Vì Tống Lãnh Thần đã cương quyết không lấy Thượng Quan Anh Xuyên làm vợ nên Tống Hoắc và Tống phu nhân đã chủ động gọi điện cho Thượng Quan gia bàn về chuyện này. Lúc đầu Thượng Quan gia phản đối, nhưng vì không muốn con gái phải bị mất giá và hai bên gia đình rơi vào tình trạng khó xử nên cũng đã chấp nhận yêu cầu của Tống gia, rằng hai nhà sẽ hủy hôn. Biết được tin này, Thượng Quan Anh Xuyên phát điên lên, cô ta điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng mình. "Chết tiệt, tại sao Lãnh Thần lại muốn hủy hôn chứ!" Thượng Quan Anh Xuyên gào thét, hai mắt cô ta ánh đầy tia lửa. Thượng Quan phu nhân thấy tình hình con gái không khả quan lắm thì liền an ủi: "Tống Lãnh Thần đã không muốn lấy con, chúng ta hà cớ gì phải níu kéo? Con gái, hành động đó chỉ khiến hạ thấp giá trị của bản thân con thôi. Con gái của mẹ xinh đẹp như vậy, tài năng như vậy, không có Tống Lãnh Thần thì cũng có người xứng với con hơn cậu ta." "Mẹ, việc quan trọng ở đây là con yêu Tống Lãnh Thần!" Thượng Quan Anh Xuyên không hài lòng vì những lời mà Thượng Quan phu nhân vừa nói, cô ta bất mãn nhíu mày: "Con yêu anh ấy rất nhiều, con muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy. Mẹ, điều này mẹ vốn không biết sao?" "Nhưng Tống Lãnh Thần không hề có tình cảm với con, tiểu Xuyên, mẹ nghĩ con không nên níu kéo cậu ta. Con cũng biết tính tình của Tống Lãnh Thần mà, lúc đầu mẹ thấy cậu ta tài giỏi thì cũng ưng ý để cậu ta trở thành rể của gia đình mình. Nhưng sau khi biết Tống Lãnh Thần là lão đại của một tổ chức lớn, sau lưng cậu ta là một thế lực khủng khiếp thì mẹ đã không còn tha thiết gì nữa. Ở cạnh người máu lạnh như Tống Lãnh Thần con chỉ nhận được đau khổ mà thôi." Lúc đầu hai gia đình hứa hôn thì khi ấy Tống Lãnh Thần vẫn còn là một thai nhi trong bụng mẹ, vậy nên Thượng Quan phu nhân mới yên tâm về chuyện gả con gái mình cho một gia đình gia giáo như Tống gia. Nhưng Tống Lãnh Thần càng lớn thì anh lại dấn thân vào giới hắc đạo, điều này cũng đủ khiến Thượng Quan phu nhân hãi hùng. Nếu Tống Lãnh Thần yêu thương con gái bà thì không nói gì, nhưng nếu anh chẳng có tình cảm với Thượng Quan Anh Xuyên thì bà sợ cô ta sẽ chịu khổ. Nhưng cũng may mắn khi anh từ hôn, tuy vẻ bề ngoài tỏ ra hối tiếc nhưng trong lòng Thượng Quan phu nhân lại cực kì nhẹ nhõm. "Mẹ không biết gì cả, con yêu Lãnh Thần, con chỉ muốn ở cạnh anh ấy mà thôi. Đau khổ sao, không có anh ấy con mới đau khổ!" Thượng Quan Anh Xuyên ngang bướng cãi lời, khóe mắt cô ta lúc này cũng đã ửng đỏ, "Không được, con phải về nước, phải gặp anh ấy hỏi cho ra lẽ!" Vừa dứt lời thì Thượng Quan Anh Xuyên đã bật dậy ngay, mặc cho mẹ cô ta ngăn cản hết lời: "Con gái, con không nên vì tình mà đâm đầu như thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy. Con phải nhận ra..." "Mẹ đừng nói nữa, con không nghe đâu!" Trời sinh bản tính cứng đầu, dù thế nào thì hôm nay Thượng Quan Anh Xuyên cũng phải về nước cho bằng được. ...! Tại một căn phòng rộng lớn, một người đàn ông đang nhâm nhi ly rượu vang, ánh mắt hắn sáng hoắc nhìn về một hướng, trong đầu dường như đang nghĩ về vấn đề gì đó nên rất tập trung. "Thế lực của Tống Lãnh Thần ngày một lớn, lão đại, chúng ta có nên ra tay không?" Một người đàn ông tóc đâu đứng bên cạnh chiếc ghế sô pha bằng da, cung kính hỏi. "Ra tay, tất nhiên là phải ra tay." Tống Lãnh Vũ bình thản trả lời, tia máu đỏ bỗng xuất hiện trong con ngươi thăm thẳm: "Tống Lãnh Thần là cái thá gì chứ, một ngày nào đó tôi sẽ chính tay giết chết anh ta!" Từ nhỏ Tống Lãnh Thần đã được Tống Hoắc dành tình cảm nhiều hơn, lúc nào ông cũng khen ngợi Tống Lãnh Thần đủ điều, luôn xem anh là niềm tự hào của Tống gia. Còn Tống Lãnh Vũ, hắn không giỏi như anh trai của mình, tính cách lại hoàn toàn đối lập. Hắn hay cãi lời ba mẹ, lại tụ tập ăn chơi đàn đúm, cũng vì thế mà Tống Hoắc mới hay rầy la hắn, muốn hắn có thể thay đổi bản thân. Nhưng Tống Lãnh Vũ lại không nghe lời, hắn ngày một sa đọa hơn, lún sâu vào những thứ xa hoa, phù phiếm. Có lần hắn tức quá nên phóng hỏa, Tống gia cũng vì thế mà thiệt hại nghiêm trọng. Tống Hoắc giận dữ, trong lúc giằng co với con trai thứ của mình thì Tống Lãnh Vũ liền có ý định giết cha. Cũng may lúc đó Tống Lãnh Thần ngăn cản kịp thời, Tống Hoắc thoát chết ngay sau đó. Tống Lãnh Vũ đã sa đọa đến mức không thể cứu vãn được nữa, cũng vì sự việc kia mà Tống gia mới từ mặt đứa con trai độc ác là hắn. Bao năm qua hắn vẫn luôn ôm hận trong lòng, hắn cho rằng chính Tống Lãnh Thần là người đã cướp đi tất cả của hắn. Vậy nên luôn đối đầu với anh, hắn gián tiếp gây ra cho anh biết bao nguy hiểm, nhưng Tống Lãnh Thần vẫn chưa phản kháng, có lẽ vì không tìm được chứng cứ. Kẻ thù lớn nhất trong đời Tống Lãnh Vũ chính là Tống Lãnh Thần, hắn thề với lòng là phải chính tay giết chết anh, được thế hắn mới nguôi giận. Hắn vẫn luôn tìm cơ hội tiễn đưa Tống Lãnh Thần xuống suối vàng, nhưng anh đâu phải loại người dễ đối phó, vậy nên hắn mới chưa ra tay được. Lần trước hắn lợi dụng Tả Tôn nhằm gây hiềm khích giữa Tống Lãnh Thần và Tả gia, nhưng không nghĩ chuyện này lại được giải quyết êm xuôi như thế. Hắn không cam tâm, đến giờ vẫn không ngừng lên kế hoạch hại anh trai mình. Hắn tin sẽ có ngày, Tống Lãnh Thần nhất định bại dưới tay hắn! "Lão đại, lỡ như Tống Lãnh Thần nắm được thóp của chúng ta thì sao? Lần này phải cẩn thận hơn mới được." Thuộc hạ của Tống Lãnh Vũ lo lắng nhất là điều này, nếu giết được Tống Lãnh Thần thì tốt biết mấy, nhưng nếu để anh vẫn còn sống trả thù thì chắc chắn tổ chức do Tống Lãnh Vũ gầy dựng sẽ nhanh chóng bị tan rã. "Yên tâm. Đợi thời cơ đến thì việc đâu sẽ vào đấy thôi." Mặc dù Tống Lãnh Vũ khó động được đến Tống Lãnh Thần nhưng bên cạnh anh vẫn còn một người khiến hắn có thể ra tay, đó chính là Chu Tịnh Sơ. Nghe ngóng chuyện của anh trai khá nhiều nên Tống Lãnh Vũ nhận thấy được sự khác lạ của Tống Lãnh Thần khi gặp Chu Tịnh Sơ, anh vì cô mà cảnh cáo hắn, lại còn để cô ở bên cạnh lâu như vậy. Nếu không có tình ý thì là gì đây? Một người như Tống Lãnh Thần lại xuất hiện điểm yếu, và chính điểm yếu đó sẽ khiến Tống Lãnh Vũ dễ dàng ra tay. Vào một ngày không xa, Tống Lãnh Vũ sẽ cho Tống Lãnh Thần biết thế nào là cảm giác đau khổ tột cùng!.