Đối với du khách thế giới Châu Âu luôn ẩn chứa bao điều hấp dẫn, lôi cuốn, bí ẩn, trong đó phải kể đến nước Pháp, nước Pháp, kinh đô tình yêu của thế giới, quê hương của sự lãng mạn, cho đến khi đặt chân đến đất nước này Mạc Tử Yên vẫn chưa kịp hoàn hồn. Mấy ngày trước là sinh nhật lần thứ 22 của Mạc Tử Yên, năm ngoái vì vừa mới sinh Ám Dạ Diễm không lâu cho nên bữa tiệc sinh nhật của cô được làm trùng ngày vào đầy tháng của con trai, năm nay cô đón sinh nhật cùng với gia đình chồng và con trai vừa mới hơn một tuổi, cha mẹ cô không thể tham gia bởi vì bọn họ sớm đã ra nước ngoài, hai người họ thường xuyên đi du lịch vòng quanh thế giới, mấy tháng trước Mạc Vũ Hiên lấy lý do ra nước ngoài bàn công việc để lừa Phó Hồng Minh, thực ra là ông muốn dẫn Vân Hinh Như đi tận hưởng thế giới của hai người, bỏ lại Mạc thị cho Phó Hồng Minh quản lí, Mạc thị nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ nhưng một mình Phó Hồng Minh quản lí thật sự là quá sức, vì vậy ông cũng lôi kéo Ám Dạ Duật qua giúp đỡ, khoảng thời gian đó anh thường đi sớm về trễ khiến cô đau lòng vô cùng. Trẻ con thích ăn đồ ngọt là chuyện bình thường, Mạc Tử Yên tuy đã lớn nhưng chấp niệm đối với bánh ngọt vẫn còn, ngày thường cô thường xuyên cùng nhau tranh giành bánh ngọt với con trai, tất nhiên lần nào cô cũng chiến thắng với chiến lợi phẩm của mình, bởi vì nếu Ám Dạ Diễm không chịu nhường cho cô thì cô nhất định sẽ giở trò làm nũng, chưa kể đến Ám Dạ Diễm có phản ứng hay không, Ám Dạ Duật chắc chắn sẽ buông vũ khí đầu hàng, anh cho phép cô ăn bánh ngọt nhưng mỗi tuần chỉ được ăn một cái, Mạc Tử Yên mặc dù có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, có lần mẹ con hai người còn vì một cái bánh kem mà tranh cãi quyết liệt, sau cùng vẫn là Ám Dạ Diễm ủy khuất nhường cô, Ám Dạ Duật nhìn một màn này chỉ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Sinh nhật ngày đó của Mạc Tử Yên không có mời người ngoài, cô chỉ xem đây là một bữa cơm gia đình, bất quá Ám Dạ Duật đã cho cô một bất ngờ, bữa tiệc sinh nhật lãng mạn nhất từ trước đến nay, bữa tiệc là tự tay anh chuẩn bị, hoa hồng cũng do chính lựa chọn từng cành từng cành, ngay cả bánh kem cũng do chính tay anh làm, cô không không biết anh đi học làm bánh từ khi nào, nhớ lại dạo trước thường xuyên nhìn thấy bột mì dính trên quần áo anh cô còn nghĩ rằng anh là đi đâu không cẩn thận bị dính vào, không ngờ là vì chuẩn bị cho sinh nhật của cô. Anh chu đáo đến mức khiến Mạc Tử Yên cảm thấy hai mươi hai năm trở lại, cô chưa bao giờ có được một bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời như thế này, cô vốn nghĩ là một món quà sinh nhật anh dành cho cô, nào ngờ anh lại cho cô một bất ngờ lớn hơn, sáng ngày hôm sau anh dẫn cô ra sân bay quốc tế dưới sự ngơ ngác của cô, hóa ra anh đã chuẩn bị tất cả hành lí cho hai người, vé máy bay cũng đã đặt sẵn, khác sạn bên kia đã chuẩn bị tốt, về phần con trai cô cũng không cần quan tâm, đã có một nhà Ám Dạ gia thay hai người chăm sóc, hiện tại cô chỉ cần ngủ một giấc, đợi sau khi máy bay đáp xuống liền có thể mở đầu cho chuyến hưởng tuần trăng mật của hai người ở một đất nước lãng mạn thế này. Ngồi trên máy bay, nhìn những đám mây đang trôi lơ lửng trên bầu trời khiến cô có cảm thấy không chân thực, lúc đầu hai người bọn họ kết hôn anh cũng không có chuẩn bị cho tuần trăng mật, mặc dù Minh Tâm cũng đã nhắc nhở, cô biết anh vì lo việc ở công ty nên mới không có thời gian sắp xếp cho tuần trăng mật của hai người nên cũng không có trách anh, anh tuy là chủ nhân của Ám Dạ thị nhưng công ty không thể một ngày không có chủ, huống hồ kiếp trước hai người bọn họ cũng không có đi hưởng tuần trăng mật nên cô cũng không có để ý đến vấn đề này, không ngờ người đàn ông này lại lén lút cô đi đặt vé máy bay, tâm tư của anh tinh tế đến mức khiến người vợ như cô cũng cảm thấy xấu hổ. Phi trường quốc tế Charles de Gaulle nằm ở thủ đô Paris xa hoa và lộng lẫy, bước xuống phi trường Mạc Tử Yên khá choáng ngợp với không khí đông người trước mặt, hàng năm khách du lịch quốc tế đến Pháp không dưới 80 triệu người, dù sao một nơi phồn hoa như nước Pháp thu hút sự chú ý của nhiều người là điều hiển nhiên. Ám Dạ Duật sớm đã đặt trước khách sạn, bởi vì mùa này là mùa du lịch, phần lớn khách sạn sớm đã hết phòng, nếu không đặt trước sẽ không có phòng, hai người ra khỏi phi trường, bắt xe đi đến khách sạn Camallo Paris, Camallo Paris nằm cách trung tâm Thủ đô khoảng 2 km, nơi này được thiết kế với sự pha trộn của phong cách cổ điển kết hợp với hiện đại, phòng mà Ám Dạ Duật đặt là ở tầng 6, phòng có một phòng khách, một phòng ngủ, phòng tắm, ngoài ra còn có phòng bếp và quầy bar. Căn phòng được trang trí theo kiểu cổ điển với sàn nhà bằng gỗ, giường bằng gỗ, nệm êm ái, phòng khách được trang bị sô pha và bàn trà, phòng tắm và phòng bếp đều được chuẩn bị đầy đủ với đồ dùng sinh hoạt, không thể không nói khách sạn này phục vụ rất tốt, tuy nói là một căn phòng thì trông nó lại giống như một căn hộ hơn. Mạc Tử Yên sắp xếp lại hành lí, căn phòng nằm ở tầng 6, nằm dù không cao lắm nhưng lại thoáng mát vô cùng, trong phòng có không ít cửa sổ, từ nơi này có thể nhìn ngắm khung cảnh thành phố, Paris không hổ danh là nơi phồn hoa nhất thế giới, từ cửa kính của phòng Mạc Tử Yên có thể nhìn thấy khung cảnh xung quanh náo nhiệt một cách rõ ràng, một đất nước với những tòa lâu đài tráng lệ, những dòng sông xanh uốn mình trong lòng thành cổ, những chân trời lãng mạn nhất thế gian, những công trình vĩ đại vượt thời gian, cùng với những lễ hội hoành tráng... đây là một nơi vô cùng thích hợp để hưởng tuần trăng mật cho đôi vợ chồng mới cưới, mặc dù hai người bọn họ không phải vợ chồng mới cưới nhưng đối với cô, tình cảm của hai người bọn họ lúc nào giống như vợ chồng mới cưới cả. “Bà xã, em muốn đi đâu đầu tiên cho kì trăng mật của chúng ta?” Ám Dạ Duật từ phía sau bước đến, hai tay vòng qua ôm lấy eo cô, cả người anh đều đè nặng lên lưng, Mạc Tử Yên cũng thuận thế ngã người về phía sau, tựa vào người anh. Đối với một nơi dị quốc xa lạ này, Mạc Tử Yên có chút không quen thuộc, cô lấy điện thoại mở bản đồ ra xem, trong vòng 200m đổ lại có rất nhiều nơi để khách du lịch đến, cách đây không xa có rất ba bốn nhà hát, là nơi mọi người tận hưởng những giai điệu lãng mạn của âm nhạc Pháp, xa hơn nữa chính là bảo tàng Louvre, một trong những viện bảo tàng nổi tiếng nhất thế giới, nơi ghi lại dấu ấn chiến công lịch sử hào hùng của thời hoàng kim đế quốc Pháp. “Thế anh muốn đến đâu?” Mạc Tử Yên không trả lời mà đem vấn đề hỏi ngược lại. “Chỉ cần có em, đi đâu cũng được.” Mạc Tử Yên ngước mắt nhìn anh, đáy lòng ngọt như đường, gương mặt cũng vì lời nói ngọt ngào của anh mà tránh không khỏi có chút ngượng ngùng. “Bà xã, em thật đáng yêu.” Ám Dạ Duật cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, chỉ vì một câu nói của anh mà lộ vẻ ngượng ngùng, trên đời này chỉ có bà xã của anh mới như thế, ha má hồng hào đáng yêu vô cùng, thật sự là khiến người khác nhịn không được muốn cắn một ngụm. Hai người cùng nhau thảo luận cho ngày đầu tiên trong chuyến đi hưởng tuần trăng mật, sau đó hai người cùng đồng nhất ý kiến, đầu tiên bọn họ sẽ đi đến Place Vendôme - Quảng trường Vendôme, đây là một trong những quảng trường nổi tiếng của Paris, nằm ở Quận 1 của thành phố, được xây dựng từ thời vua Louis XIV, là một trong những khu vực sang trọng nhất của thành phố, ở giữa quảng trường là cây cột Vendôme. Tham quan quảng trường một lúc, sau khi chụp hình kỉ niệm xong thì hai người cùng nhau ghé vào một vài cửa hàng bên cạnh quảng trường để xem vài thứ, dù mới chỉ tham quan một nửa quảng trường nhưng thời gian đã đến buổi trưa. “Chúng ta đi ăn gì đó được không?” Cô một bên đề nghị, đi dạo cả buổi cô cũng cảm thấy hơi đói, bữa sáng trên máy bay cũng không được như ở nhà. “Em đói rồi sao?” Anh nhìn quanh một lượt, phát hiện cách đây không xa có một nhà hàng. “Em muốn ăn gì?” “Món Pháp.” Đến nước Pháp tất nhiên là ăn món Pháp rồi, hơn nữa phải là đặc sản nước Pháp, có như vậy mới thưởng thức được tài nghề của đầu bếp Pháp chân chính được. “Nghe theo em.” Hai người cùng nhau vào một nhà hàng Pháp, bởi vì Ám Dạ Duật biết nói tiếng Pháp cho nên khi gọi món cũng không có gây trở ngại, anh nói nghe theo cô chính là nghe theo cô, anh không chọn cho nên cô tùy tiện chọn một vài món. Món ăn đầu tiên được mang lên là món Tartare Steak, đây là món thịt bò sống được nhiều người biết tới trên thế giới, nhìn miếng thịt bò đỏ tươi thoang thoảng mùi máu tanh, Mạc Tử Yên chỉ cảm thấy dạ dày lăn lộn, cô nhanh chóng dời mắt không nhìn nữa, cô sợ bản thân tiếp tục nhìn sẽ nhịn không được mà nôn tại nơi này, Ám Dạ Duật nhìn phản ứng của Mạc Tử Yên liền biết cô không có thói quen ăn đồ sống, may mắn là vì cái tên kì lạ của nó nà Mạc Tử Yên chỉ gọi có một phần. Sau đó người phục vụ cứ tiếp tục đưa lên các món bình thường hơn một chút như là Coq au vin hay còn gọi là gà sốt vang, súp hải sản Bouillabaisse, Escargot hay ốc sên nướng, những món này đều là ẩm thực truyền thống của nước Pháp, ngoài ra Ám Dạ Duật còn đề nghị nên gọi thêm một chai rượu vang đỏ và một vài loại bánh ngọt nổi tiếng của Pháp như Macaron, Pain au Chocolat để cô thưởng thức. Kết thúc bữa ăn trưa hai người trở về khách sạn nghỉ ngơi, ngủ một giấc lại tiếp tục cuộc hành trình khám phá đất nước lãng mạn này, không khí buổi chiều ở nước Pháp mát mẻ khiến lòng người không tự giác thoải mái, sau đó hai người bắt xe đi đến bảo tàng Lourve. “Nơi này thật sự giống như một lâu đài anh nhỉ?” Mạc Tử Yên kéo tay anh, hào hứng đi xung quanh chụp ảnh kỉ niệm. Ám Dạ Duật để mặc cô kéo tay, trong mắt là sự ôn nhu vô hạn. Bảo tàng Lourve hay còn gọi là cung điện Lourve, đây là nơi thu hút lượng khách du lịch lớn nhất thế giới, là nơi trưng bày các hiện vật mang tính lịch sử trên khắp thế giới, ở Lourve mọi người có thể thoải thích nhìn ngắm những kiệt tác nghệ thuật của tạo hóa như tượng Thần Vệ nữ Milo, tượng Thần chiến thắng Samonthrace, bức tranh nàng Mona Lisa huyền bí cùng với các phiến đá cổ ghi nhận lại lịch sử của những nền văn minh cổ đại. Dạo một dòng quanh Lourve trời cũng nhanh chóng sụp tối, buổi tối nước Pháp chìm ngập trong ánh đèn hoa lệ mà rực rỡ vạn phần, hai người lại tiếp tục dùng bữa tối ở một nhà hàng gần đó, lần này Ám Dạ Duật cũng không có gọi những món đặc sản ở đây nữa, bọn họ dùng món Tây đơn giản, dùng bữa xong hai người đi đến nhà hát Opéra - Comique để thưởng thức nền âm nhạc cổ điển Pháp, sau đó hai người đi bộ trở về khách sạn, ngày đầu tiên của tuần trăng mật kết thúc với giai điệu nhẹ nhàng của âm nhạc Pháp. “Duật, cảm ơn bất ngờ này của anh.” Kiếp này có thể ở bên cạnh anh, được anh đối xử như vậy, Mạc Tử Yên em cũng không dám mong gì hơn. “Thế em muốn cảm ơn anh thế nào?” Ám Dạ Duật vừa tắm xong, cả người còn đang quấn khăn tắm, phía trên để lộ cơ bụng rắn chắc, nhân ngư tuyến vô cùng mê hoặc người nhìn, anh tà mị cười, nói một câu ái muội khiến người khác không tự giác suy nghĩ lung tung. Hai má Mạc Tử Yên bất giác đỏ lên, người đàn ông này, ở trước mặt cô ngày càng thiếu đúng đắn. Buổi sáng ngày thứ hai, sau khi dùng bữa sáng xong hai người lại tiếp tục lên đường, hành trình tiếp theo của chuyến trăng mật sẽ dừng lại ở cung điện Versailles, lâu đài hoàng gia, nơi lưu trữ các hiện vật từ thời của vua Louis và được UNESSCO công nhận là một trong những di sản văn hóa thế giới. Tại đây mỗi người đều sẽ được dạo bước trong những khu vườn rộng lớn, với các đài phun nước tuyệt đẹp và trải nghiệm cảm giác một lần trong đời bản thân sẽ trở thành công chúa hoàng tử. “Ông xã, cười lên một cái.” Mạc Tử Yên đứng cách anh ba bốn bước, cầm lấy máy ảnh trong tay, anh nghe lời cười một cái, cô nhìn về phía người đàn ông đối diện ra làm một động tác OK. “Ông xã, anh cười lên thật sự đẹp chết người.” “Để anh chụp cho em, bà xã anh nhất định là đẹp hơn anh.” Hai người chụp rất nhiều ảnh, chủ yếu là Ám Dạ Duật chụp cho cô, còn anh thì lại hiếm khi chịu chụp, lúc này Mạc Tử Yên mới biết thêm một thư về người đàn ông của cô, chính là không thích chụp ảnh. “Ông xã anh nói, sau này chúng ta trồng những đóa hoa này trong vườn được không?” Tại khu vườn Lục Xâm Bảo (Luxambourg), đây là một khu vườn lớn và nổi tiếng ở Paris, nằm tại Quận 6 của thành phố, Mạc Tử Yên đang đắm mình trong một khu vườn đầy hoa, nhẹ nhàng mà không kém phần lãng mạn. “Xuân hạ thu đông chúng ta đều có thể ngắm hoa.” “Em thích là tốt rồi.” Sau này bất kể là xuân hạ thu đông, anh đều trải qua cùng em. Mạc Tử Yên vui vẻ: “Anh là tốt nhất.” “Thế có nên thưởng không?” Anh vừa dứt lời thì một nụ hôn rơi xuống má, bởi vì nơi này là ngoại quốc cho nên hành động thân mật này của hai người rất là bình thường, thậm chí người xung quanh nhìn thấy một cặp nam thanh nữ tú ngọt ngào như vậy còn hâm mộ không thôi. Buổi chiều bọn họ lại tiếp tục đi tham quan một nơi được gọi biểu tượng của kinh đô ánh sáng, tháp Eiffel, đây là một trong những công trình kiến trúc nổi tiếng nhất toàn cầu, ở tầng hai ta có thể ngắm nhìn toàn cảnh Thủ đô Paris hoa lệ. Về đêm hai người đi bộ dọc theo dòng sông Seine thơ mộng, rồi lại chèo thuyền trên sông Seine, ngắm nhìn nhà thờ Đức Bà Paris, cầu Alexandre III và cảm nhận cuộc sống bình dị của người dân Pháp. Mạc Tử Yên cảm thấy, sau này ngày nghỉ cô có thể đưa con trai đến đây, sống một cuộc sống bình dị của người dân bản địa. Sáng ngày thứ ba, bọn họ đi đến đại lộ Champs - Elysées, nơi công trình lưu trữ biểu tượng lịch sử bổi tiếng của Đế chế Pháp, Khải Hoàn Môn - Arc de Triomphe, các mặt của công trình được trang trí nhiều bức phù điêu, tượng đài và khắc tên các nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Đế chế Pháp, vô cùng hùng vĩ và đầy sức sáng tạo, ghi dấu ấn lịch sử của một thời kì huy hoàng của nước Pháp. Sau đó hai người lại đi đến đại lộ Thiên Đàng Champs Elysees, đây là nơi tập trung nhiều cửa hàng sang trọng nhất của “Kinh đô ánh sáng Paris”, hai người cùng nhau đi dạo đại lộ và ghé vào một vài cửa hàng, khi đi trở ra thì trên tay Ám Dạ Duật lại xách không ít túi lớn túi nhỏ, phần lớn đều là thứ mà Mạc Tử Yên cảm thích thú và hài lòng. “Ông xã, mua nhiều như vậy không tốt lắm đâu?” Có trời mới biết thật ra cô cũng không muốn mua nhiều như vậy, chính là người đàn ông bên cạnh cô lại chu đáo đến mức chỉ cần cô nhìn thứ gì đó chăm chú quá một phút, anh nhất định sẽ mua ngay món đó, mặc dù Mạc Tử Yên chỉ cảm thấy thứ đó rất đẹp mới thu hút ánh mắt của cô chứ cô không hề cảm thấy yêu thích. “Chẳng phải em rất thích sao?” “Đúng là em có chút thích nhưng đâu nhất thiết thứ nào thích cũng mua về?” Mạc Tử Yên cố gắng muốn thuyết phục anh: “Lỡ như không có dùng đến thì sao? Như vậy rất phung phí.” Hai chữ “phung phí” này phát ra từ miệng một vị đại tiểu thư quả thật không hợp chút nào. “Không sao, chỉ cần em thích là được, về phần có dùng hay không cứ để anh phụ trách.” Lời này của anh chẳng khác nào ủng hộ cô hãy cố gắng mua thật nhiều, về phần có dùng hay không không cần bận tâm. “Anh xách có nặng không?” Người đàn ông hai tay không có rảnh rỗi, trên người đeo không ít thứ nhưng điều này không hề làm ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú của anh. “Không sao, có thể vì em xách đồ là vinh hạnh của anh.” “Ông xã, sao trước kia em không có phát hiện, miệng anh vốn rất ngọt nhỉ?” Trải qua một đêm lăn lộn Mạc Tử Yên nay đã miễn dịch với lời nói ngọt ngào của anh, cô cảm thấy người đàn ông này đúng là che giấu rất giỏi, trước kia yêu anh cũng không có phát hiện ra một mặt này của anh, hiện tại lấy về rồi anh mới dần dần hé lộ mặt nạ của bản thân, bất quá điều này khiến cô khá là vui mừng, bởi vì ít nhất trong lòng anh cô không phải người ngoài. “Thế em có muốn ngọt hơn không?” “...” Hai người đối thoại bằng tiếng Trung, lúc này có một người khách Hoa Hạ đi ngang, cho nên nghe hiểu được cuộc đối thoại của hai người, nghe xong người này liền buồn bực quay đầu rời đi, từ bỏ ý định tiến lên chào hỏi vì gặp được đồng hương ở nơi đất khách quê người, xin tha cho hắn đi, vợ chồng người ta đang trình diễn show ân ái, hắn tiến lên chẳng phải là muốn bị nhét cẩu lương vào mồm sao? Hai người hồn nhiên không biết vừa rồi có người đã ăn một đống cẩu lương của hai người rồi rời đi trong oán hận, sau khi mua sắm xong bọn họ lại đến Place de la Concorde - Quảng trường Hòa Hợp, đây là quảng Trường trung tâm lớn nhất ở Paris, nơi dựng lễ đài chủ tọa cho các cuộc diễu hành ngày Quốc Lễ, nằm bên cạnh dòng sông Seine thơ mộng. Lại ghé ngang nhà thờ thánh nữ Madeleine, đây là một nhà thờ Công giáo nằm ở Quận 8 thành phố Paris, mang phong cách kiến trúc Cổ điển mới với hàng cột cao kiểu Hy Lạp cổ đại. Buổi trưa hai người lại tiếp tục dùng bữa ở nhà hàng, sau đó thì trở về khách sạn nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi nhưng thật ra chỉ có Ám Dạ Duật cảm thấy thoải mái mà thôi, bởi vì Mạc Tử Yên chẳng được nghỉ ngơi một chút nào, cho dù là ban ngày ban mặt nhưng anh kéo cô lăn lộn một phen. Buổi chiều hai người lại đi đến Quận 13 để tham quan nơi được gọi là Khu phố người Hoa của Paris, tại nơi này có không ít người Châu Á buôn bán và làm việc, sau đó bọn họ lại tiếp tục dạo shopping tại trung tâm mua sắm Galary LaFayette, đây là trung tâm thương mại của Paris, có lẽ là bữa sáng mua chưa đã cho nên buổi chiều Mạc Tử Yên lại tiếp tục ghé vào các cửa hàng, Ám Dạ Duật làm nhiệm vụ xách đồ một chút cũng không than thở, tại trung tâm thương mại Mạc Tử Yên mua được một bộ đồ ngủ đôi, thầm nghĩ từ trước đến nay cô và anh chưa bao giờ mặc đồ đôi, vì vậy cô quyết định mua nó và tối nay sẽ mặc. Tối nay hai người không có dùng bữa ở nhà hàng sang trọng, Ám Dạ Duật đưa cô đi ăn các món ăn địa phương, dân dã nhưng lại vô cùng ngon miệng, thưởng thức bữa tối xong hai người lại đi bộ tiêu thực, về đến khách sạn cũng đã hơn mười giờ, tắm rửa và lên giường nghỉ ngơi. Nhìn người đàn ông mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt, trên áo in hình con thỏ, gương mặt tuấn tú văn nhã thường ngày hiện tại lại vó chút đáng yêu khiến Mạc Tử Yên ôm bụng mà cười, cô bắt đầu trêu chọc anh, bất quá người đàn ông của cô đâu có dễ trêu chọc như vậy, sau một hồi Mạc Tử Yên lại là người buông vũ khí đầu hàng. “Bà xã, không bằng chúng ta làm chuyện gì có ý nghĩa hơn đi.” Người đàn ông thấp giọng nỉ non bên tai khiến cả người cô đều cảm thấy khô nóng. “Anh.. anh tránh ra.” Gần sát như vậy, anh không sợ nóng sao? Trên gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông xẹt qua ý cười: “Bà xã, em thật là mẫn cảm.” Cô đỏ mặt: “Anh lưu manh!” Buổi trưa bọn họ chẳng phải đã... bây giờ anh lại tiếp tục, năng lực cỡ này, cô cũng phải đầu hàng. “Ừ, anh lưu manh.” Anh cũng không từ chối danh hiệu mà cô đặt cho mình: “Thế em có muốn muốn nhìn anh lưu manh hơn không?” Bàn tay được nước lấn tới, cởi bỏ áo ngủ của cô, bắt đầu xâm nhập vào bên trong. Cảm nhận được vật cứng rắn đang không ngừng ma sát đùi cô, Mạc Tử Yên muốn khóc, sắc mặt ngày càng đỏ, đôi mắt lộ vẻ ủy khuất: “Anh... sao lại như vậy chứ...” Rõ ràng lúc nãy bọn họ còn đùa giỡn đàng hoàng, vậy mà sau một giây anh liền hóa thành sói đói, ánh mắt của anh nhìn cô như muốn ăn hết cả da lẫn thịt của cô, ngay cả xương cũng không buông tha. “Anh làm sao?” Mặt người đàn ông vẫn không đổi sắc hỏi lại, nhìn gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng của cô khiến anh nhịn không được mà trêu chọc. “Anh... định lực của anh thật kém!” Còn không phải sao, người đàn ông này chỉ ôm cô thôi cũng nổi lên phản ứng, đúng là khiến người khác cảm thấy ngại mà. “Bà xã là em quá mê người thôi.” Một nụ hôn rơi xuống, môi cô bị ngậm lấy, với ánh đèn hoa lệ bên ngoài thành phố, trong phòng là một mảnh triền miên không dứt. Mọi thứ cứ diễn ra tốt đẹp cho đến buổi tối ngày thứ tư, một cuộc gặp gỡ diễn ra làm thay đổi đến chuyến trăng mật ngọt ngào của hai người, sự thật và giả dối, tin tưởng và mất mát, điều mà Ám Dạ Duật đang che giấu rốt cuộc là gì?