Cô cứ ngồi như thế bên cạnh anh thì anh ngủ rất ngon nhưng khi bỏ tay ra anh lại bắt đầu cựa quậy rồi la hét.
Nhã Kỳ đành phải ngồi trông anh.
Cô nhìn gương mặt anh lúc ngủ, quan sát thật kĩ từng chi tiết một không thiếu chỗ nào.
Cô cứ thế ngồi như vậy cho đến khi mệt quá mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
- Nhã Kỳ, Nhã Kỳ.
Bên tai cô vang lên giọng nói của một người con trai.
Sao nó quen thuộc như vậy? Cô mở mắt ra nhìn xung quanh.
Mọi thứ đều mờ ảo, bên cạnh cô là một người con trai nhưng cô lại không thể nhìn rõ mặt.
Cô chớp chớp mắt rồi nhíu mày mở mắt ra một lần nữa.
Lần này thì cô đã nhìn rõ người bên cạnh mình là ai.
Thiên Vũ.
Cô bật dậy nhìn anh rồi lại nhìn vị trí của bản thân hiện tại.1
- Em ngủ quên sao?
Cô nhỉ giọng hỏi anh như cảm thấy có lỗi trong lòng.
Thiên Vũ mỉm cười gật gật đầu rồi quay sang hướng khác nhỏ giọng.
- V… vợ ngủ quên bên cạnh anh.
Lúc này tai cô như ù đi, đôi mắt mở to nhìn người con trai trước mặt.
Anh vừa gọi cô là gì? Hình như chính cô cũng chẳng còn nghe rõ nữa.
Anh quay mặt lại hướng khác cô cũng chẳng nhìn thấy biểu cảm của anh.
Nhã Kỳ càng cố gắng nhìn mặt anh anh lại càng quay người đi hướng khác.
- Vũ, anh vừa gọi em là gì vậy?
Câu hỏi của cô làm anh giật mình mà đỏ mặt.
Nhã Kỳ đi tới bên cạnh anh xoay anh lại nhìn thẳng vào mắt mình.
- Anh vừa gọi em là gì?
- V… vợ.
Em… không thích sao? Không thích thì sau này anh sẽ không gọi nữa.
Cô khẽ bật cười vì sự đáng yêu của anh.
Anh cúi mặt xuống không dám nhìn cô như đang mắc lỗi lớn lắm.
Nhưng khi nghe thấy tiếng cười của cô anh mới quay lên nhìn.
- Em thích, em thích.
Nhưng ai đã dạy anh vậy?
- Là… cô Trương.
Cô Trương sao? Cô lục lại trong trí nhớ của mình rồi chợt nhớ ra người tên Trương Hân trưa nay.
- Được rồi.
Sau này anh muốn gọi như nào cũng được.
Gọi như nào em cũng thích.
Cô nói rồi vươn tay ra tìm kiếm thứ gì đó trên bàn.
Điện thoại của cô, nó đâu rồi? Cô hoảng hốt đi xuống giường tìm kiếm khắp nơi.
Điện thoại là thứ quý giá nhất bên cạnh cô.
Cô đã phải dành dụm biết bao nhiêu năm mới mua được nó.
Bây giờ mà mất thì cô biết dùng gì chứ?
- Em tìm gì vậy?
Anh ngồi trên giường thấy cô lục lọi đồ đạc liền hỏi.
Cô quay lại, ánh mắt rưng rưng nhìn anh hỏi.
- Anh có thấy điện thoại của em đâu không?
Vừa nhắc đến điện thoại hai mắt Thiên Vũ liền sáng rực lên.
Anh chạy lại tủ đồ của mình mở ra rồi lấy cái túi nhỏ bên trong đó đưa cho cô.
Cô không hiểu lắm nhìn cái túi trên tay anh rồi lại nhìn anh.
- Cho em sao?
- Đúng vậy.
Cô cầm lấy mở ra.
Bên trong là một chiếc hộp cùng điện thoại cũ của cô.
Cô quay lên nhìn anh như muốn hỏi thứ này là gì vậy.
Anh vui vẻ ngồi xuống bên cạnh cô mở chiếc hộp kia ra.
Là điện thoại mới?
- Cho em thật sao?
- Đúng vậy.
Lúc em ngủ anh đã đi mua nó đấy.
Em thích không?
Anh cười tươi cầm chiếc điện thoại mới đặt vào tay cô.
Khoảnh khắc điện thoại chạm đến lòng bàn tay cô như vỡ òa mà khóc nấc lên ôm anh vào lòng.
Nước mắt cứ thế mà chảy trên hai bờ mi của cô.
Anh thấy cô khóc thì lúng túng tưởng rằng cô không thích món quà mà anh tặng.
- Đừng khóc mà.
Anh… anh xin lỗi.
Cô cứ ôm anh như vậy, càng ôm lại càng chặt hơn.
Lúc này cô cũng chẳng biết nói gì để diễn tả cái thứ cảm xúc của bản thân hiện tại.
Cái sự ấm áp này cô chưa bao giờ có.
Cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ mãi sống như vậy, mãi chui lủi trong những góc tối nhất của xã hội, mãi một mình đơn độc đến già.
Nhưng anh đã xuất hiện.
Cái ngày mà cô bước lên xe hoa.
Giờ cô đã biết rồi.
Ngày cô cưới anh cũng chính là ngày ông trời trao tặng lại cho cô niềm hạnh phúc mà trước giờ cô không có.
Anh không thấy cô nói gì thì ngồi im lặng vỗ vỗ lưng cô.
Cách vỗ vụng về như vậy là lần đầu tiên cô thấy.
Tiếng vỗ cứ “ bộp bộp “ nhưng lại khiến cô cảm thấy vui vô cùng.
Nhã Kỳ buông anh ra, đưa tay lau đi nước mắt.
- Em sao vậy? Không vui sao? Từ giờ anh sẽ không như vậy nữa.
Cô mỉm cười nhìn gương mặt ngốc nghếch của anh đang dỗ dành cô.
Anh sợ cô buồn, sợ cô không vui còn hứa sẽ bảo vệ cô.
- Không có.
Chỉ là em vui quá thôi.
Cảm ơn anh, chồng.
Càng nói giọng cô càng nhỏ hơn.
Chữ “ chồng “ chỉ như thoáng qua nhưng anh vẫn có thể nghe được.
Trong lòng anh bỗng cảm thấy có cái cảm xúc gì đó dâng trào.
Vui, hạnh phúc hay là mong đợi điều gì đó.
- Thiên Vũ, con có trong phòng không?
Tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Dương lão gia vang lên.
Cô vội vã cất đồ đi rồi bước ra mở cửa.
- Con chào ba.
- Nhã Kỳ à, Thiên Vũ đâu con?
- Anh ấy ở trong phòng ạ.
Dương lão gia đi vào bên trong ngồi xuống bàn.
Cô theo đó cũng đi vào cùng ngồi bên cạnh Thiên Vũ.
- Hai ngày nữa là tiệc mừng con gái của Âu gia trở về nước.
Ngày mai ta sẽ sắp xếp cho con đi thử đồ.
Nhã Kỳ…
Ông quay sang nhìn cô rồi nói tiếp.
- Con cũng đi thử lễ phục đi.
Dù gì thì con cũng đã là dâu nhà họ Dương cũng phải để mọi người biết tới.
Tiệc mừng sao? Từ trước tới nay cô chưa từng đi tới.
Chỉ biết rằng đó làm một nơi ồn ào của giới thượng lưu hay những ông to bà lớn.
Nghe nói là rất náo nhiệt nhưng những người thấp kém như cô làm sao có thể tới.
- Con đi dự tiệc sao?
- Đúng vậy.
Đừng sợ, có gì thì cứ hỏi ta.
Nếu như không muốn tiếp chuyện thì nói với ta.
Ông mỉm cười trấn an cô nhưng sao cô vẫn thấy có chút lo lắng.
- Thôi được rồi hai con nghỉ đi ta không làm phiền nữa.
Bước chân Dương lão gia xa dần rồi bóng dáng ông khuất sau cánh cửa phòng.
Cô vẫn ngồi đấy trong đầu là biết bao suy nghĩ.
- Em đang lo lắng sao?
Thiên Vũ ngồi trước mặt cô nắm lấy tay cô như để trấn an.
- Em không sao.
Cũng muộn rồi chúng ta nghỉ ngơi thôi mai còn đi thử lễ phục.
Anh và cô tuy là chung giường nhưng lại không hề đụng chạm đến nhau.
Cô nằm về một phía anh nằm về một bên.
Cứ như vậy mà anh thiếp đi.
Cô thì vẫn loay hoay trong cái suy nghĩ hai ngày sau sẽ phải làm gì.
Cuộc sống này đến với cô quá nhanh khiến cô không thể thích ứng kịp.
Màn đêm dần buông xuống Nhã Kỳ vẫn chưa thể chợp mắt nổi.
- Em không ngủ sao?
Anh xoay người về phía cô lo lắng hỏi.
- Anh chưa ngủ hả? Em làm anh thức giấc sao?
- Không có.
Em đừng suy nghĩ gì nhiều cả.
Đến lúc đó anh sẽ lo mọi việc.
Em chỉ cần đứng phía sau anh thôi.
Thiên Vũ tự hào vỗ ngực, hành động như trẻ con vậy.
Cô khẽ bật cười khiến anh cũng vui theo.
Chỉ cần cô vui thì điều gì anh cũng có thể làm.
- Nhã Kỳ, em có thấy bất công không?
Câu hỏi của anh làm nụ cười trên môi cô tắt dần.
- Sao anh lại hỏi vậy?
- Phải cưới người ngốc như anh...!
Tâm trạng anh trùng xuống.
Anh biết mọi người xung quanh nói gì về anh cũng biết việc cô là do mẹ mua về.
Đối với anh những chuyện đó là điều bình thường.
Anh đã chịu đựng trong suốt quãng thời gian qua.
Nhưng với cô thì anh không nỡ.
- Không đâu, cưới được anh là hạnh phúc to lớn nhất của em..
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
41 chương
64 chương
110 chương
1126 chương
40 chương
21 chương