Trước máy bán hàng tự động, Hoắc Thành vẫn còn cầm hộp mì ăn liền vị thịt bò ớt cay trong tay, “Sao cậu lại tự mình đi xuống đây mua nước vậy?”   Thẩm Oản Doanh thành công khống chế được các cơ trên mặt mình, cười một cái với Hoắc Thành: “Tôi bị trật chân nhưng không thể việc gì cũng làm phiền các bạn khác giúp được. Khách sạn có thang máy, tôi cũng không cần đi bộ nhiều.”   Hoắc Thành khẽ gật đầu, nhìn cô nói: “Một lát nữa là ăn cơm tối rồi, cậu đừng về phòng nữa, ngồi dưới đây chờ luôn đi.”   “Ừ.” Thẩm Oản Doanh cũng lười quay lại phòng nên đồng ý.   Hoắc Thành đỡ cô đi ra một cái đình bên ngoài ngồi nghỉ. Trong đình được quét tước sạch sẽ, ngồi ở đây còn có thể trông thấy được những con diều đang bay trên trời với đủ loại kiểu dáng.   Nhưng hiện tại Thẩm Oản Doanh lại chẳng có tâm tư đi ngắm diều, cô chỉ nhìn chăm chăm vào hộp mì ăn liền Hoắc Thành để ở một bên.   Trong lòng cô rối loạn.   Cô không biết vì sao Hoắc Thành lại nói ra những lời vừa rồi, anh thật sự có người bạn thích ngồi rung chân ăn mì ăn liền, lại còn là mì thịt bò ớt cay sao? Trên đời nào có sự trùng hợp đến vậy?   Nhưng nếu không phải thì làm sao anh biết được mấy chuyện này?   Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến quyển tiểu thuyết đam mỹ bị Hoắc Thành nhìn thấy vào lần trước.   Anh bình tĩnh tiếp thu chuyện đó như vậy cũng có chút kỳ quái nhỉ?   Nhưng điều cô lo lắng nhất không phải những điều này, hiện tại chuyện cô cảm thấy thê thảm nhất là có vẻ hình tượng của cô ở trước mặt Hoắc Thành đã hoàn toàn sụp đổ mất rồi. Cô đứng trước mặt anh cứ giống như một người không mặc quần áo vậy.   … Khoan khoan, sao cô lại nghĩ đến mấy cái thứ đen tối kia vậy?   “Sao thế?” Hoắc Thành thấy Thẩm Oản Doanh vẫn luôn thẫn thờ không lên tiếng thì cất tiếng hỏi một câu.   “Không có gì.” Thẩm Oản Doanh theo bản năng phủ nhận, đưa chai nước trong tay lên chuẩn bị vặn nắp để uống một ngụm.   Nắp chai được vặn ra hết sức dễ dàng.   Thẩm Oản Doanh hơi sững sờ, lúc này cô mới phát hiện ra lúc Hoắc Thành đưa cho cô chai nước này thì đã giúp cô vặn nắp chai rồi.   Trong lòng như có một cảm giác lạ kỳ nào đó sinh sôi. Hơn nữa, chai nước này cũng là chai nước mà cô định sẽ mua.   Đối với khẩu vị của cô, Hoắc Thành cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.   Nhưng mấy thứ này lại dường như chẳng có gì quan trọng. Anh biết một số bí mật mà cô không muốn ai biết, nhưng anh không chê cười hay châm chọc cô, cũng không nhắc đến với người khác. Cô còn có thể cảm giác được rằng Hoắc Thành rất quan tâm đến cô.   Tuy rằng đây có thể là do mối quan hệ từ khi còn nhỏ của cả hai.   “Chờ khi chân khỏi, tôi cũng muốn đi thả diều.” Thẩm Oản Doanh ngửa đầu nhìn những cánh diều nơi chân trời, khóe môi hơi cong lên một nụ cười.   Hoắc Thành cũng nhìn theo cô, “Ừ” một tiếng: “Tôi đi với cậu.”   “Được.” Thẩm Oản Doanh nói rồi chỉ vào một con diều ở phía xa xa, “Cậu nhìn kìa, con rồng kia hình như là diều của Quý Diệu, loại diều này không dễ thả, không ngờ là Quý Diệu thả diều cũng siêu nữa.”   Hoắc Thành giật giật mày, hỏi Thẩm Oản Doanh: “Hình như cậu rất để ý đến Quý Diệu?”   Thẩm Oản Doanh cười ha ha hai tiếng: “Có một chút.”   Độ cong nơi khóe miệng Hoắc Thành lập tức kéo thẳng, anh còn muốn hỏi cô xem có phải cô thích Quý Diệu không nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.   Chẳng bao lâu sau đã đến giờ ăn cơm tối, các bạn học lục tục đi đến nhà ăn tập trung. Tiết mục biểu diễn buổi tối được sắp xếp vào bữa tiệc, đến lượt bạn nào thì bạn đó đi lên diễn, xong rồi thì xuống dưới ăn cơm.   Loại hình biểu diễn này, xưa nay các bạn học chọn hình thức ca hát là nhiều nhất, trình độ cao thấp không đồng đều nhưng ai ai cũng có người cổ vũ. Nếu nói tiết mục có thể khiến cho không khí của hội trường được đẩy lên cao nhất thì đó chính là tiểu phẩm được kết hợp giữa ban cán sự các lớp 11 của đám Triệu Nghệ Manh.   Cốt truyện của tiểu phẩm cũ rích không có gì mới nhưng các bạn học biểu diễn thật sự quá hài hước, hơn nữa thân phận ban cán sự của bọn họ tạo nên tương phản, đến cả thầy cô cũng cười tới không khép được miệng.   Triệu Nghệ Manh biểu diễn xong đi xuống, mặt mày rầu rĩ không vui: “Tớ xong rồi đó, kể từ hôm nay, danh tiếng một đời của tớ đều bị hủy cả rồi!”   Rốt cuộc là tại sao lúc trước cô ấy lại phải đồng ý tham gia cái tiểu phẩm này cơ chứ!   Thẩm Oản Doanh cười nhìn cô ấy: “Sao vậy được, tớ cảm thấy vừa rồi cậu biểu diễn khá lắm. Tớ thấy lúc cậu biểu diễn ngay cả Quý Diệu cũng cười mà.”   “Thật hả?” Dù sao Quý Diệu cũng là đại nam thần đầu tiên của Triệu Nghệ Manh, nghe nói nam thần cười, cô ấy cũng vui vẻ, nhưng chỉ hai giây sau lại cảm thấy càng rầu rĩ hơn. “Hình như đây chẳng phải chuyện hay ho gì nhỉ?”   Cô ấy ghét bỏ cái tiểu phẩm này như thế, cuối cùng lại bị mọi người bình chọn thành người đứng hạng nhất đêm nay.   Triệu Nghệ Manh “hạnh phúc” nhận được một bộ bài thi do chính tay giáo viên các môn chọn lọc.   Triệu Nghệ Manh: :)   Sau khi về phòng, Thẩm Oản Doanh nhớ đến chuyện này vẫn còn cảm thấy buồn cười. Triệu Nghệ Manh hóa đau thương thành thèm ăn, mở tất cả đồ ăn vặt mà mình mang theo ra, kéo Thẩm Oản Doanh cùng nhau ăn đêm xem phim.   Hai người bọn họ vẫn luôn ở trong phòng nhưng cũng có bạn học khác thì lảng vảng ở bên ngoài.   Phương Nhất Sưởng gọi Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình đang chuẩn bị trở lại khách sạn qua một bên, nhìn bọn họ nói: “Ban ngày quá nhiều người nên tôi không tìm được cơ hội để hỏi các cậu. Hôm nay Thẩm Oản Doanh bị thương là các cậu cố ý đúng không?”   Khâu Tử Tình không đáp, Vương Đình Đình bùng nổ trước: “Phương Nhất Sưởng, cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy? Bọn tôi có mắt thần hả, còn có thể tính trước được cậu ta có bị thương hay không sao?”   Phương Nhất Sưởng nhếch môi cười cười, nói lại: “Có phải cố ý hay không thì trong lòng các cậu tự biết rõ. Tôi cũng không muốn nói nhiều, chỉ hy vọng sau này các cậu cách xa Thẩm Oản Doanh một chút, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí.”   Cậu ta nói xong thì xoay người rời đi, Vương Đình Đình nghẹn một lúc rồi mở miệng gọi cậu ta lại: “Phương Nhất Sưởng, có phải là cậu bị ngốc không vậy? Cậu không nhìn ra quan hệ của Thẩm Oản Doanh và Hoắc Thành rất tốt à?”   Phương Nhất Sưởng dừng lại, quay đầu nhìn cô ta: “Cậu có ý gì?”   Vương Đình Đình nói: “Tôi chẳng có ý gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cậu thích Thẩm Oản Doanh, Tử Tình thích Hoắc Thành, chẳng lẽ chúng ta không nên liên thủ hợp tác sao?”   “Liên thủ?” Phương Nhất Sưởng quay lại một bước, “Hợp tác?”   Cậu ta nở nụ cười: “Ngại quá, tôi không có bỉ ổi như các cậu.”   “Cậu…!”   “Phương Nhất Sưởng tôi thích một người thì sẽ quang minh chính đại mà theo đuổi, không cần ngầm chơi chiêu gì cả.” Cậu ta nói đến đây, giọng điệu mang theo vẻ cảnh cáo: “Tốt nhất các cậu cũng thu lại mấy cái thủ đoạn nhỏ nhoi chẳng ra gì đấy đi.”   Trong lòng Vương Đình Đình không phục, tại sao cô ta đột nhiên lại cầm kịch bản nữ phụ ác độc đúng không?   Thời nay nữ phụ ác độc đều có thể lật ngược tình thế, chỉ trong ngày hôm nay thôi, cô ta lại phải chịu nhiều sự bực tức như vậy, đúng là không bằng cả nữ phụ mà!   Đột nhiên trong đêm tối vang lên một tiếng thét chói tai.   Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình giật nảy mình, theo bản năng rụt người về phía ven tường.   Phương Nhất Sưởng cũng nghe thấy tiếng hét vừa rồi, cậu ta nhìn về phía phát ra âm thanh, nói với Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình: “Hai người các cậu vào sảnh lớn của khách sạn đi, rồi đi xem thử.”   Trong lúc hai nữ sinh hoảng hốt còn chưa bình tĩnh lại thì Phương Nhất Sưởng đã rời đi, cả hai vội vã đi về khách sạn.   Trong phòng, Thẩm Oản Doanh đang xem phim bỗng ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Triệu Nghệ Manh, cậu có nghe thấy tiếng gì không?”   Triệu Nghệ Manh đang đắm chìm trong bộ phim, bâng quơ lại một câu: “Tiếng gì cơ?”   “Hình như là tiếng thét của ai đó.”   Triệu Nghệ Manh nói: “Có khi cậu nghe nhầm, là tiếng trong TV đó.”   “Vậy hả?” Thẩm Oản Doanh cũng nhận định là mình nghe nhầm, vừa chuẩn bị tiếp tục xem phim thì tiếng chuông cảnh báo đột nhiên vang lên.   Lần này thì Triệu Nghệ Manh cũng nghe thấy, sợ tới mức vứt luôn đồ ăn vặt trong tay: “Chuyện gì thế? Chuyện gì thế? Cháy hả?”   “Không biết, nhưng hình như là cháy, bọn mình đi ra ngoài trước đã.” Thẩm Oản Doanh đứng lên, xem như còn bình tĩnh.   Triệu Nghệ Manh lo lắng gật đầu: “Ừ!”   Nói rồi cô ấy lập tức đỡ Thẩm Oản Doanh. Trên hành lang đã có khá nhiều bạn học, biểu cảm của mọi người đều có vẻ rất hoảng loạn.   Chuông cảnh báo vẫn chưa ngừng vang, trong lúc hỗn loạn có bạn học nhắc mọi người tuyệt đối đừng đi thang máy.    Bọn họ ở tầng ba, cũng coi như không cao, nhưng chân Thẩm Oản Doanh bị thương nên đây lại là một vấn đề.   Triệu Nghệ Manh đỡ Thẩm Oản Doanh đi rất chậm. Tiếng chuông cảnh báo khiến cho lòng người hoảng loạn, Thẩm Oản Doanh buông Triệu Nghệ Manh ra, nói với cô ấy: “Cậu đi xuống trước đi.”   “Như vậy sao được!” Trong lòng Triệu Nghệ Manh cũng sốt ruột, cô ấy không biết cháy ở đâu, không biết tình huống hiện tại ra sao nhưng bảo cô ấy bỏ lại Thẩm Oản Doanh ở đây rồi tự mình chạy đi thì lương tâm cô ấy sẽ rất bất an: “Như vậy đi, cậu vịn tường từ từ đi về phía cầu thang, tớ chạy đi tìm thầy đến đón cậu.”   Một mình cô ấy không bế được Thẩm Oản Doanh nhưng người trưởng thành thì có thể. Thầy cô ở ngay tầng dưới, chắc chắn lúc này đang tổ chức sơ tán học sinh.   Thẩm Oản Doanh gật đầu nói: “Ừ, vậy cậu nhớ cẩn thận đấy.”   “Tớ biết rồi, cậu cũng cẩn thận nha, tớ quay lại ngay thôi.” Triệu Nghệ Manh nói rồi chạy đi như bay về phía cầu thang thoát hiểm, vừa chạy đến cửa cầu thang đã đâm trúng một người, ngước mặt lên nhìn thì lại là Hoắc Thành.   Các nam sinh ở tại tầng một, cậu ấy đặc biệt chạy lên đây chắc chắn là để tìm Thẩm Oản Doanh.   Triệu Nghệ Manh thấy anh như trông thấy vị cứu tinh: “Hoắc Thành, cậu mau cùng tôi đi tìm đại tiểu thư thôi!”   Cô ấy tóm lấy Hoắc Thành rồi chạy quay lại.   Thẩm Oản Doanh nhìn thấy bọn họ chạy về đây từ phía xa, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Không phải cậu nói đi tìm thầy hả? Sao lại kéo Hoắc Thành đến?”   “Là tự cậu ấy đi lên đây! Người đi ngược chiều đẹp nhất!”   Thẩm Oản Doanh im lặng một chút, bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người bị Hoắc Thành bế lên: “Đi ra ngoài rồi nói tiếp.”   Cho dù là ở thời khắc sống còn như thế này, Triệu Nghệ Manh đứng xem vẫn cảm thấy nội tâm thiếu nữ của mình đang sục sôi.   Thẩm Oản Doanh được Hoắc Thành bế theo kiểu công chúa thì lại càng như thế, tuy biết rằng lúc này suy nghĩ miên man là không phù hợp nhưng cô lại chẳng thể khống chế được trái tim đang đập thình thịch của mình.   Hoắc Thành bế Thẩm Oản Doanh đi đến tầng hai thì thấy thầy giáo chạy đến. Anh không giao Thẩm Oản Doanh cho thầy mà chỉ nói phía trên còn có học sinh chưa sơ tán.    Thầy giáo vội vàng lên tầng ba, Hoắc Thành bế Thẩm Oản Doanh ra tới ngoài sân của khách sạn rồi mới thả cô xuống.   Trong sân có rất nhiều bạn học tụ tập, mọi người đều đang thảo luận về vụ cháy. Trên đường đi ra đây, bọn họ không thấy cháy ở đâu, hiện tại đứng ở bên ngoài cũng không thấy có chỗ nào bốc khói, thực sự có chút kỳ quái.   “Có phải là ai nhấn nhầm chuông báo cháy không?” Thẩm Oản Doanh hỏi.   “Có thể.” Hoắc Thành còn lôi kéo cánh tay Thẩm Oản Doanh, sợ ở đây quá nhiều người sẽ đụng trúng cô, “Chúng ta cứ ở đây chờ một lúc đã, cậu không bị thương ở đâu chứ?”   “Không có.” Thẩm Oản Doanh lắc đầu, đột nhiên nghe thấy có người gân cổ lên gọi mình.   “Đại tiểu thư! Cậu có thấy anh Sưởng không?” Hồng Hồng vừa gào vừa chạy đến chỗ Thẩm Oản Doanh. Hoắc Thành giơ tay ngăn cản cậu ta, lúc này Hồng Hồng cũng chẳng rảnh hơi để so đo chuyện này với anh, chỉ nói với Thẩm Oản Doanh: “Tôi không liên lạc được với anh Sưởng!”   Thẩm Oản Doanh nói: “Cậu không ở cạnh cậu ấy à?”   “Không, buổi tối anh ấy có việc đi ra ngoài.” Hồng Hồng không nói cho cô biết là Phương Nhất Sưởng đi ra ngoài để tìm Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình. “Tôi cứ nghĩ nghe thấy chuông cảnh bảo thì chắc chắn anh ấy sẽ lên lầu tìm cậu.”   “Trên đường đi xuống bọn tôi không hề gặp cậu ấy.”   Hồng Hồng cau mày, lo lắng Phương Nhất Sưởng gặp chuyện. Nhìn thấy Vương Đình Đình và Khâu Tử Tình trong đám người, cậu ta lập tức gọi các cô ta lại: “Phương Nhất Sưởng đâu?”   Dường như Vương Đình Đình bị chuông báo chạy dọa sợ, sắc mặt có hơi tái nhợt: “Vừa rồi bọn tôi ở bên ngoài nghe thấy tiếng ai đó hét chói tai, Phương Nhất Sưởng đi qua đó xem thử rồi.”   “Ở đâu?”   “Hình như là từ đầu bên kia của khách sạn.” Vương Đình Đình chỉ về phía tây khách sạn.   Triệu Nghệ Manh nói: “Không phải là cái phòng có quỷ kia chứ?”   Hồng Hồng sửng sốt: “Phòng có quỷ?”   “Ừ, chính là cái phòng phía tây của tầng một đó, tôi từng nghe đàn chị khối trên nhắc đến.”   Hồng Hồng nghe xong lời cô ấy nói thì quay đầu chạy về phía khách sạn, Hoắc Thành nhíu nhíu mày, nói với Thẩm Oản Doanh: “Tôi đi theo cậu ta, các cậu ở lại đây, đừng đi lung tung.”   Thẩm Oản Doanh gật gật đầu: “Ừ, các cậu phải chú ý an toàn đấy.”   “Tôi biết.”   Bởi vì còn chưa rõ ràng tình huống vụ cháy nên Hoắc Thành bảo Hồng Hồng vòng từ bên ngoài đi vào khách sạn. Bọn họ vừa mới đi đến cửa sổ phòng phía tây tầng một kia thì tiếng chuông cảnh báo cũng ngừng.    Đèn trong phòng sáng lên, qua cửa sổ, Hoắc Thành nhìn thấy trên tường treo một bức tranh sơn dầu.   Trên đó vẽ cảnh khu vườn cam mà anh đã cõng Thẩm Oản Doanh đi ra khỏi đó vào ngày hôm nay.   Dường như chỉ liếc nhìn một cái, anh đã nhận ra ngay đây là phong cách của mẹ mình.   Anh tiến về trước hai bước, thấy rõ được chữ ký ở góc phải bên dưới, Phương Kha.   Ngày đề trên đó là bảy năm trước. Chính là năm mà mẹ anh qua đời.