"Được rồi, con lên phòng nghỉ ngơi đi." Tống phu nhân đã hỏi chuyện của anh xong xuôi, thấy trời không còn sớm nên bà liền bảo anh ở lại. Tống Lãnh Thần không thể từ chối, bởi hiện tại mà về thì thế nào Tống phu nhân cũng nghi ngờ chuyện giữa anh và Chu Tịnh Sơ, có khi còn phát hiện ra cô đang sống cùng anh và nghĩ anh xem cô quan trọng hơn là xem gia đình. Vậy nên đành bấm bụng ở lại. "Vâng." Thấy con trai nghe lời, Tống phu nhân vui lòng gật đầu. Nhờ Tống Lãnh Thần không trở về Quỷ Uyển mà Chu Tịnh Sơ được ngủ một giấc ngon lành. Mở mắt ra cũng đã là sáu giờ sáng, cô nhìn quanh không thấy ai, đúng thật là cả đêm anh không về. Không nghĩ nhiều, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, làm bữa sáng ăn qua loa và đến Tống thị. Lúc đầu cô định bắt taxi nhưng nào ngờ vừa ra đến cửa đã thấy xe của Tống Lãnh Thần. Anh dừng trước mặt cô, cánh cửa xe vừa hạ xuống thì cùng lúc đó truyền ra giọng nói êm ấm của anh. "Lên đi." Chu Tịnh Sơ biết anh cố ý đón mình, cô vội vàng mở cửa xe và ngồi vào trong. Trên người anh không có hương thơm nồng của Cao Tố Cẩm, điều này chứng tỏ đêm qua anh không có tiếp xúc với cô ta. Nghĩ đến đây bất giác môi Chu Tịnh Sơ cong lên, nụ cười ngọt ngào cũng xuất hiện. "Sao lại cười?" Tuy cô cười rất khẽ nhưng Tống Lãnh Thần vẫn phát hiện ra. "Có sao?" Cô thu lại nụ cười. "Đêm qua không có tôi, chắc là em ngủ không quen hả?" "Tống lão đại à, trước khi không có anh tôi vẫn ngủ được, vả lại cũng rất say giấc." Chu Tịnh Sơ thẳng thừng không cho anh sỉ diện, người đàn ông vờ nghiêm giọng: "Cho em hai giây để sửa lại lời nói, nếu không tôi khẳng định ngày mai em không xuống nổi giường." Chu Tịnh Sơ vừa nghe anh thốt nên những lời kia xong thì giật mình, anh đang đùa cô đấy à? Người đàn ông này đúng là vô lý, lại còn bá đạo nữa. Hừ! Hết cách, Chu Tịnh Sơ đành phải làm nũng: "Không không, là tôi đã sai. Đêm qua không có anh tôi quả thật đã ngủ không ngon, không có vòng tay của anh tôi cảm thấy lạnh lẽo vô cùng." Chu Tịnh Sơ thầm nghiến răng trong lòng, những lời của cô buồn nôn chết mất, cô nói và nghe mà còn nổi da gà đây. "Được, vậy mỗi đêm tôi sẽ cố gắng thu xếp để về ngủ cùng em." Tống Lãnh Thần biết cô đang dối lòng, nhưng anh vẫn cảm thấy rất vui. Bạc môi kiêu ngạo nhếch lên đầy hào sảng. Trưa đến. Chu Tịnh Sơ đích thân đi mua cơm cho Tống Lãnh Thần, bởi anh nổi hứng nên bắt cô đi, cô cũng không thể phản kháng. Nào ngờ trùng hợp gặp Cao Tố Cẩm đi vào Tống thị, Chu Tịnh Sơ đờ mặt ra hai giây rồi mới cất lời chào. Cô ấy cũng lịch sự chào lại cô, lại hỏi: "Hiện tại anh Thần không bận chứ?" "Không có." Cao Tố Cẩm gật đầu, cô ấy không cần đi đến quầy lễ tân mà ngược lại lại đi thẳng vào thang máy chuyên dụng. Chu Tịnh Sơ biết hai người họ thân với nhau, không ngờ lại thân đến mức này. Cô cũng đi theo cô ấy vào thang máy. Trong thang máy bầu không khí im lặng đến đáng sợ, không ai bắt chuyện với ai trước. Chợt Cao Tố Cẩm mở lời: "Tôi biết cô là người phụ nữ của anh Thần, nhưng vì sao cô lại được lọt vào mắt anh của anh ấy vậy?" Đây là điều mà Cao Tố Cẩm nghĩ không thông, ai mà không biết Tống Lãnh Thần không đụng vào nữ sắc, nhưng bây giờ bên cạnh anh đã có một người phụ nữ xinh đẹp. Rốt cuộc là vì lý do gì? Chu Tịnh Sơ nhất thời không biết đáp thế nào mới phải, chẳng lẽ nói vì Tống Lãnh Thần chỉ cương với một mình cô? Không không, nói huỵch toẹt ra như thế thì kì quá, cô không thể đáp như vậy. Nhưng biết lựa lý do gì để trả lời đây, câu hỏi này đúng là làm khó Chu Tịnh Sơ mà. Là người thông minh, Chu Tịnh Sơ cười hiền hòa: "Tôi thật sự không biết lý do, Cao tiểu thư, cô có thể hỏi Tống tổng, ngày ấy sẽ giải đáp thắc mắc cho cô." Nếu đã không biết cách đáp sao cho phải thì cứ đẩy qua cho Tống Lãnh Thần, đỡ phải nói sai rồi lại bị Cao Tố Cẩm ghét, hoặc khiến Tống Lãnh Thần không hài lòng. Cao Tố Cẩm thấy Chu Tịnh Sơ không nghênh ngang vì trở thành người phụ nữ của Tống Lãnh Thần, ngược lại cô còn hết sức cung kính. Từ câu chữ một đều rất chuẩn mực, lên mặt cũng không hề có. Nếu là người khác có lẽ Cao Tố Cẩm không thích, nhưng đổi lại là Chu Tịnh Sơ, cô ấy chỉ thấy bình thường. Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Cao Tố Cẩm không nói gì liền rời đi trước. Cô cũng rất muốn hỏi Tống Lãnh Thần, nhưng anh sẽ nói sự thật cho cô biết sao? Cao Tố Cẩm gõ cửa phòng Tống Lãnh Thần, chẳng mấy chốc đã vang lên giọng nói trầm thấp của anh: "Vào đi." Cao Tố Cẩm mở cửa đi vào, lại nghe anh nói: "Sao đi lâu vậy, tôi đói rồi đấy." Tống Lãnh Thần ngẩng đầu, phát hiện người đứng trước mặt mình không phải Chu Tịnh Sơ thì nhíu mày: "Sao lại là em?" Lòng Cao Tố Cẩm dâng lên cảm giác hụt hẫng không nói nên lời, cô tiến về phía trước vài bước: "Em có chuyện muốn nói với anh." "Em ngồi đi." Tống Lãnh Thần chìa tay vào ghế, anh đứng dậy rồi bước lại gần cô, "Có chuyện gì vậy?" Như sợ bị hiểu lầm, Cao Tố Cẩm nói nhanh: "Sáng nay em sang Tống gia chơi thì nghe bác gái nói về chuyện của anh. Lãnh Thần, chuyện của anh và Chu Tịnh Sơ em không hề nói cho bác gái biết, thật đấy ạ, mong anh hãy tin em." Cô nghe Tống phu nhân kể chuyện đêm qua bà gọi Tống Lãnh Thần về nhà và hỏi vấn đề thay thư kí của anh, sợ rằng anh sẽ hiểu nhầm cô mách lẻo với bà, vậy nên cô mới nhanh chóng đến đây để giải thích. Vẻ mặt Tống Lãnh Thần hết sức bình thản, "Anh biết không phải do em làm." Anh từ nhỏ đã hiểu tính tình của Cao Tố Cẩm, mặc dù đôi khi có giở thói tiểu thư nhưng cô sẽ không ở sau lưng anh mà đi nói xấu thế này. Đêm qua mẹ anh vừa nói ra thì anh đã biết người đó không phải cô. Nhưng anh trầm ngâm suy nghĩ vài giây là để nghĩ ra kẻ phía sau, cuối cùng cũng đoán trúng. "Vậy là do ai ạ?" Cao Tố Cẩm thở phào nhẹ nhõm, may mắn anh không hề nghi ngờ mình. "Thư kí cũ của anh." Tự dưng không mất đi chức thư kí, đã vậy còn bị giành bởi tay của một người kém xa mình, tất nhiên nữ thư kí đó phải đố kị. Và rồi cô ta tung tin giữa Tống Lãnh Thần và Chu Tịnh Sơ ra, dấy lên sự nghi vấn trong lòng của Tống phu nhân, vì lý do đó mà bà mới gọi anh về gấp trong đêm. Khi bà hỏi anh thì chỉ là đang thắc mắc chứ không hề khẳng định, vậy nên anh mới biết Cao Tố Cẩm không làm điều đó, nếu là cô thì bà đã khẳng định rồi. Anh cũng đã sai người cảnh cáo thư kí cũ của mình, khiến cô ta kinh hồn bạt vía một lúc lâu..