Ngày hôm đó, sau khi Từ Huệ Linh rời khỏi nhà của Hướng Xung thì mấy ngày sau không đi tìm hắn nữa. Việc điều tra bên Hoắc Thành cũng rơi vào ngõ cụt, anh đã điều tra về người tên là Hướng Xung này, nhưng mà người trùng tên trùng họ quá nhiều, căn bản là không thể nào điều tra hết được. Có lẽ anh nên tới mộ mẹ anh một lần nữa. Trước khi Hoắc Thành tìm được thời gian thích hợp để đi thăm mộ thì trường học đã tuyên bố chuyện tổ chức đại hội thể thao cho học kỳ này. Thẩm Oản Doanh làm một đại tiểu thư toàn năng, mỗi kỳ đại hội thể thao cô đều sẽ báo danh nhiều nội dung. Mặc dù học kỳ này Hoắc Thành mới chuyển tới, nhưng bình thường lúc học thể dục cũng có thể nhìn ra khả năng vận động của anh rất là tốt, cho nên ban cán sự đều cật lực khuyên anh báo danh thêm mấy nội dung. Cuối cùng Hoắc Thành báo danh tất cả nội dung mà Thẩm Oản Doanh tham gia, đương nhiên, anh tham gia đều là nội dung của nam. Ngoại trừ các cuộc thi cá nhân thì ngày cuối cùng của đại hội thể thao sẽ tổ chức cả thi đấu đồng đội giữa các lớp, nội dung là chạy tiếp sức kết hợp nam nữ. Trên tiết thể dục, giáo viên sẽ dựa theo thành tích khi đi học của mọi người mà rút ra một số học sinh chạy nhanh nhất để tạo thành một đội. “Sức bật của Hoắc Thành không tồi, em làm người chạy cuối cùng đi.” Giáo viên thể dục cầm sổ điểm trong tay, đánh một cái dấu ở sau tên của Hoắc Thành: “Vị trí gần cuối để cho Thẩm Oản Doanh chạy đi.” Ánh mắt Triệu Nghệ Manh nhìn giáo viên thể dục lập tức thay đổi, đừng nói thầy là fan CP của Hoắc Thành và đại tiểu thư nha?  “Các em xếp hàng dựa theo thứ tự mà thầy vừa xếp, chúng ta luyện tập vài lần.” Các bạn học không tham gia thi đấu tiếp sức thì được đi hoạt động tự do, học sinh tham gia thi đấu thì xếp thành hàng ở trên sân thể dục. Sau khi đứng thành hàng ngũ xong, giáo viên thể dục liền đưa gậy tiếp sức cho bạn học chạy đầu tiên, sau đó thầy cầm đồng hồ bấm giờ đứng ở một bên hô: “Chuẩn bị------bắt đầu!” Bạn học cầm gậy đầu tiên lập tức chạy vụt đi, cậu ấy chạy rất nhanh, nhưng mà không phối hợp tốt với người chạy thứ hai cho lắm, hai người vừa chạm nhau đã rơi mất gậy. Những bạn học ở đằng sau lập tức trở nên khẩn trương, nếu xảy ra ngoài ý muốn lúc giao gậy, thì tốc độ cũng sẽ bị chậm lại. Giáo viên thể dục vừa tính giờ, vừa thúc giục mọi người chạy nhanh hơn, Thẩm Oản Doanh vừa nhận lấy gậy tiếp sức từ bạn chạy trước đó liền dùng hết sức lực của mình chạy vụt đi. Thật ra so với môn bắn cung thì cô càng thích điền kinh, bởi vì khi cô dồn hết sức lực mà chạy, áp lực tích luỹ trong lòng cô cũng có thể được giải thoát ra ngoài. Nhưng mà trong mắt của mẹ cô, bắn cung sẽ càng thích hợp với vị một tiểu thư ưu nhã hơn.  Thẩm Oản Doanh chạy thật nhanh, Hoắc Thành đứng ở cuối đường chạy đã làm xong tư thế chuẩn bị. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một Thẩm Oản Doanh ra sức chạy về phía anh như vậy. Năm đó khi bọn họ kết hôn, tuy rằng ở chung cũng coi như là hài hoà nhưng Hoắc Thành vẫn luôn không xác định được, rốt cuộc Thẩm Oản Doanh có yêu anh hay không. Đôi khi anh sẽ cảm thấy, chỉ có anh cố gắng hết sức tìm cách rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người bọn họ, mà Thẩm Oản Doanh chỉ đứng ở tại chỗ không động đậy. “Hoắc Thành” Thẩm Oản Doanh bỗng nhiên gọi anh một tiếng, Hoắc Thành lập tức lấy lại tinh tinh thần, nhận lấy gậy tiếp sức trong tay cô một cách chính xác. Trong giây phút trao đổi gậy tiếp sức, tay của hai người cũng nhẹ nhàng mà xẹt qua nhau. Sợi tóc của Thẩm Oản Doanh bị gió thổi bay lên, làm cho ánh mắt của Hoắc Thành có chút mơ hồ, anh nắm chặt gậy tiếp sức trong tay, sau đó giống như gió mà chạy vụt đi. Thẩm Oản Doanh giảm tốc độ rồi dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Hoắc Thành. Bóng dáng người thiếu niên tắm trong ánh mặt trời, không màng tới chuyện gì mà xông về đích. Đồng hồ bấm giờ trong tay giáo viên cũng được ấn nút tạm dừng ngay giây phút này, Hoắc Thành chạy qua đích xong liền xoay người lại, vừa vặn thấy được Thẩm Oản Doanh đang dõi mắt nhìn anh. Có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đường chạy ở giữa hai người họ, Hoắc Thành chợt nhớ tới một câu thơ của Tagore. “Giây phút này, anh cảm thấy ánh mắt của em như chạm vào lòng anh, giống như sự im lặng của ánh nắng sớm mai chiếu trên đồng ruộng vắng vẻ sau khi thu gặt.” “Thời gian lâu hơn thầy dự đoán một chút, mấy đứa chạy thêm lần nữa đi.” Thầy thể dục sắp xếp lại mọi người để chạy lần thứ hai. Bọn họ chạy tổng cộng ba lần, sau khi chạy xong thì ai nấy đều có chút mệt mỏi, giáo viên cũng không bắt bọn họ học tiết thể dục nữa mà thả cho bọn họ hoạt động tự do. Hoắc Thành mua hai bình nước từ quầy bán đồ ăn vặt trong căn tin, anh đưa một bình cho Thẩm Oản Doanh, người còn đang giãn cơ ở trong góc. “Uống nước không?” Giọng nói của Hoắc Thành vang lên trên đầu, Thẩm Oản Doanh ngẩng đầu nhìn về phía anh rồi cười nói: “Cảm ơn.” Nắp bình nước soda đã được mở sẵn, Thẩm Oản Doanh mở nắp bình uống một ngụm rồi nói với Hoắc Thành: “Vận động một hồi xong có phải là cảm thấy tâm tình sẽ khá hơn nhiều đúng không?” “Ừ.” Hoắc Thành cũng uống một ngụm nước soda, nhìn các bạn học đang hoạt động trên sân thể dục. “Thật ra chuyện của mẹ cậu đã qua lâu như vậy rồi, tớ nghĩ, ba cậu không nói cho cậu, cũng là vì không muốn cậu suy nghĩ nhiều về chuyện này.” Thẩm Oản Doanh biết trong lòng Hoắc Thành rất để ý chuyện của mẹ anh, nhưng cô không biết việc bọn họ tiếp tục điều tra như vậy là đúng hay là sai. Nếu chân tướng thật sự cực kỳ tàn khốc, vậy thì Hoắc Thành có thể chấp nhận được không? Ánh mắt Hoắc Thành giật giật, không trả lời cô. Anh hiểu được suy nghĩ của Thẩm Oản Doanh, người chết đã đi xa rồi, chuyện cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, thật ra anh cũng không cần chấp nhất hay rối rắm chuyện này quá. Nhưng Hoắc Thành luôn cảm thấy anh cần phải biết rõ chuyện này. Cũng có thể là bởi vì nguyên nhân này nên anh mới sống lại chăng. “Gần đây tớ đang tìm người cảnh sát chịu trách nhiệm về vụ án năm đó.” Hoắc Thành nói: “Nếu liên hệ được với người đó thì hẳn là sẽ biết được chân tướng sự việc.” Thẩm Oản Doanh nghe anh nói như vậy thì hiểu được, anh không thể không điều tra rõ ràng, cô thở nhẹ ra một hơi, sau đó nói: “Vậy khi nào cậu cần giúp thì tớ luôn sẵn sàng hỗ trợ.” “Cảm ơn” Tầm mắt của Hoắc Thành dừng trên người Thẩm Oản Doanh, trong giọng nói nhu hòa mang theo ý cười không dễ phát hiện.  Thẩm Oản Doanh phát hiện bản thân gần đây càng ngày càng không chịu được ánh mắt của Hoắc Thành. Cô che giấu mà nuốt một ngụm nước bọt, sau đó ậm à ậm ừ trả lời. “Cuối tuần này tớ định đến thăm mộ của mẹ, cậu có muốn đi cùng tớ không?” Hoắc Thành hỏi cô. Thẩm Oản Doanh ngẩn người, sau đó liền gật gật đầu bảo: “Ừ.” Triệu Nghệ Manh vốn dĩ định tìm Thẩm Oản Doanh đánh cầu lông, nhưng cô lại thấy Thẩm Oản Doanh đang đứng chung với Hoắc Thành, cũng không biết là hai người họ nói cái gì mà không khí giữa hai người lại cực kỳ tốt đẹp. …...Trong không khí giống như chợt toát ra một mùi gì đó chua loét. Buổi chiều sau khi tan học, Thẩm Oản Doanh vẫn đi cùng với Hoắc Thành ra về, Phương Nhất Sưởng cố tình chờ bọn họ ở cửa cầu thang từ trước, thấy hai người vừa đi xuống liền theo chân bọn họ cùng đi. “Sau này tan học ba người chúng ta cùng nhau đi đi, đỡ cho hai người các cậu ở riêng rồi lại bị người khác đồn là đang yêu đương.” Phương Nhất Sưởng nói nghe cực kỳ nghiêm túc vì việc chung. Hoắc Thành nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì, Phương Nhất Sưởng lại tự đùa tự vui: “Đại tiểu thư, gần đây mỗi ngày tớ đều thức khuya học tập, cứ cảm thấy tức ngực khó thở, không thoải mái khắp cả người, mấy cậu biết loại cảm giác đó không?” Thẩm Oản Doanh cười cười nói: “Cố gắng nâng cao hiệu suất học tập, đừng thức đêm.” “Nhưng mà tớ hổng kiến thức quá nhiều, không thức đêm học thì sẽ học không hết.” Phương Nhất Sưởng tiếp tục diễn: “Cậu có thấy quầng thâm của tớ không? Tớ thật sự là quá khổ rồi.” Thẩm Oản Doanh nhìn hốc mắt của cậu ta, sau đó nói: “Triệu Nghệ Manh cũng thường hay đau đầu vì quầng thâm mắt, cậu vào nhóm hỏi cậu ấy xem, cậu ấy biết rất nhiều cách để giảm bớt quầng thâm đó.” “Nhưng nhìn Triệu Nghệ Manh không đáng tin cậy bằng cậu nha, a……” Phương Nhất Sưởng đột nhiên che lại ngực của mình: “Cảm giác lại có chút khó thở, mấy ngày nay thường xuyên sẽ như vậy.” Hồng Hồng ở bên cạnh: “......” Anh Sưởng, diễn hơi lố rồi. Hoắc Thành lạnh nhạt xem kỹ thuật diễn vụng về của Phương Nhất Sưởng, sau đó anh thu hồi ánh mắt, nói với Thẩm Oản Doanh: “Sao lại không thấy tài xế của nhà cậu?” Sự chú ý của Thẩm Oản Doanh lập tức bị anh hấp dẫn đi, cô cũng nhìn ra ngoài cổng trường. Bình thường tài xế nhà cô đều sẽ cố gắng đậu xe ở tại một vị trí, hôm nay chỗ đó lại đậu một chiếc xe khác, cũng không thấy bóng dáng tài xế đâu. Chiếc xe thể thao màu đỏ kia bất chợt chạy từ đường bên tới cổng trường, nhưng vừa tới gần thì lại bị những chiếc xe khác chặn đường mất. Chiếc xe màu đỏ dừng lại, một người phụ nữ đi giày cao gót mở cửa bước xuống xe, bà tháo kính râm ra rồi hất mái tóc của mình, hô một tiếng: “Oản Doanh.” Thẩm Oản Doanh nghe thấy giọng của bà thì có chút ngạc nhiên quay đầu lại: “Dì nhỏ, sao dì lại ở đây?” Giang Cẩn cong lên đôi môi đỏ mọng, cười nói với cô: “Tới thành phố A xử lý chút việc, dì đã nói với mẹ con rồi, tối nay dì đưa con đi ăn cơm.” “A, dạ vâng.” Thẩm Oản Doanh đi qua một hàng các xe chen chúc nhau trước cổng trường, tới trước mặt chiếc xe thể thao màu đỏ kia. Bởi vì màu sắc và hình dáng của chiếc xe này đều rất phô trương, Giang Cẩn trang điểm cũng rất khoe khoang, cho nên đã có không ít phụ huynh nhìn bà. Có vẻ như Giang Cẩn cũng không thèm để ý tới ánh mắt người khác, thoải mái hào phóng mà mặc kệ bọn họ đánh giá. Bà để cho Thẩm Oản Doanh lên xe trước, sau đó đưa mắt nhìn hai người nam sinh đi ra cùng với Thẩm Oản Doanh. “Hai đứa, đứa nào là Hoắc Thành vậy?” Hoắc Thành nhìn bà rồi trả lời: “Cháu ạ.” Giang Cẩn nhướn mày, nói với anh: “Cậu cũng lên xe đi, cùng đi ăn cơm.” Phương Nhất Sưởng lập tức không vui: “Vì sao cô lại rủ cậu ta?” Giảng Cẩn nhìn lại cậu rồi hỏi: “Cậu cũng là bạn học của Thẩm Oản Doanh? Nhìn bộ dạng có vẻ không được thông minh cho lắm.” Phương Nhất Sưởng: “......” Cậu chỉ cần tuỳ tiện học một chút là có thể tăng được hơn một trăm hạng, không thông minh chỗ nào! Hoắc Thành chuyên chú mà nhìn Thẩm Oản Doanh ngồi ở trên xe thể thao, sau đó anh đi tới chỗ xe của nhà mình rồi nói với tài xế hai câu, tiếp đó cũng ngồi lên xe của Giang Cẩn. Giang Cẩn lên xe, bà không có quay đầu lại nhìn, trực tiếp lùi xe chạy thẳng ra đường lớn. Sau khi chạy ra đường lớn, bà mới đưa mắt nhìn Hoắc Thành từ kính chiếu hậu: “Tôi nghe nói cậu đang quen Oản Doanh?” Hoắc Thành còn chưa có trả lời, Thẩm Oản Doanh đã vội vã giải thích trước: “Dì, có phải là dì nghe ông chủ tiệm bánh ngọt nói linh tinh gì không ạ?” “Nói linh tinh, dì nhìn cũng đâu thấy có gì linh tinh.” Giang Cẩn nói: “Gần đây con cũng không đến tiệm bánh ngọt nữa, còn mang đi rất nhiều đồ để ở đó. Làm sao, hiện tại không cần ca hát để xả stress nữa?” “A……” Giang Cẩn hiểu rõ mà “À” một tiếng: “Xem ra là tình yêu chữa khỏi cho con rồi.” “......Dì nhỏ, chúng con thật sự là không có quen nhau.” “Ok” Giang Cẩn gật đầu: “Vậy con có muốn yêu đương với nó không?” Thẩm Oản Doanh: “......” “Nhưng mà……” Ánh nhìn của Giang Cẩn lại quay về chỗ Hoắc Thành: “Muốn yêu đương với Thẩm Oản Doanh của chúng tôi, cũng không phải dễ như vậy. Tôi có đi hỏi thăm, cậu là cháu trai của Hoắc Khải Minh?” Hoắc Thành gật gật đầu: “Dạ.” “Không phải cậu học ở nước ngoài à? Sao lại đột nhiên trở lại rồi?” “Muốn về thôi ạ.” Giang Cẩn lại nhìn anh một cái, sau đó đánh tay lái rẽ trái ở giao lộ phía trước: “Buổi tối dẫn mấy đứa đi Thiên Hạ Cư ăn.” Thẩm Oản Doanh hỏi: “Có thể tiện đường mua mấy món ngọt dưới bách hoá Tinh Quang không dì?” “Được.” Giang Cẩn đã đặt phòng trước ở Thiên Hạ Cư, bà chở Thẩm Oản Doanh đi mua đồ ngọt trước, sau đó mới chạy xe đến Thiên Hạ Cư. Thật trùng hợp, phòng bà đặt chính là căn phòng mà kiếp trước Hoắc Thành và Thẩm Oản Doanh đến xem mắt nhau.