"Không...!không sao." Mặc dù Chu Tịnh Sơ rất hoảng sợ và hỗn loạn khi chứng kiến cảnh người đàn ông trước mặt cô giết người, tuy nhiên hắn là ân nhân của cô, là người đã cứu cô thoát khỏi nguy hiểm. Vậy nên cô không thể không biết điều. Người đàn ông đưa tay đỡ Chu Tịnh Sơ đứng dậy, cô lịch sự đáp: "Cảm ơn anh." "Em sao lại bị người khác truy giết vậy?" Tống Lãnh Vũ cực kì có hứng thú với chuyện này nên liền đặt ra câu hỏi. Mặc dù nghi ngờ Chu Cầm Hi nhưng Chu Tịnh Sơ không có bằng chứng, cô cũng không thể nói bừa, "Tôi không biết." Chu Tịnh Sơ đoán người đàn ông trước mặt cô chắc chắn có liên quan đến thế giới đen tối hắc đạo, nếu không hắn cũng sẽ chẳng dám giết người giữa nơi này. Để bày tỏ lòng biết ơn, Chu Tịnh Sơ cúi đầu thành khẩn, "Hôm nay cảm ơn anh đã giúp đỡ, ngày sau nhất định sẽ đền đáp." Khóe môi Tống Lãnh Vũ dâng lên nụ cười nhàn nhạt, hắn cảm thấy cực kì hứng thú với người con gái này. Lúc nãy hắn đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra trước mắt, khá khen cho cô cũng là một người có năng lực. Theo hắn đoán có lẽ Chu Tịnh Sơ đã hết phi tiêu rồi, nếu không cũng chẳng bỏ chạy. "Không cần đợi sau này, bây giờ luôn đi." Tống Lãnh Vũ cất giọng đầy tà mị, trong suy nghĩ của hắn lúc bấy giờ đó là, hắn muốn cô! "Anh...!ý anh là sao?" Nhìn vẻ mặt kì lạ của Tống Lãnh Vũ, Chu Tịnh Sơ không khỏi cảnh giác. "Trở thành người phụ nữ của tôi, xem như là báo đáp." Tống Lãnh Vũ từ tốn trả lời. Đáy mắt Chu Tịnh Sơ xuất hiện tia kinh ngạc, con ngươi đen láy mở to ra, "Không được." "Tại sao lại không? Trở thành người phụ nữ của tôi thì em muốn làm gì cũng được, tôi sẽ nuông chiều em khiến em phải thích thú. Thứ em muốn tôi đều sẽ cho, có gì mà em không thích?" Đôi mày kiên nghị của Tống Lãnh Vũ chợt cau lại, từ trước đến nay chỉ có một mình Chu Tịnh Sơ là không chấp nhận đề nghị của hắn. "Xin tiên sinh thứ lỗi cho, yêu cầu này của anh tôi không thể chấp nhận." Tống Lãnh Vũ bị sao vậy chứ, những cái hắn cho cô đâu cần, mắc mớ gì cô phải thích? Nhìn người đàn ông này bất giác cô lại nhớ đến Tống Lãnh Thần, anh cũng đã từng muốn cô trở thành người của anh nhưng đã bị cô từ chối, lúc đó anh đã đồng ý không ép buộc cô. Nhưng còn Tống Lãnh Vũ thì sao, hắn cũng sẽ giống Tống Lãnh Thần chứ? "Tôi để mắt đến cô là vinh hạnh của cô, cô còn từ chối?" Tống Lãnh Vũ thật sự đã tức giận khi thấy sự lạnh lùng và dứt khoát tỏa ra từ người Chu Tịnh Sơ, hắn cực kỳ không hài lòng bởi thái độ này của cô. Chu Tịnh Sơ chớp nhẹ mi mắt vài cái, hiện tại cô có thể nhìn rõ sự giận dữ từ người Tống Lãnh Vũ phát ra. Sự cảm kích mà cô dành cho hắn cũng không cánh mà bay, hiện tại chỉ còn lại sự chán ghét. Hắn để ý đến cô mắc gì cô phải vinh hạnh, người này tự cho mình là trời sao? Tuy là không hài lòng về thái độ của Tống Lãnh Vũ nhưng Chu Tịnh Sơ vẫn không để lộ thái độ khó chịu, cô hạ giọng: "Tiên sinh, có lẽ anh thấy hứng thú nhất thời với tôi nên mới có ý định đó. Nhưng mà xin thứ lỗi cho tôi không thực hiện được, tôi còn hoài bão và ước mơ của mình, không thể trở thành người phụ nữ bên cạnh anh. Vả lại hôn nhân đại sự là chuyện cả đời, tôi không thể nóng vội mà sống cùng anh được." Nét lạnh lùng trên mặt Tống Lãnh Vũ càng nồng đậm, hắn cười khẩy một tiếng, "Suy cho cùng là cô vẫn không chịu? Nếu lúc nãy tôi không cứu cô kịp thời thì giờ đây cô đã chết rồi biết không, cô còn không mang ơn?" Chu Tịnh Sơ khinh bỉ trong lòng, thà cô chết còn tốt hơn trở thành người phụ nữ bên cạnh Tống Lãnh Vũ. Hắn cư xử và đối đáp với cô như thế cho thấy hắn là một kẻ nguy hiểm, cô không thể vướng vào được. Chu Tịnh Sơ vẫn chưa nói gì Tống Lãnh Vũ lại cất giọng lạnh lẽo: "Con người tôi thích nhất là cưỡng ép, cô càng không muốn thì tôi càng muốn bắt cô về." Tống Lãnh Vũ nói xong liền giữ chặt lấy cổ tay Chu Tịnh Sơ, cứ thế mà kéo cô đi khỏi. Chu Tịnh Sơ hoảng hốt, "Không, tôi không muốn!" "Không muốn cũng phải muốn!" Tống Lãnh Vũ đã nhìn trúng Chu Tịnh Sơ, hôm nay hắn nhất định phải có được cô! "Anh mau buông tôi ra, buông ra!" Chu Tịnh Sơ vùng vẫy, nhưng cô cành phản kháng thì Tống Lãnh Vũ lại siết chặt tay cô hơn. Hắn thật sự rất bá đạo và vô duyên, sao lại thích ép người khác như thế này chứ! Cô cứ ngỡ bản thân đã thoát khỏi nguy hiểm, nào ngờ lại càng lâm vào tình cảnh khốn khó hơn. Làm sao cô có thể thoát được Tống Lãnh Vũ đây, trên người hắn có súng, vả lại sức của hắn mạnh hơn cô gấp nhiều lần, nếu cô mà theo hắn thì không thể nào trở về được nữa. Không, cô không muốn như thế! Chu Tịnh Sơ vẫn còn đang suy nghĩ miên man thì Tống Lãnh Vũ đã đẩy cô lên chiếc xe mui trần màu bạc khiến cô ngã sang một hướng, hắn vòng qua ghế lái và nhanh chóng lái xe đi. "Anh là đang cưỡng ép người khác, tôi sẽ kiện anh!" Biết là nói pháp luật với người như Tống Lãnh Vũ không có hiệu dụng, nhưng Chu Tịnh Sơ không biết nên làm thế nào mới phải. "Cô giỏi thì cứ kiện, tôi sẵn sàng chờ đợi." Tống Lãnh Vũ nhếch môi khiêu khích, Chu Tịnh Sơ đúng là một người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy thì hôm nay hắn sẽ dạy cho cô một bài học nhớ đời. Chu Tịnh Sơ không biết phải làm sao, nghĩ đến những chuyện sắp xảy ra, bất giác cô rùng mình một cái. . Chuyên trang đọc truyện || TRUМt ruyen.V N || Mặc dù cô không còn trong trắng nhưng cô cảm nhận được Tống Lãnh Thần không mang đến sự nguy hiểm nào cho cô, còn Tống Lãnh Vũ thì khác, hắn quá đáng sợ, người như thế này cô thật sự không dám vây vào. ...! Tần Du đậu xe bên vệ đường, ánh mắt nhìn theo kính chiếu hậu nhẹ híp lại. Không chờ đợi gì nữa liền lấy điện thoại ra và gọi đi, chẳng bao lâu sau đã có kết nối. Điện thoại vừa nối máy Tần Du đã thông báo ngay: "Lão đại, lúc nãy tôi vô tình thấy Chu Tịnh Sơ, cô ấy ngồi trên xe của Tống Lãnh Vũ và không ngừng kêu cứu." Tống Lãnh Thần nhíu mày, Chu Tịnh Sơ đã bị Tống Lãnh Vũ bắt đi sao? Suy nghĩ vài giây, cuối cùng Tống Lãnh Thần mới nói: "Thông báo vị trí cụ thể." Đối với người phụ nữ này Tống Lãnh Thần đặc biệt để tâm hơn, Tần Du biết điều đó nên mới báo sự tình cho Tống Lãnh Thần nghe, không ngoài dự đoán của Tần Du, anh đã có ý định cướp người. Chu Tịnh Sơ gặp Tống Lãnh Vũ chính là xui xẻo của cô, Tống Lãnh Thần không muốn Tống Lãnh Vũ được như ý, cũng không muốn cô rơi vào tay kẻ khác nên mới bất chấp mà đi cứu. Lúc này Tống Lãnh Vũ đã lái xe về đến biệt thự riêng của hắn, nơi đây không có bất kì ai, rất thuận tiện để hắn chơi đùa với phụ nữ. "Tiên sinh, tôi van anh đấy, mong anh có thể tha cho tôi." Chu Tịnh Sơ hết cách, cô kêu cứu từ nãy đến giờ cũng chẳng có ích gì, giờ đây đã bị Tống Lãnh Vũ đưa về nhà, cô thật sự không muốn cảnh bản thân bị bạo hành. Đối với phụ nữ, đó là điều nhục nhã nhất. "Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô sao?" Tống Lãnh Vũ đưa tay giữ chặt lấy cằm Chu Tịnh Sơ, "Mùi vị cưỡng ép mặc dù tôi chưa từng trải qua, nhưng tôi biết nó kích thích lắm, vậy nên tối nay tôi sẽ ăn sạch cô!".