Sủng tỳ

Chương 14 : Trên núi, hoa đào mới nở rộ.

Mới đầu, Dung Thanh Viên cũng không nghĩ rằng hai từ “Lên núi” là sẽ khó khăn như thế nào. Cho đến khi… leo lên từng bậc thềm đá. Mỗi bậc thềm, côn thịt nóng bỏng của Yến Lân sẽ cắm vào thật mạnh, sau đó lại rút ra, cứ lặp đi lặp lại liên tục như thế. Tiểu huynh đệ của hắn ngày thường vốn là tráng kiện, mà hoa huyệt của nàng thì nhỏ hẹp, kết quả là mỗi một lần vừa mới bắt đầu tiến vào đều làm cho nàng khó có thể thích ứng. Nhưng mà đối với chuyện này nàng còn có chút rụt rè, dù đau cũng không dám kêu ra ngoài, chỉ có thể chờ ai kia mau chóng kết thúc đoạn đường leo bậc thang đầy thống khổ này. Hết lần này đến lần khác, hắn vẫn cố tình mượn động tác leo bậc thềm này mà giày vò nàng. Yến Lân gian xảo dùng các góc độ có độ khó khác nhau chui vào bên trong, khiến cho nàng so với ban nãy còn khó chịu hơn. Hai chân Dung Thanh Viên như nhũn ra, đã có chút mỏi mệt không bám trụ nổi quanh thắt lưng của hắn, miệng không kiềm chế được bật thốt từng tiếng rên rỉ đứt quãng. “Nhị gia… a… Cầu, cầu ngài, buông ta ra được không…” cả người nàng hư mềm, nếu như không được hai tay hắn nâng đỡ, chỉ sợ chân nàng đã sớm rơi xuống mặt đất. Yến Lân ngừng lại, nhéo nhéo vào cánh mông co dãn của nàng, hổn hển nói: “Sao vậy, được Gia địt nàng không thoải mái?” Dung Thành Viên chưa từng nghe qua hắn nói lời thô tục trắng trợn như vậy, da thịt càng thêm phiếm hồng mê hoặc nam nhân. Eo nàng rất đau, gục đầu chúi vào bả vai hắn nức nở năn nỉ: “Nhị gia, ta chịu không nổi…” “Chịu không nổi cũng phải chịu. Gia vẫn ôm được nàng lên núi được, nàng chỉ việc thít chặt lồn nhỏ lại cũng mệt sao?” Hắn xấu xa dùng trán cụng mạnh đỉnh đầu nàng. Rốt cuộc nàng bị hắn một đường bế đi lên, đợi đến khi đứng ở khoảnh đất bằng phẳng giữa sườn núi, ý thức của nàng đã cực kỳ mơ hồ. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng liền bị hắn ấn đến trên một gốc cây cổ thụ gần nhất. Dung Thanh Viên còn chưa kịp kêu đau, đã lại bị tiến vào. Côn thịt bất ngờ tập kích, trong nháy mắt hoa dịch tràn ra từ tiểu huyệt. Yến Lân nắm lấy một cái chân của nàng nâng lên, sảng hoái cảm thụ tường thịt của nàng đang vặn xoắn mút chặt lấy hắn. Lại nhanh chóng vừa đánh lại vừa xuyên xỏ mấy chục cái, đụng vào sâu bên trong bắn ra. Hắn ôm nàng thở dốc, há mồm cắn ngay tại xương quai xanh lưu lại cái ấn ký. “Đau… Nhị gia nhẹ… nhẹ một chút…” Giọng yểu điệu nũng nịu ngâm nhẹ bên tai, khiến dục vọng chưa hoàn toàn tan rã của hắn lại nhanh chóng phình to căng ra. Nàng hoảng sợ la một tiếng. Yến Lân thoáng đứng thẳng dậy, lau mồ hôi ẩm ướt trên mặt nàng, tìm được môi anh đào yêu kiều, mềm mại, trơn bóng như nước để hôn. Hắn tinh tế miêu tả lại hình dáng của môi nàng, sau đó dò xét đi vào, nhẹ nhàng chơi đùa liếm quanh một vòng, quấn quýt ôm lấy lưỡi của nàng dây dưa. Dung Thanh Viên không nhớ rõ ngày hôm đó rốt cuộc là trôi qua như thế nào. Chỉ nhớ rõ dục vọng của hắn trước sau vẫn luôn ở trong cơ thể nàng, chưa từng thực sự rút ra ngoài. Lúc tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau. Nhìn xuyên qua nửa cánh cửa sổ hé mở, nàng ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy quang cảnh phía bên ngoài chính là một mảnh rừng hoa đào. Mùa này, hoa đào dưới chân núi sớm đã tàn lụi, nhưng ở nơi này, lại là cảnh sắc hoa đua nhau nở khoe hương. Dung Thanh Viên nhịn không được muốn tiến gần lại để ngắm, nhưng là vừa động thì toàn thân đều đau nhức. Trong lúc đang giãy giụa, nàng nhận ra côn thịt của hắn vẫn còn nhét trong cơ thể nàng. Mà động tác của nàng cũng làm cho Yến Lân mở choàng mắt tỉnh lại. Hắn xoay người đem nàng đặt ở nửa thân dưới, nghiêng người hôn lên khóe môi của nàng nhẹ nhàng hỏi: “Muốn đi xem sao?” “Ngài đi ra ngoài trước…” Nàng đưa tay đẩy hắn, trên vành tai hiện lên màu hồng phấn nhàn nhạt, giống như hoa đào ở bên ngoài căn phòng, diễm lệ động lòng người. Yến Lân bắt lấy tay của nàng, nhưng không ra sức ép buộc nữa, rời khỏi hoa huyệt theo ý nàng. Tiểu huyệt ngậm côn thịt một đêm đã có chút không thể khép lại ngay được, tinh dịch lưu lại trong cơ thể nàng lúc này không khống chế được chảy xuống tràn ra ngoài. Cảnh tượng này vừa mỹ lệ vừa dâm mỹ, làm ánh mắt Yến Lân trong tức khắc u ám theo, hắn nhẫn nhịn giơ tay vỗ lên cái mông cong vểnh của nàng: “Đi rửa mặt trước, gia sai người đi chuẩn bị đồ ăn sáng.” Dung Thanh Viên cũng nghĩ như thế, thân mình nhớp dính thực sự không thoải mái. Ngâm mình ở trong nước ấm áp, nàng thực sự không muốn đứng dậy, cho đến khi trong bụng trống trơn kháng nghị kêu lên, nàng mới từ bỏ ý nghĩ này. Nhưng khi nhận được y phục Yến Lân đưa cho, mặt của nàng đen lại. Chỉ có một cái váy để mặc bên dưới cùng với một cái áo lót cực rộng, đã vậy còn được làm bằng chất liệu mỏng tang như cánh ve, đây là hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn hoang đường thêm một ngày nữa? Vừa nghĩ đến việc này là có thể, thân thể của nàng liền nhịn không được mà run rẩy. Cuối cùng Dung Thanh Viên vẫn là mặc hai bộ y phục này đi ra ngoài, nhưng tay nàng không dám buông lỏng, một tay cố gắng che chắn bộ ngực đẫy đà phía trên, tay còn lại nỗ lực che đậy mật vườn mị hoặc phía dưới. Mới vừa tẩy rửa sạch sẽ đi ra khỏi phòng tắm, Yến Lân liền đi đến đối diện nàng, lướt mắt nhìn từ trên xuống dưới quét qua vài lần, liền cười trêu ghẹo: “Nơi này không có người ngoài. Về phần ta, mọi ngóc ngách trên thân thể nàng có chỗ nào là ta chưa thấy qua, chưa sờ qua, chưa hôn qua sao?” Dung Thanh Viên vừa thẹn thùng vừa lúng túng. Nàng nghĩ, da mặt của bản thân nàng quả thực còn phải tiếp tục tu luyện. Yến Lân giơ tay kéo nàng vào trong ngực, đưa nàng đi ra sân. Mới đầu Dung Thanh Viên còn nhìn ngang dọc xung quanh, dường như là đã chắc chắn thực sự không có người khác, nét khẩn trương trên mặt mới tan đi một chút. Ở giữa mấy cây đào, có bày một chiếc bàn thấp, trên mặt bàn có đặt ít trà bánh làm đồ điểm tâm. Cháo hoa còn đang tỏa ra hơi ấm, chắc là mới vừa đưa tới không lâu. Yến Lân ôm Dung Thanh Viên ngồi ở trên đùi chính mình, tự tay bưng cháo xúc từng thìa từng thìa mớm cho nàng ăn. Dung Thanh Viên tựa hồ không quen, vài lần đưa tay muốn đỡ lấy, đều bị hắn cự tuyệt. Không cho nàng ăn no, vậy thì ai tới thỏa mãn hắn đây? Nàng đại loại là cũng đoán ra được ý hắn, thân mình tức khắc co rúm lại run rẩy. Quả nhiên, Yến Lân chỉ bón cho nàng ăn bát cháo này, còn hắn một chút cũng không ăn. Khi nàng đã ăn xong, hắn liền ném bát cháo đi, bắt lấy thắt lưng cường thế xông vào trong cơ thể nàng. Nàng bị hắn mang đến dưới tán một cây đào, tay nhấc một chân nàng cao lên, nặng nề mà cày cấy xỏ xuyên. Theo nhịp hắn thao nàng, thân cây rung chuyển, trên đỉnh đầu là từng màn mưa cánh hoa đào bay theo gió. Dung Thanh Viên híp mắt lại, môi anh đào hé mở, buông thả phóng túng bản thân thuận theo ý Yến Lân cùng hắn giao hoan. Ấn tượng cuối cùng còn sót lại, nàng nằm ở trên những cánh hoa đào rơi như trải thảm trên mặt đất, tóc dài xõa tung ra tán loạn, hai chân từ khuỷu tay hắn biến thành đặt tại trên vai hắn. Côn thịt thô ráp cứng rắn của hắn không biết mệt mỏi quất đánh xỏ xuyên, cọ sát khiến tiểu huyệt nàng đến mức đau nhức, hoa dịch cùng tinh dịch hắn bắn trong cơ thể nàng bị đánh mạnh biến thành bọt nước, dính ở lối vào hoa huyệt. Có cánh hoa đào rơi trên da thịt nàng, hơi lạnh. Còn có vài cánh dính vào hoa dịch, hoặc là đúng lúc đọng trên dục vọng của hắn trong khoảnh khắc hắn rút ra, cứ như vậy bị mang vào trong hoa huyệt của nàng. Đè ép, ma sát, nghiền nát, làm cho mùi hương hoa đào nhàn nhạt bao phủ không gian. Sau đó, mồ hôi nóng bỏng của hắn nhỏ giọt rơi vào đôi mắt nàng, chua xót nhưng lại tràn đầy kích thích, từ thân đến tâm.