Lần trước chạm mặt Tống Lãnh Thần khiến Chu Cầm Hi bị dọa sợ không ít, cô ta biết Chu Tịnh Sơ đã có chỗ dựa vững chắc là vị Tống lão đại tàn nhẫn trong lời đồn kia thì không dám động đến chị gái mình nữa, dạo này cũng sống yên ổn lắm. Hôm nay Chu Cầm Hi đến bệnh viện thăm bạn, cũng chính là Lưu Dữ Nghiên, do Lưu Dữ Nghiên bị sốt nặng nên nằm viện mấy ngày, Chu Cầm Hi thấy thế liền đến hỏi han tình hình của bạn mình. Nào ngờ lúc ra về, cô ta vô tình đi ngang phòng Tố Trầm và biết được chuyện của Chu Tịnh Sơ từ miệng của Cao Ý và Tố Phong. Khi ấy Chu Cầm Hi còn không tin là thật, vì cô ta không biết vì sao Chu Tịnh Sơ lại bị thương nặng. Nhưng nghe giọng điệu của Cao Ý thì không phải giả rồi. Thế là Chu Cầm Hi đi đến phòng bệnh của Chu Tịnh Sơ, phải mất một lúc mới tìm ra. Cô ta phát hiện Tống Lãnh Thần đang ngồi trên ghế, bên cạnh anh còn có một người đàn ông phong độ, Chu Cầm Hi vốn không biết anh ta là ai nhưng nhìn sự sang trọng toát ra từ người anh ta, Chu Cầm Hi chắc chắn anh ta không phải dạng người tầm thường. Chu Cầm Hi đứng nép vào một góc tường, thấy Tống Lãnh Thần đứng dậy rồi dặn dò thuộc hạ gì đó và rời đi, người đàn ông kia cũng đi theo sau. Chu Cầm Hi biết chị gái mình đang nằm trong căn phòng đó, tuy nhiên cô ta cũng chỉ có thể đứng từ xa nhìn, đâu dám lại gần nữa. Lỡ như Tống Lãnh Thần phát hiện cô ta bén mảng đến, rồi trong lúc tức giận anh động thủ thì toang. Chu Cầm Hi không ở lại lâu, cô ta rời đi nhanh chóng. Về đến nhà, Chu Cầm Hi lập tức thông báo chuyện mà mình vừa mới biết cho Trịnh Giai Ánh nghe: "Mẹ biết không, Chu Tịnh Sơ đó chẳng biết đắt tội với ai mà bị người khác hãm hại, hiện tại cô ta đang nằm viện. Nghe đâu tình trạng không khả quan cho lắm." "Cầm Hi, sao con biết chứ? Con nghe chuyện này từ miệng của ai vậy?" Trịnh Giai Ánh hoang mang, bà không tin vào lời con gái. "Của Tố gia, họ đang nói về Chu Tịnh Sơ thì con vô tình nghe được." Chu Cầm Hi kể vắn tắt lại những gì mà mình biết cho Trịnh Giai Ánh nghe, bỗng dưng cô ta phá lên cười to: "Haha, con thấy như thế cũng rất tốt, cho Chu Tịnh Sơ đó vừa tội! Cô ta đáng ghét, phải chi chết luôn cũng được." "Con bé này, nói chuyện phải giữ mồm giữ miệng chứ!" Trịnh Giai Ánh sợ Chu Sơn Tấn biết được bộ mặt ác độc này của Chu Cầm Hi, vậy nên bà đã nghiêm giọng dặn dò: "Hên là hôm nay ba con vẫn đang ở Chu thị, nếu ông ấy mà biết con đắc ý như thế này thì không hay đâu." Chu Cầm Hi bĩu môi, "Mẹ à, dù gì ba cũng thương con hơn Chu Tịnh Sơ, có bộc lộ cảm xúc thật của con ra thì ba vẫn sẽ đứng về phía con cho xem." "Con đấy, thật là!" Trịnh Giai Ánh không nói lại Chu Cầm Hi, bà ta cũng chỉ biết nuông chiều con gái mình mà hùa theo: "Mẹ cũng rất chướng mắt Chu Tịnh Sơ, nếu mà con khốn đó biến mất thì tốt biết mấy. Nhưng con cũng đừng dại dột mà manh động, Tống Lãnh Thần không phải loại người dễ chọc đâu." "Con biết mà, con cũng không dám." "Ừ, thôi thì cứ kệ Chu Tịnh Sơ đi, miễn nó không giành gia sản của Chu gia là được." Mục đích của Trịnh Giai Ánh chỉ có vậy, bà ta muốn sau này Chu Sơn Tấn chết đi thì tất cả tài sản của Chu gia sẽ thuộc về tay Chu Cầm Hi, một đồng một cắt cũng không muốn cho Chu Tịnh Sơ. Kể chuyện của Chu Tịnh Sơ cho Trịnh Giai Ánh biết xong thì Chu Cầm Hi lại kể lại lần nữa cho Trình Ngạn Tiêu nghe, giọng điệu không giấu được tia đắc ý. "Tịnh Sơ bị thương, là vì sao chứ?" Trình Ngạn Tiêu nghe xong thì bất ngờ thốt lên, đuôi mày bất giác chau lại. "Em thì sao mà biết." Chu Cầm Hi nhún vai, thấy biểu cảm thái quá của bạn trai mình thì khó chịu: "Anh bị làm sao vậy, cớ gì lại phải bày ra vẻ mặt đó?" Trình Ngạn Tiêu chớp nhẹ mi mắt, lười biếng đáp: "Không có gì, chỉ là anh bất ngờ thôi." "Có thật là bất ngờ không, hay là vì anh vẫn còn quan tâm cô ta?" Lần trước khó khăn lắm Chu Cầm Hi mới thuyết phục được Trình Ngạn Tiêu không chia tay với mình, vậy nên cô ta luôn nói chuyện dịu dàng, thái độ hết sức cẩn thận. Bởi cô ta sợ Trình Ngạn Tiêu sẽ đề nghị chia tay lần nữa, nhưng lần này cô ta đã không thể từ tốn mà hỏi, bởi hiện tại Chu Cầm Hi đang rất khó chịu. "Cầm Hi, anh không muốn gây sự với em." Trình Ngạn Tiêu thở dài một tiếng. "Ngạn Tiêu, anh cũng biết em yêu anh nhiều thế nào mà, nhưng tại sao anh lại suốt ngày chỉ để tâm đến Chu Tịnh Sơ? Anh có biết là em đau lòng lắm không?" Chu Cầm Hi nói ra uất ức trong lòng, "Chu Tịnh Sơ hiện tại đã là người phụ nữ của Tống Lãnh Thần rồi, anh cũng biết anh ta là ai và có thế lực mạnh thế nào. Dù giờ đây có muốn thì anh cũng chẳng thể giành được Chu Tịnh Sơ từ tay Tống Lãnh Thần, vả lại chị ta cũng không hề có ý định quay lại với anh. Chẳng lẽ anh cứ mãi nhớ nhung chị ta không quên sao?" "Cầm Hi, em phải biết rằng từ đầu đến cuối anh không hề yêu em." Trình Ngạn Tiêu đã mệt mỏi lắm với chuyện vậy rồi, Chu Cầm Hi cứ thích ghen tuông như thế, hiện tại hắn đã cực kì chán cảnh tượng này. "Dù cho Tịnh Sơ có ở bên cạnh ai thì người khiến anh rung động cũng chỉ có mình cô ấy mà thôi.".