tấn “ không – tôi – anh ấy đã xúc phạm tôi và tôi mất bình tĩnh”
Royce ngóai đầu lại và bật cười lớn. Erika thì nghiến răng. Nàng đáng lẽ không nên thú nhận sự thật đó.
“ Điều này không có gì đáng cười cả”, nàng nói.
“ Đó là sự thật. Sự bình tĩnh? Giờ thì mọi việc có vẻ có lý hơn rồi.”
Anh ta đang ngụ ý rằng đó là phản ứng bình thường của một người đàn bà, và Erika thì đang cố gắng phủ nhận điều đó. Sự tự chủ của nàng được lấy lại nhanh chóng, nếu nàng không bị sao nhãng bởi tai nạn của Thurton.
Selig quan sát họ với đôi mắt mở hé. Anh không mấy thích thú khi Royce tỏ ra quan tâm đến tù nhân của mình, đặc biệt là khi anh không nghe rõ những gì họ đang nói. Anh càng không thích thú với ý nghĩ rằng nếu muốn Royce có thể thả cô ta đi, và Selig không thể làm gì được vào lúc này, gây ra một cuộc chiến giữa hai nhóm người, điều mà anh không làm.
Nhưng điều đó có thể xảy ra, điều mà anh không muốn thử nghiệm. Cô ta sẽ không được thả, không bởi anh, cho đến khi anh đã trả đủ món nợ, và điều đó có thể mất vài năm.
Anh quan sát họ, và nhận ra rằng cô ấy trở nên tức giận và phớt lờ Royce cho đến khi anh ta quay đi. Selig có năng lực kì diệu – đọc được suy nghĩ của phụ nữ - thậm chí là người mà anh căm ghét. Không, không phải tất cả, chỉ người này thôi, vì anh chưa bao giờ ghét phụ nữ nào trước đó, và thực tế là rất khó khăn cho anh khi phải ghét phụ nữ. Đặc biệt một người phụ nữ yêu kiều như thế. Vài giờ sau khi khởi hành, em gái anh tới, để nói rằng Erika đã đi bộ khá dài.
Phản ứng đầu tiên của anh là lo lắng, và ngay lập tức anh thấy hoảng sợ vì điều đó. Thậm chí anh không tin nổi rằng mình lại có cảm giác ấy. Anh phải tự nhắc mình rằng đây không phải là một phụ nữ bình thường, và anh không thể đối xử như với những người phụ nữ khác. Tốt hơn hết là lanh nên quên nàng là một người phụ nữ, nhưng điều đó là không thể.
Anh đã từ chối lời đề nghị của Kristen , và nàng phải tranh luận với anh “ Ý anh là kéo lê cô ta đi? Không có tổn hại gì đến em, nhưng em e rằng cô ta sẽ gẫy một cái gì đó đấy”, em gái anh thêm vào.
Anh không mấy hào hứng với việc tranh luận về vấn đề này “ Cô ấy khỏe hơn thế nhiều. Để kệ cô ta. Khi cô ta gần té xỉu thì sẽ cho cô ta cưỡi ngựa”
Anh vẫn còn đang bực tức với bản thân mình vì một vài giây lo lắng, đó có thể là một phản ứng tự nhiên với anh, nhưng đó cũng chính là cảm giác mà anh muốn gạt phăng đi. Thực tế giờ anh đang mong nàng có thể ngã để anh có thể tống nàng lên chiếc xe ngựa.
Và cũng không lâu hơn nữa. Nơi trước đây sợi dây lỏng và nàng thấy dễ dàng khi kéo nó để tránh vấp phải thì giờ đây chính sợi dây đang kéo lê nàng đi. Anh thấy kiệt sức với việc quan sát nàng. Nhưng anh không thể dừng được. Anh không rời mắt khỏi nàng kể từ khi nhìn thấy nàng ngã.
Anh nằm trên tấm ván, chầm chậm tiêu hóa núi thức ăn mà Kristen để lại cho mình, tận hưởng từng phút giây người phụ nữ Đan Mạch vật lộn. Anh như quên cơn đau của chính mình, tất cả chỉ còn tập trung vào Erika không có trái tim. Đáp lại, nàng phớt lờ anh hòan tòan, thậm chỉ không một lần đáp lại cái nhìn của anh.
Khi nàng vấp, đôi mắt nàng ngay lập tức gặp anh, cho anh biết rằng nàng không hiểu vẻ dò xét hiện lên trong ánh mắt ấy. Nàng đã không ngã, vừa kịp trụ lại được, nhưng đối với Selig thì thế là quá đủ.
Anh vẫy tay ra hiệu nàng lại gần chiếc xe. Ngay lập tức, cằm nàng ngẩng cao, thể hiện một sự chối từ. Anh cứng người lại, làm cơn đau lại bắt đầu trở lại. Điều khiến anh bực mình nhất là anh không thể ngay lập tức lại gần để kéo nàng lên và tống nàng vào cỗ xe ngựa. Nàng biết là anh không thể, đó là lí do vì sao nàng dám từ chối anh. Nhưng anh có những sự lựa chọn khác, tuy không mấy dễ chịu với anh nhưng có thể đạt được mục đích của mình.
Anh ngồi dậy khiến cho Ivarr chú ý – Ivarr đang cưỡi ngựa theo xe – và chỉ nói gọn lỏn “ mang cô ấy lại đây”.
Ivarr làm theo mà không một lời phàn nàn, nhưng Erika thì gào thét với phương thức này của anh. Anh ta (Ivarr) thậm chí còn không cần xuống ngựa, anh kéo cổ áo nàng và quẳng lên xe. Nàng tiếp đất bằng đầu gối trước tiên, nhưng đôi tay bị trói chặt không giúp ích gì trong việc ngăn nàng bổ nhào về phía trước.
Nàng nằm đó một lát, ơn chuá là mặt nàng không bị đập vào tấm gỗ, nhưng điều tệ hại nhất là thần báo oán đang ngồi lù lù ở cuối xe. Nàng đã chịu đựng đủ vào sáng nay. Thà chịu đựng những đau đớn thể xác còn hơn là những đau đớn về tinh thần mà anh có thể gây ra
Hòan tòan chủ đích tiếp tục đi bộ, nàng cuộn người để ngồi dậy, nhưng cũng không được bao xa khi nghe thấy mệnh lệnh ngắn ngủi của anh “ Ở yên đó, hoặc không tôi sẽ cho người trói chặt cô lại như trước”.
Anh ta có thể đọc được suy nghĩ của nàng ư? Giọng của anh ta có vẻ tức giận. Bởi vì nàng đã phớt lờ lời gọi của anh? Quá tệ . Nàng không sẵn lòng ở lại đây, không muốn tuân theo lệnh của anh ta. Và nếu anh ta muốn gây gổ, thì anh ta có thể làm mọi thứ và trở nên đáng nguyền rủa.
Nhưng Erika không hành động theo những suy nghĩ nổi loạn ấy ngoại trừ việc quay lưng về phía anh. Nàng là tù nhân của anh ta. Đó là điều không thay đổi. Từ chối mệnh lệnh của anh ta chỉ làm tổn thương lòng tự trọng của nàng mà không giải quyết được vấn đề gì. Nhưng đó không phải là lí do duy nhất khiến nàng ở lại trên xe.
Thậm chí khi anh ta yếu ớt như vậy, từ trong sâu thẳm nàng vẫn cảm thấy sợ anh ta mà nàng cũng chưa hiểu nổi tại sao lại như vậy. Đó không chỉ là sự hành hạ về tinh thần mà anh gây ra, đó là chính anh, ở gần anh, quá gần đến mức có thể hiểu, để chạm vào…và muốn chạm vào anh. Freya ngọt ngào, thật là một ý nghĩ ngu ngốc.
Cú giật bất ngờ vào bím tóc của nàng khiến nàng ngã ngửa lần nữa, và cú giật sau đó buộc nàng quay người lại. Tim nàng đập thình thịch khi cuộc vật lộn kêt thúc, không phải vì sự nỗ lực. Giờ đây nàng nằm kề anh, tuy thấp hơn vài inch, vì tấm ván anh đang nằm chỉ đủ rộng cho anh. Vì lí do đó, nàng không phải quay đầu để nhận ra anh đang nắm đuôi bím tóc nàng trong tay và không cuốn nó nữa khi giờ đây nàng đã ở chỗ mà anh muốn.
Anh ta chỉ cần hỏi hay đề nghị. Và nàng sẽ không thể không làm theo, khi biết rõ anh ta có thể ép nàng – theo cách mà anh đã làm. Nàng định nói với anh điều đó, nhưng đã không nói, đối diện với khuôn mặt ấy khiến nàng cảm giác như bị thôi miên. Anh nghe có vẻ tức giận, nhưng trông bề ngoài thì không có vẻ vậy. Trông anh rất hài lòng.
“ Cô trông không hề xinh đẹp chút nào vào lúc này, phải không wench?”, anh nói với âm điệu trầm, mặc dầu đó là một lời nói dối. Không biết làm sao mà anh thấy bộ dạng lôi thôi của nàng quá đỗi gợi cảm. Một chút bụi bẩn không làm giảm đi vẻ quyến rũ của nàng – một điều mà ngày càng khó khăn cho anh khi cố gắng phớt lờ. Nhưng nàng thì không biết điều đó, anh nói thêm “ Cũng không cao lớn và khỏe khoắn”.
Vì một lí do nào đó, nàng thấy xấu hổ. Chưa bao giờ nàng trông tồi tệ như thế này. Đôi bím tóc của nàng thì rối tung lòa xòa trước mặt và bết chặt vì mồ hôi. Bụi đường bọc lấy nàng và làm nàng vấy bẩn khi cố gắng dùng đôi tay lau mặt. Và mùi từ cơ thể nàng- thứ mùi nàng đã phải ngửi quá lâu đến mức bão hòa, nhưng anh thì chắc chắn là nhận thấy, đó là điều khiến nàng thấy nhục nhã nhất.
Mặc dầu bị thương tích với đôi mắt thâm quầng, trông anh vẫn thật hòan hảo. Nàng nhận thấy điều đó. Rằng anh muốn nàng biết rằng điều đó cho thấy những gì mà nàng có thể dự kiến từ những cuộc thương lượng sắp tới giữa hai người.
Nàng không muốn chơi cuộc chơi này “ Cứ giết tôi và mọi chuyện kết thúc”.
Anh chưa biết một người phụ nữ nào có mối liên hệ với mình mà gan góc đến vậy – ngoại trừ mẹ và em gái anh. Anh quá đỗi ngạc nhiên, mặc dầu không thể hiện ra. Thay vào đó anh chỉ mỉm cười.
Nàng thực sự ước anh đừng làm vậy. Mỉm cười khiến anh càng đẹp trai – và đáng sợ.
“ Không, cô sẽ không chết”, anh đáp “ Không tiền chuộc. Chỉ là những chuỗi hành hạ vô tận như cô đã từng dành cho ta”
“ Những ngày bị hành hạ của anh đâu có vô tận”, nàng cãi lại.
“ Với ta, ba ngày trong cái nhà tù của cô là vô tận. Tiếc là ta không có lấy một cái nhà tù giống như thế dành cho cô.”
Miệng nàng bỗng trở nên khô rát, nhưng nàng vẫn có đủ can đảm để hỏi tiếp “ Vậy anh định làm gì với tôi?”
“ Bên cạnh việc bắt cô làm nô lệ ư?”
Nàng cảm thấy khó thở “ Anh không thể bắt tôi làm nô lệ”
“ Thực tế cô đã là nô lệ của tôi”.
“ Nhưng anh trai tôi sẽ tới vì tôi”, nàng đáp rắn rỏi “ Anh ấy sẽ trả mọi giá với anh”
“ Tôi không phải là một người Saxon, và tôi cũng không chấp nhận những đồng tiền bồi thường. Một người Viking sẽ có sự báo thù. Cô nên biết điều đó – một người Viking”
Nhưng anh đang sống tại Wessex. Em gái anh đã cưới một vị lãnh chúa Saxon. Anh phải tuân theo luật của họ. Nàng đang cố gắng thuyết phục mình tin rằng mọi chuyện sẽ được dàn xếp và kết thúc bằng một món tiền phạt, nàng đang cố bám vào niềm hi vọng đó để tồn tại.
Một nô lệ ư? Anh không thể làm vậy. Nàng không bị bắt giữ trong một cuộc chiến, nàng bị bắt cóc đi trong chính ngôi nhà của mình. Anh ta có thể dòi tiền chuộc. Những đồng werfild. Anh cũng có thể lấy mạng nàng mặc dầu Ragnar sẽ giết chết anh. Nhưng bắt làm nô lệ, khi mà dòng họ của nàng cách đây vài dặm ư?
Mặc dầu ruột gan đang rối bời, nàng vẫn cố tỏ ra hiểu biết “ anh trai tôi sẽ không bao giờ để anh giam giữ tôi. Anh nên nghĩ đến một cái giá để thương lượng”
“ Tôi phải làm điều đó ư?”
Anh lại mỉm cười lần nữa, nhưng bím tóc nàng lại bị giật mạnh, chứng tỏ cơn giận của anh đã quay trở lại. Anh túm chặt lấy đôi bím tóc vòng trong tay mình.
“ Anh cô không liên quan gì đến chuyện này”, anh nói thêm, “ Nếu anh ta có tới, ta sẽ phải giết anh ta. VÀ khi đó ai là người mắc lỗi lầm đây?”
Nàng nhắm mắt lại. Anh ta đang bắt đầu khiến nàng sắp khóc. Anh ta muốn thấy điều đó. Nàng cảm thấy khó thở.
“ Có phải ta đã làm gì ảnh hưởng tới cô”, giọng anh thật êm.
“ Đúng”, nàng thì thào.
“ Vậy cô sẽ cầu xin ta tha mạng cho anh ta như thế nào?”
Người nàng cứng lại và gặp đôi mắt anh lần nữa “anh trai tôi không phải là người yếu đuối gì, anh ấy có thể tự lo cho mình”.
“ Vậy cô sẽ không cầu xin tôi”
“ Không”
“ Vậy ra cô cũng có sĩ diện cơ đấy. Tốt thôi. Làm tổn thương niềm kiêu hãnh của cô sẽ là một trong những ưu tiên của ta. Cô sẽ khiến điều đó như là một thử thách chứ?”
Nàng ước mình biết được chiến thuật của anh ta trong trò chơi này. Hay là anh đang hù dọa cô?
“ Không nếu tôi có thể”, nàng đáp một cách thận trọng.
“ Vậy cô định quỳ gối nhanh đến thế ư?”
“ Đó không phải là ý tôi”
"Tôi biết. Cô tính từ chối tôi, sự báo thù của tôi, nhưng tôi sẽ làm điều đó bất chấp những nỗ lực của cô. Tôi thề có thánh Odin”.
Ánh mắt anh rớt xuống đôi môi của nàng khi anh nói khiến nàng cứng người thêm lần nữa. Anh nhận ra và cười lớn. Tiếng cười có vẻ gượng.
“ Cô không có thứ đó để mà sợ tôi đâu’, anh nói “ Tôi đang có những nhu cầu khác cao hơn là hạ mình với thứ như cô”.
Nàng ước rằng những gì anh ám chỉ là những gì nàng đang nghĩ tới, rằng cưỡng bức không nằm trong danh sách những hình phạt anh dành cho nàng. Và một lần nữa, với trò chơi tâm lý loanh quanh của anh, có lẽ anh muốn nàng có hi vọng rằng anh sẽ làm đảo lộn nó.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
22 chương
52 chương
49 chương
29 chương