Chu Tịnh Sơ lắc đầu một cái, tại sao cô lại suy nghĩ đến chuyện xui xẻo này chứ, tình huống đó rất tồi tệ, nhất định sẽ không xảy đến với cô đâu. Cô cũng không nên suy nghĩ lung tung vì dù sao cũng đã uống thuốc rồi, mang thai là điều không thể. Thấy Chu Tịnh Sơ nằm trên giường lặng thinh thì Lý Minh Tử liền hỏi han: "Tịnh Sơ, cậu sao vậy? Có tâm sự gì à?" Tịnh Sơ đưa mắt sang Lý Minh Tử, cô lắc đầu: “Không có, tớ ổn.” “Ừ, ổn thì tốt.” Lý Minh Tử cũng chẳng hỏi gì thêm nữa, cô ấy tiếp tục làm việc của mình. Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng lẹt xẹt, ngay sau đó cánh cửa được mở ra, người đi vào chính là Ngô Hoan. Chu Tịnh Sơ vốn không hòa thuận với Ngô Hoan, không chỉ mình cô thôi mà Lý Minh Tử và An Mỹ Đan cũng vậy. Phòng của cô gồm bốn thành viên, cô, Lý Minh Tử và An Mỹ Đan nói chuyện hòa đồng nhưng Ngô Hoan thì không được như thế, cô ta vừa chảnh chọe vừa khó gần. Vào được ngôi trường danh giá này cũng do đi cửa sau mà thôi, chứ với học lực của Ngô Hoan thì còn lâu. Ngô Hoan giàu lắm, tuy nhiên cô ta vẫn ở trọ chung với ba người còn lại là vì đây chỉ là cái cớ để cô ta có thể không bị gia đình quản thúc mà thôi. Thuê kí túc xá ở thì thuê nhưng một tháng có khi cô ta cũng không về lần nào, Chu Tịnh Sơ cũng không quan tâm đến điều này, cô cũng chẳng muốn đoái hoài gì đến Ngô Hoan. Ngô Hoan liếc mắt nhìn Chu Tịnh Sơ và Lý Minh Tử, thái độ rõ ràng không ưa hai người, Chu Tịnh Sơ thấy sự chán ghét trong đôi mắt của Ngô Hoan cũng mặc kệ, cô ta muốn lườm bao nhiêu thì lườm miễn là không ảnh hưởng gì đến cô là được. Ngô Hoan cũng chẳng thèm chào hỏi gì ai, cô ta tiến lại chỗ của mình sau đó đặt túi xách hàng hiệu xuống giường, bắt đầu lấy son ra mà thoa. Có lẽ là bị đau bụng, Ngô Hoan liền đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh, Chu Tịnh Sơ thấy bộ dạng õng ẹo của cô ta là chướng mắt, trên người lại xịt đầy nước hoa, đúng là ngộp thở mà. Chu Tịnh Sơ thấy trên cổ của Ngô Hoan có vết hôn đỏ chói, chắc đã cùng bạn trai cô ta ân ái. Chu Tịnh Sơ không hiểu sao Ngô Hoan lại có tự tin như vậy, cũng không sợ người ngoài nhìn vào sẽ chỉ trích. Cô ta đúng là khác với cô một trời một vực, mặc dù Tống Lãnh Thần không để lại vết tích gì trên cổ cô nhưng cô vẫn mặc áo thật kín, sợ sẽ bị phát hiện, bởi cô không muốn điều đó sẽ diễn ra. Tự dưng lại nghĩ đến Tống Lãnh Thần nữa rồi, người đàn ông này đúng là đã để lại rất nhiều ấn tượng đến với cô. Những ấn tượng đó cực kì đặc biệt, đặc biệt đến nỗi cô không thể quên được, bởi anh chính là người lấy mất đêm tình đầu tiên của cô. "Bộ lạ lắm à, sao nhìn mãi thế?" Ngô Hoan đảo mắt sang Chu Tịnh Sơ và Lý Minh Tử khi nhận được ánh nhìn chầm chầm của hai người họ dành cho mình, cô ta đỏng đảnh hỏi. "Thuận mắt thì nhìn thôi, cậu có gì mà lạ chứ?" Lý Minh Tử nhún vai một cái, tầm nhìn cũng dời sang nơi khác. Ngô Hoan bỗng hừ lạnh, "Các người đúng là quê mùa." Nói xong Ngô Hoan liền lấy gì đó ở giường của mình, xong cũng xoay người rời đi. Lý Minh Tử bĩu môi, không thèm chấp nhất với dạng phụ nữ như cô ta. Đợi đến khi Ngô Hoan đi rồi thì Lý Minh Tử mới đặt ra câu hỏi với Chu Tịnh Sơ: "Thật tình là mình không hiểu sao cô ta lại như thế luôn đấy, ăn chơi lêu lổng sau này người khổ cũng là cô ta mà thôi?" Bạc môi mỏng nhẹ nhếch lên, Chu Tịnh Sơ đáp: "Biết đâu đối với Ngô Hoan thì đó là điều vui, là niềm hạnh phúc của cô ta." ...! Tuy Chu Tịnh Sơ không thích Tống Lãnh Thần nhưng cũng phải nói anh quả thật là một người biết giữ chữ tín, tính ra cũng được một tháng kể từ ngày cô rời khỏi biệt thự của Lạc Quân Bách, Tống Lãnh Thần cũng chẳng tìm đến cô lần nào nữa. Tuy nhiên Chu Tịnh Sơ vẫn luôn cảnh giác, biết đâu Lạc Quân Bách lại nổi hứng và bắt cô về hạ xuân dược để lên giường cùng bạn thân của hắn thì chết, cái tên đó thật là đáng ghét làm sao! "Đang suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?" Cao Nhã Kỳ đang lái xe, thấy Chu Tịnh Sơ thẫn thờ thì liền hỏi. Chu Tịnh Sơ đưa tay chỉnh lại tóc đã rối, "Không có gì." "Nguyệt sự của cậu đã đến chưa?" Cao Nhã Kỳ biết Chu Tịnh Sơ vẫn hay lo sợ về việc mang thai ngoài ý muốn vậy nên liền đặt ra câu hỏi để xem tình hình thế nào. Chu Tịnh Sơ gật nhẹ đầu, "Thật may mắn khi nó đã đến rồi." "Cũng tại cậu hay lo chứ thuốc tránh thai khẩn cấp đắt tiền đó sẽ không thể khiến cậu thụ thai đâu." "Lo lắng vẫn hơn, biết bản thân không dính tới thì tớ đã hết sức vui mừng." Nếu Chu Tịnh Sơ thật sự có thai với Tống Lãnh Thần thì cô chắc chắn rằng cuộc đời của mình sẽ thay đổi hoàn toàn, nhưng chuyện xui rủi không xảy ra, thật là tốt! Hôm nay là chủ nhật nên Chu Tịnh Sơ và Cao Nhã Kỳ liền cùng nhau ra ngoài, hai người họ định là sẽ đi ăn trước rồi đi mua sắm sau. Hai cô gái vào một nhà hàng nổi tiếng, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Chu Tịnh Sơ chợt hỏi: "Cậu không định sẽ quen bạn trai mới sao, thấy có người nào đó đang theo đuổi đấy." "Cậu nói Triệu Lập đấy à? Tớ không thích đâu. Vả lại cũng không muốn yêu rồi chia tay như trước kia, thôi thì cứ từ từ vậy." Cao Nhã Kỳ bất cần đáp. "Triệu Lập theo đuổi cậu cuồng nhiệt quá mà, tớ nghĩ sẽ có ngày cậu xiêu lòng thôi." Chu Tịnh Sơ chọc ghẹo. Cao Nhã Kỳ xua tay lia lịa, "Thôi thôi, tớ chịu. Nếu tớ đã không thích thì nhất định sẽ không chấp nhận đâu, vả lại tính tình của Triệu Lập không hợp với tớ. Độc thân như thế này chẳng tốt hơn sao? Rảnh rỗi lại cùng bạn thân đi chơi, quá OK rồi còn gì!" Chu Tịnh Sơ cười cười, "Cậu biết nói thế là tốt đấy!" Hai cô gái cười đùa rôm rả, khi đã no bụng thì liền vào trung tâm thương mại mua sắm quần áo. Nói trái đất này nhỏ quả thật không sai, người Chu Tịnh Sơ không thích lại xuất hiện trước mặt cô khiến cô chướng mắt vô cùng. Chu Cầm Hi khoác tay Trình Ngạn Tiêu, cô ta cố ý lên mặt với Chu Tịnh Sơ mà điêu ngoa: "Ôi, hôm nay chị hai cũng có tâm trạng đi mua sắm à?" Trình Ngạn Tiêu thấy Chu Tịnh Sơ, ánh mắt bỗng xuất hiện vài tia phức tạp. "Ngày nào mà không có tâm trạng, cô đi được còn tôi thì không sao?" Chu Tịnh Sơ nhếch môi lạnh lùng. "Chị hiểu nhầm ý em rồi, em nào có ý đó." Chu Cầm Hi cười, bàn tay càng giữ chặt lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, cả người dường như dính sát vào Trình Ngạn Tiêu. Chu Tịnh Sơ không muốn phí nước bọt với những người không đâu, thế là cô liền quay người rời đi, nào ngờ Chu Cầm Hi lại gây sự: "Trong lòng chị giờ này chắc khó chịu lắm nhỉ, tôi nghĩ chị đang rất muốn cào nát mặt của tôi ra có đúng không?" Chu Tịnh Sơ nhếch môi khinh thường, cách xưng hô này, cách nói chuyện này mới đúng bản chất của Chu Cầm Hi, "Giọng điệu hiện tại mới đúng, lúc nãy nghe giả tạo quá!" "Chị..." Chu Cầm Hi cứng họng, hai mắt cũng trừng to nhìn Chu Tịnh Sơ. Cao Nhã Kỳ đã không nhịn được cảnh tượng trước mắt nữa nên đã xen vào, cô tỏ ra khinh bỉ: "Cướp bạn trai của chị gái mà còn tỏ ra thanh cao, lại lên mặt như thế nữa chứ, đúng là không biết nhục nhã mà!".