Hoắc Chấn Dương rời tay khỏi tay lái, lại gần cô gái ngồi trên ghế phụ từng chút một, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao sắc bén, phảng phất như có thể phá tan quần áo trên người cô thành từng mảnh. Anh nhấc tay lên nâng cằm của cô gái, không lưu tình chút nào cọ xát trong lòng bàn tay, gằn từng chữ một: “Là ai cho phép cô quan tâm việc nhà của tôi?” Hơi thở nóng rực thuộc về giống đực ào ạt phả tới, còn có mùi hương nhàn nhạt vốn có của anh, xen lẫn cùng một chỗ. Gia Ý uống rượu vào trong thân thể như có ngọn lửa, nóng đến không tưởng nôi, đầu cũng bởi vì lăn lộn mà mơ mồ, đôi môi đỏ xinh đẹp vẫn chu lên, trong xương cốt có sự không thuận theo: “Tôi chỉ là cảm thấy bác trai có chút đáng thương, hà tất phải náo loạn khiến quan hệ của cha con thành như vậy.” “Quan tâm tôi như vậy? Thật sự coi mình là người phụ nữ của tôi sao?” Người đàn ông giận quá lại cười, chợt bàn tay to trượt đến sau lưng cô, nâng vòng eo mảnh khảnh của cô lên, hung hăng kéo vào trong ngực mình. Lần này, lại không giống như sự cảnh cáo ở dưới bàn ăn, mà là trừng phạt thật sự! Cô giãy giụa hai tay, dùng tay đấm đánh anh: “Dừng tay, khốn kiếp, buông tôi ra, anh muốn làm gì……” “Làm gì? Thỏa mãn tâm nguyện của cô.” Người đàn ông tà tà đáp lại, lại gần bên tai cô. Tuy cô nhóc này còn trẻ, trời sinh có được tiền vốn làm đàn ông si mê. Hiện tại, cô tựa như một nụ hoa chớm nở, còn có chút đơn bạc, cần tinh tế thưởng thức, mới có thể thấy được vẻ đẹp, ngửi ra được hương thơm. Nhưng qua mấy năm nữa, cô nhất định vô cùng xinh đẹp, kể cả trốn trong một góc, cũng khiến người ta không thể coi nhẹ. Nghĩ đến đây, ánh mắt anh không khỏi hơi sẫm lại, hô hấp càng thêm hừng hực. Hiếm khi nào lại có chút mất không chế. Hơi thở hổn hển của dã thú xen lẫn lời nói thô tục, làm trong lòng Gia Ý run sợ, ngũ quan hoàn mỹ của người đàn ông trước mắt đủ khiến cho các cô gái điên cuồng, nhưng sự lãnh khốc cùng nghiêm khắc trên mặt lại làm cô rất sợ hãi. “Anh buông tôi ra ——” Cô muốn đẩy người đàn ông trên người ra, nhưng cảm giác say còn sót lại thổi quét tứ chi, nào có sức lực, cánh tay gầy yếu mới giơ lên được một nữa, đã bị người đàn ông nặng nề giữ lại! “Sao nào, sợ hãi?” Một đôi mắt sắc bén nhìn cô gái đang sợ hãi trên ghế phụ, càng nhận thấy được cô xấu hổ cùng trúc trắc, sức lực ở đầu ngón tay lớn hơn, nhấc khuôn mặt phấn hồng nóng bừng của cô lên, trong mắt lập loè sự thâm thúy lạnh lẽo: “Đừng nói cô vẫn là trẻ con. Biết lấy lòng đàn ông như vậy, đầu tiên là Tiết Cảnh Xuyên, sau đó là ông cụ nhà tôi, đều bị cô dỗ đến vui vẻ như vậy, không có chút công phu thật đúng là khó làm được.” Gia Ý khẽ nhúc nhích cổ họng tinh tế trắng nõn, gắt gao cắn môi, nhịn xuống thẹn thùng: “Không có, tôi chưa từng có……” Cô không nói dối, tuy cô tạm thời quên mất quá khứ của mình, nhưng cô vẫn biết được thân thể của mình như thế nào. Thân thể này tuyệt đối còn là xử nữ. Hoắc Chấn Dương nghe cô giải thích, khóe môi hơi động đậy, lộ ra vẻ hài lòng nhỏ đến không thể phát hiện ra. Cuối cùng, anh hơi híp mắt, ngồi thẳng, ôm cô ngồi lên trên đùi mình. “Anh lại muốn làm gì?” “Bịch” một cái, Gia Ý ngồi ở trên đùi anh, có chút kinh hoảng. “Quần áo cùng tóc đều lộn xộn, lát nữa xuống xe như thế nào?” Giọng điệu người đàn ông không cao không thấp, lại có sự mị hoặc trấn an lòng người, trong giây lát không khỏi dịu dàng hơn. Gia Ý còn chưa phản ứng lại, bàn tay to của người đàn ông đã chậm rãi kéo lại góc váy cho cô, còn cẩn thận cài lại những nút áo lỏng lẻo trên cổ áo.