Không khí ở ngoài ban công này đúng là trong lành hơn rất nhiều so với ở trong kia.
Nhã Kỳ thoải mái vươn vai đón lấy cái không khí nhè nhẹ của gió trời.
Thư Hân bên cạnh thấy cô vui vẻ tâm trạng cũng tốt lên không ít.
Từ ngày về Dương gia tới giờ đây là người đầu tiên cô tiếp xúc cho cô một cảm giác an toàn lại thoải mái.
Nhã kỳ quay sang nhìn Thư Hân rồi hỏi.
- Em là tiểu thư của gia đình nào vậy?
Thư Hân thấy cô hỏi luồn quay sang trả lời.
- Em là Chu Thư Hân, con của Chu gia.
Cô gật gật đầu rồi quay ra nhìn xuống phía dưới.
Đã lâu lắm rồi cô không được đứng ở một nơi nhìn ngắm cảnh thành phố về đêm như thế này.
Vừa bình yên lại vô cùng thoải mái.
Có lẽ đây là cái thời điểm cô thích nhất trong ngày.
Bởi lẽ buổi tối là lúc thành phố sáng đèn cùng các hoạt động tấp nập về khuya của con người.
Nhã Kỳ dừa vào lan can nhìn dòng người tấp nập phía dưới.
- Chị Nhã Kỳ, chị là tiểu thư nhà nào gả vào Dương gia vậy? Em nghe nói Dương phu nhân rất kén dâu mà.
Nghe thấy câu hỏi của Thư Hân cô liền cúi mặt xuống mà cười khổ.
Cô chẳng phải là tiểu thư danh gia vọng tộc nhà nào cả.
Cô chỉ là một đứa nhà quê bị mẹ bán đi với giá cao để chạy chữa bệnh cho em cô.
Nhưng có lẽ cuộc đời cô vẫn còn may mắn vì gặp được anh.
Cô quay người lại nhìn vào bên trong nơi Thiên Vũ đang đứng.
- Chị xuất thân từ một gia đình bình thường được Dương gia mua về.
Câu nói của cô có pha chút đau thương khiến Thư Hân cũng phải cảm thấy có lỗi vì hỏi câu không nên hỏi.
Giọng cô trầm xuống như bản nhạc buồn không tên.
Ngay lúc này đây cảm xúc trong cô vô cùng hỗn loạn.
Vui có, buồn có, hạnh phúc có, mong chờ có và sợ hãi cũng có.
Cô sợ sau này sẽ xảy ra chuyện gì đó khiến cô phải xa rời anh.
Vì trong giới thượng lưu đấu đá lẫn nhau đâu ai biết trước được điều gì.
Trong đám đông có một người đê ý đến cô và Thư Hân liền cầm ly rượu đi lại gần.
Cô cười khổ đứng ngay ngắn dậy.
- Thư Hân, em làm gì ở đây vậy?
Giọng nói quen thuộc đánh thức Thư Hân khỏi những suy nghĩ trong lòng.
Cô quay đầu lại nhìn người con trai trước mắt.
Khi đã xác định được chủ nhân của câu nói kia Thư Hân liền vui vẻ chạy lại ôm hắn.
- Anh Tư Thuần, sao anh lại ra đây? Cha đâu?
- Anh ra đây để xem Thư Hân lại làm gì phu nhân nhà người ta.
- Đâu có đâu.
Em chỉ muốn trò chuyện cùng chị ấy một chút thôi mà.
Thư Hân nũng nịu giọng như trách móc trông vô cùng đáng yêu.
Tư Thuần cũng đành chịu với đứa em gái này.
Anh xoa đầu nó rồi chợt mới để ý tới cô đang đứng nhìn hai người nãy giờ.
Lúc này anh mới ngại ngùng mà đẩy Thư Hân ra chỉnh lại quần áo.
- Thật ngại quá, làm phiền Dương phu nhân rồi.
- Không sao.
Cô mỉm cười bắt tay với Tư Thuần.
Người này trông cũng có vài phần đẹp trai.
Nhìn tổng thể thì đúng là hình mẫu lí tưởng của nhiều cô gái.
Nếu như cô đoán không nhầm thì chắc hẳn là có nhiều cô gái chết vì hắn ta lắm.
Nhưng nếu để chọn giữa hắn và Thiên Vũ thì ngàn lần cô vẫn chọn chồng cô.
- Dương phu nhân sao lại ra đây? Ở trong kia khiến cô không thoải mái sao?
- À không có gì chỉ là muốn ra đây hít thở không khí một chút thôi.1
- Vậy Tư Thuần không làm phiền Dương phu nhân nữa.
Nói rồi hắn quay người nhìn về phía Thư Hân như muốn nói rằng đừng làm gì quá đáng.
Nhận lại chỉ là một cái lè lưỡi trêu trọc của cô nàng.
Nhã Kỳ cũng bật cười với hành động này của Thư Hân.
Bóng dáng Tư Thuần dần hòa vào trong bữa tiệc.
Cô vẫn cứ đứng đấy im lặng nhìn vào bên trong.
Thư Hân biết hiện giờ cô đang có rất nhiều tâm tư nên cũng không muốn hỏi nhiều tránh làm phiền cô.
- Các vị quan khách, hôm nay là ngày vui của Âu gia nên rất mong mọi người hãy cùng vui vẻ trong một ngày này.
Bật nhạc lên và cùng khiêu vũ nào.
Tiếng nói của Âu lão gia vang lên cùng theo đó là tiếng nhạc huyên náo.
Từng người từng người một bắt cặp với nhau mà khiêu vũ.
Cô nhìn vào bên trong, lúc này anh đang ngơ ngác không biết phải làm gì với cái tình huống này.
Cô mỉm cười quay sang Thư Hân nói.
- Chị vào trong kia một lát nhé.
- Vâng.
Cô bước vào bên trong đi đến gần phía anh.
Thấy cô anh liền vui mừng mà chạy tới.
Cả hai bắt cặp với nhau để khiêu vũ.
Nhưng vấn đề là cả anh và cô đều không biết nên khiêu vũ làm sao vì cô chưa từng học qua trước đây còn anh thì đích thực là cái gì cũng không biết.
Thấy vậy Dương lão gia liền gọi cả hai ra để dạy một chút.
Sau một khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng nhiều thì anh và cô cuối cùng cũng hiểu được chút ít.
Nhã Kỳ nắm lấy tay Thiên Vũ bước vào trong.
Cô đưa tay bám lên vai anh như mẹ chồng hướng dẫn tay còn lại thì nắm lấy tay anh.
Cả hai cùng hòa vào tiếng nhạc du dương của buổi tiệc.
Chỉ là có đôi lần cô dẫm lên chân anh còn anh thì không phối hợp ăn ý cho lắm.
Nhưng đối với cô như vậy là đã quá vui rồi.
Tiếng nhạc dần tắt để trả lại điệu hát say sưa của một bản nhạc.
Lúc này mọi người lại cùng đi mời rượu nhau hay bàn bạc công việc dối tác.
Tiếng nói lại bắt đầu vang lên.
Cô không chịu được mà quay người trở lại ban công.
- Chị về rồi sao?
- Ừm, ở trong kia ngột ngạt quá nên chị muốn ra đây một chút.
Anh bị bỏ lại một mình trong kia thì bơ vơ nhìn theo cô.
Ánh mắt long lanh như sắp khóc.
Đúng là không thể rời khỏi cô một bước.
Từ bao giờ anh lại trở nên như thế rồi?
- Chị Nhã Kỳ, chị có thấy buồn vì đã cưới anh Thiên Vũ không?
Cô hiểu ý của Thư Hân.
Nó không phải là đang chia rẽ tình cảm của hai người mà đây hầu như là tâm lý chung của cái cô gái khi người chồng mình cưới lại là một người trẻ con và ngốc nghếch.
Cô khẽ mỉm cười quay sang đặt tay lên lan can nhìn lên trời.
- Không đâu.
Đối với chị Thiên Vũ là người chồng tốt nhất.
Sau này lớn lên em lấy chồng rồi nhất định sẽ hiểu.
Không cần quá giỏi giang cũng không cần quá thông minh.
Chỉ cần yêu thương mình là đủ rồi.
Nhã Kỳ nói nhưng trong đôi mắt lại ánh lên tia cười.
Đúng vậy, cô rất hạnh phúc vì đã cưới được anh.
Ở phía bên trong kia Thiên Vũ vẫn đang được mời rượu nhiệt tình.
Không phải là họ không biết anh không uống được rượu mà là họ cố ý mời rượu anh.
- Phục vụ đem rượu.
Giọng của một người đàn ông vang lên.
Phục vụ nam kia liền nhanh chóng đi tới đưa rượu cho ông ta.
Cầm lấy hai ly rượu, ông ta đưa cho anh một ly rồi cụm uống hết.
Anh nuốt một ngụm rồi cũng uống cạn ly rượu.
- Đúng là Dương thiếu gia.
Ông ta cười sảng khóa rồi đi tới bàn khác.
Ly rượu kia vừa uống liền cho anh cái cảm giác nóng và khó chịu vô cùng.
Anh ôm đầu rồi mọi thứ trước mắt dần trở nên vô hình.
Dương lão gia thấy vậy liền chạy tới đỡ lấy anh.
- Thiên Vũ, con sao vậy?
Câu nói vừa dứt thì anh liền gục xuống.
Xe nhà Dương gia nhanh chóng tới đưa Thiên Vũ về.
Nhã Kỳ cũng lo lắng mà đi theo anh.
Lòng cô lúc này lo lắng không thôi.
Cả người Thiên Vũ hiện tại rất nóng, nóng như lửa đốt.
- Nhã Kỳ, anh nóng… nóng quá.
- Chịu đựng một chút chúng ta sắp về tới nhà rồi..
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
39 chương
55 chương
70 chương
80 chương