Sủng Tình Sự Giam Cầm Cả Đời FULL
Chương 100
Chiếc xe màu đen tuyền dừng lại ở nơi giam giữ Chu Tịnh Sơ, Tống Lãnh Thần không chần chừ gì mà liền mở cửa ra và bước xuống, ngay sau đó thuộc hạ đi ở những chiếc xe khác của anh cũng nhanh chóng tập trung cạnh bên anh.
Họ đứng nghiêm chỉnh, súng lục cũng cầm trên tay mỗi người một cây.
"Tốc độ của anh cũng không tệ nhỉ?"
Tống Lãnh Vũ từ bên trong đi ra, hắn ung dung nhìn Tống Lãnh Thần bằng ánh mắt khen ngợi.
"Chu Tịnh Sơ đâu?" Tống Lãnh Thần không nhiều lời, hiện tại anh chỉ muốn thấy cô, để xem cô có bình an hay không.
Nếu không, anh nhất định sẽ san bằng địa bàn của Tống Lãnh Vũ.
"Gấp gáp nhỉ, chắc là anh đang lo lắng cho bạn gái mình lắm?" Tống Lãnh Vũ mặc kệ sát khí tỏa ra từ người anh trai mình, hắn vẫn luôn bình thản.
Hắn phất tay một cái, thuộc hạ hiểu ý liền vào trong áp giải Chu Tịnh Sơ ra.
"Lãnh Thần..." Chứng kiến được cảnh anh mạo hiểm đến cứu mình, đã thế còn tập hợp rất nhiều thuộc hạ đến đây, lòng Chu Tịnh Sơ không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Cô rất cảm động, chẳng hiểu sao khóe mắt cay cay, rất muốn khóc.
Lửa lòng Tống Lãnh Thần vơi bớt khi thấy người con gái mình yêu thương không hề bị tổn hại gì, nhưng khi nhìn những giọt nước mắt trong suốt của cô, trái tim anh bỗng nhói lên một cái.
Đã khiến cô chịu thiệt rồi!
"Cậu muốn thế nào mới thả cô ấy ra?" Tống Lãnh Thần không dài dòng, anh đi thẳng vào vấn đề ngay.
Hiện tại việc cứu Chu Tịnh Sơ là quan trọng nhất.
"Đầu tiên...!hay là anh tự lấy súng bắn vào chân mình đi." Tống Lãnh Vũ hào hứng đưa ra đề nghị.
Hôm nay sân chơi này là của hắn, luật chơi ở đây cũng do hắn định đoạt, hắn thách Tống Lãnh Thần không làm theo.
"Được."
Lời đồng ý nhẹ tênh của Tống Lãnh Thần đã khiến trái tim Chu Tịnh Sơ như rơi xuống vực sâu, cô vội vàng ngăn cản:
"Lãnh Thần, không được, anh đừng vì em mà tổn hại thân thể mình!"
Chu Cầm Hi nghe lời này của Chu Tịnh Sơ thì liền đưa cây súng dí sát vào đầu cô, giọng cay nghiệt:
"Chị câm miệng đi, phí lời."
Chu Tịnh Sơ không quan tâm đến sự uy hiếp của Chu Cầm Hi, ánh mắt cô từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt đẹp như tạc của người đàn ông đối diện mình mấy mét.
Hai tay cô đã bị trói lại, nếu như tay được tự do thì hiện tại cô đã xoay chuyển được tình thế.
Chu Tịnh Sơ dùng sức mở lấy cọng dây thừng trên tay mình, nhưng nó chặt quá, khó có thể tháo ra được.
"Lão đại."
Cảnh Lập và Cảnh Minh thấy nòng súng của Tống Lãnh Thần đã lên đạn, bọn họ biết sắp tới anh sẽ tự tổn hại bản thân mình chỉ để cứu người anh yêu.
Nhưng thân là thuộc hạ, họ rất lo cho tình hình của anh.
Nếu muốn cứu được Chu Tịnh Sơ ra thì mạng của Tống Lãnh Thần sẽ khó mà giữ được, mục đích của Tống Lãnh Vũ chỉ có thế.
Hôm nay anh không từ bỏ Chu Tịnh Sơ, điều đó cũng chứng tỏ chuyện gì sẽ đến vào những giây tiếp theo.
Tống Lãnh Thần mặc kệ lời khuyên của cô và tiếng gọi của thuộc hạ, anh đưa cây súng chĩa xuống chân mình, không do dự liền bóp cò.
"Đoằng." Tiếng súng vang lên, máu từ chân anh cũng bắt đầu chảy ra.
"Đừng!" Chu Tịnh Sơ thét lên nhưng đã quá trễ, anh đã bị thương vì cô.
Cảm giác áy náy và đau lòng dâng lên đột ngột, cô bật khóc nức nở: "Lãnh Thần, anh không cần vì em mà làm thế đâu..."
Tận mắt thấy màn này, Tống Lãnh Vũ sảng khoái cười vui:
"Haha, Tống Lãnh Thần ơi Tống Lãnh Thần, anh thật sự sẽ vì người phụ nữ này mà bắn một phát vào chân mình sao? Đúng là si tình mà! Được rồi, thế bắn thêm một phát súng nữa vào bụng đi!"
"Được."
Tống Lãnh Thần vừa dứt lời thì một âm thanh lanh lảnh lại vang lên, bụng anh nhanh chóng xuất hiện một dòng chảy màu đỏ, ướt cả chiếc áo trên người.
"Không!" Lại một lần nữa Chu Tịnh Sơ thét lên trong vô vọng, Tống Lãnh Thần đã vì cô mà bắn hai phát súng vào người.
Cô có thể hiểu được cảm giác đó đau đớn đến thế nào, vậy mà người đàn ông ấy lại không hề biến sắc, chẳng phải là sợ cô đau lòng sao?
Cô điên cuồng vùng vẫy, nhưng vô ích!
Thấy sức lực của Tống Lãnh Thần đã bị giảm không ít do bị thương, lúc này Tống Lãnh Vũ mới hài lòng gật đầu:
"Anh đi bộ sang đây, sau khi đã bị tôi giam giữ thì tôi sẽ thả người phụ nữ của anh ra."
Tống Lãnh Thần bị thương, máu tuôn như suối, tuy đau nhưng anh vẫn gắng gượng, khuôn mặt luôn giữ vẻ lạnh lùng.
Anh đưa cây súng sang cho Cảnh Minh, hắn đau lòng nhận bằng hai tay.
Cảnh Minh biết anh sẽ nghe theo lời Tống Lãnh Vũ vô điều kiện, khuôn mặt hắn vừa phẫn uất vừa bi thương:
"Lão đại..."
Tống Lãnh Thần nhìn hắn, hắn liền hiểu ý mà im lặng.
Anh đã quyết định rồi, không ai có thể lay chuyển được.
Anh dõng dạc hướng thẳng về phía Chu Tịnh Sơ mà đi tới, khi nhìn cô, ánh mắt anh đều mang theo tia ấm áp, nhưng ánh nắng mặt trời chiếu xuống bình minh vậy.
"Lãnh Thần, anh..." Chu Tịnh Sơ biết giờ đây bản thân có nói gì cũng không khiến anh quay đầu, anh là như vậy, chỉ thích làm theo ý mình mà thôi..
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
7 chương
51 chương
157 chương
101 chương