"Khụ khụ..." Nam Yên vì nghe câu nói của Từ Ân mà sặc cơm, "Ngươi nói gì cơ?" Đôi tay to của Khinh Duật Phàm vỗ nhẹ lưng của nàng, tay kia cầm ly nước cho nàng uống, hắn nói với Từ Ân, "Không cần tìm nữa" "Nhưng hoàng thượng, nó không phải là thú cưng của người sao?", chuyện gì đây, ông không thể tin được hoàng thượng dễ dàng vứt bỏ nó. Sắc mặt Nam Yên khẽ biến sắc, vội vàng nói cứu nguy, "Ai da, không phải đâu, chắc Phàm nghĩ nó có thể quay về nơi ở của nó rồi, ngươi không cần lo!" Tuy rằng rất thắc mắc vì sao chuyện lại như vậy nhưng ông biết rõ mình không nên hỏi,"À, vậy nô tài đã rõ, nô tài cáo lui" "Phù phù, thật giật mình mà. Ta quên mất là còn phải giải quyết chuyện này, Phàm bây giờ làm sao?" Đúng là hắn đã quên chuyện nàng lúc trước là hồ ly, bây giờ đã thành người, "Có lẽ nên làm theo nàng nói, hãy nói nó đã quay về rừng" "Được không? Chắc phải vậy quá, nhưng mà lúc mình muốn trốn bằng hình thú phải sao đây ta?", Nam Yên quên mất hắn đang ngồi bên cạnh nàng nên lỡ miệng nói ra suy nghĩ của nàng. Quả nhiên Khinh Duật Phàm nghe được liền nhíu mày, kéo cánh tay của nàng hỏi, "Nàng nói cái gì? Muốn bỏ trốn?" "Ai da, đau. Chàng làm gì a, ta có nói vậy sao, haha, nói giỡn thôi, chỉ là giỡn" "Nàng tốt nhất nên nhớ câu này", thật là, chỉ cần hắn lơ một tý là nàng có thể trốn ngay, hắn quyết không để nàng trốn, tốt nhất là dùng dây trói nàng bên hắn. "Biết rồi mà", nhỏ mọn, keo kiệt, khó chịu, "À, mà năm mỹ nam hôm qua là ai vậy Phàm?" "Sao? Nàng hứng thú?"  "Không có, tuyệt đối không, chỉ là người ta tò mò mà thôi", đánh chết nàng cũng không nói là có hứng thú với trai đẹp. "Đó là thuộc hạ của ta, cũng là anh em từ nhỏ của ta" "Ồ, đã hiểu" "Nàng ăn xong chưa" Di, tự nhiên hỏi ăn xong chưa chi vậy, "Rồi, sao a?" "Vậy thì chúng ta tiếp tục hoạt động tiêu cơm, để nàng không có thời gian hỏi han lung tung"  Khinh Duật Phàm hắn nói được làm được, bồng Nam Yên đang mặt còn ngơ ngác lên giường giở trò tay chân. Cảnh xuân nóng hầm hập diễn ra trong phòng. Sau khi vụ đê điều của trấn Hải Châu được giải quyết xong, đoàn người Khinh Duật Phàm lên đường hồi cung. Khi đi ngang qua thành Lạc Dương thì Nam Yên muốn nghỉ dừng chân tại đây, Khinh Duật Phàm cũng đồng ý mà không hỏi gì nàng. Nam Yên đang ăn trưa tại một quán trọ, bỗng nghe cả quán xôn xao lên vì Dương Nghê. Nói tới Dương Nghê này, từ hôm gặp được Khinh Duật Phàm ả ta luôn truy tìm tung tích của hắn, nhưng tìm vẫn không được. Tới hôm nay hắn xuất hiện nàng ta liền tới ngay quán trọ hắn nghỉ chân. "Ta còn tưởng là ai, thì ra là mỹ nữ lòe loẹt của chàng kìa Phàm", nàng đang buồn chán vì không có gì chơi a, tự nhiên ả vác xác tới làm thú vui của nàng. "Không được nói bậy, nàng ta không phải của ta" "Hừ", gọi ả ta lòe loẹt đúng không sai mà, hôm nay ả ta trang điểm đậm, trang sức đầy đầu, lại mặc một bộ đỏ chói, đáng ghét, đó là màu ta ưa thích. Nàng càng khẳng định nàng ghét ả ta thêm một bậc. Dương Nghê đã bước tới trước bàn của Khinh Duật Phàm. Thấy bên cạnh hắn là một cô nương xinh đẹp thì không khỏi ghen tị, tại sao nàng ta có thể ngồi bên cạnh hắn, chỗ đó chỉ có hể để cho ả ngồi. Mặt ả khẽ biến sắc nhưng sau đó lên nói bằng cái giọng chảy cả nước, "Công tử, chúng ta lại gặp nhau, thật là có duyên. Không biết ta có thể ngồi đây không?" Khinh Duật Phàm thấy phiền phức sắp đến, định đuổi đi nhưng Nam Yên đã cướp lời của hắn, "Ngồi đi" Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt trong trẻo hiện lên tia đùa cợt, hắn biết nàng sắp chỉnh người. Hắn vẫn còn nhớ lễ tiến cung đó, nàng chỉnh người ta ra sao, hắn tốt nhất nên ngồi im bởi vì nàng đang nhéo đùi của hắn. Ả nhìn Khinh Duật Phàm nhưng hắn vẫn ngồi nhìn Nam Yên nên không nhìn ả, ả tức giận ngồi xuống bàn, kêu tiểu nhị mang đồ ăn ra, vẫn nói bằng cái giọng ỏng ẹo đó "Công tử, chúng ta đã từng gặp nhau, chàng có nhớ không?" Nhéo một cái, hắn nhịn đau trả lời, "Thứ lỗi, ta không nhớ được cô nương" Nhìn mặt ả mặt xanh trắng, Nam Yên cười thầm trong lòng, haha. "Chắc công tử đã quên, để ta nhắc cho chàng nhớ, đó là chuyện của tuần trước, khi chàng..." "Dừng, dừng", ả ta nói nhiều thật. Ả mất hứng vì có người cắt ngang, ả nhìn sang nhìn kỹ Nam Yên mới nhớ ra đã từng gặp nàng, là buổi ả đã gặp được hắn,  "Ngươi, ngươi là người hôm trước đi tìm tướng công của ngươi mà, sao bây giờ lại ngồi bên cạnh công tử? Không lẽ" "Đúng, hắn chính là tướng công của ta, ngươi có ý kiến gì?" Hắn là tưởng công của nàng? Không thể nào, "Nhưng rõ ràng lúc trước ngươi kêu nhầm người mà" "À, lúc đó chúng ta đang cãi nhau nên mới như thế" Ả ta dường như không tin nổi, như người điên đứng dậy lao ra ngoài, hét to"Không, không thể nào!" Nam Yên làm sao để ả ta đi như vậy, làm làm phép ngáng chân ả, làm ả ngã vào bàn ăn. Toàn bộ đồ ăn đều dính vào người ả trông rất thê thảm, ả mất mặt vừa khóc vừa chạy vội về nhà. Nam Yên bò ra cười lăn cười lộn, Khinh Duật Phàm một bên cười sủng nịnh nhìn nàng chỉnh người khác, "Yên nhi, được rồi, ăn nhanh chúng ta còn lên đường". Đường trở về khá thuận lợi, không đến hai tuần đã tới nơi. Tin tức hoàng thượng trở về đã sớm truyền khắp cung, thái hậu ra lệnh trang trí trang hoàng chào mừng hoàng nhi trở về, nhân tiện đây bà còn muốn xem mỹ nhân nào chiếm mất trái tim lạnh băng của con trai bà. Nam Yên cũng háo hức trên xe ngựa, vốn đâng nhào nháo trong xe, Khinh Duật Phàm thấy không vừa mắt liền ôm nàng vào trong ngực, không cho nàng nháo. Tới cửa cung, xe ngựa bước vào lập tức một trận hô to, "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế" Hắn xuống xe, đỡ tay nàng xuống ôm eo nhỏ của nàng, sau đó ngẩng mặt lên nhìn bọn họ, "Tất cả bình thân" "Tạ hoàng thượng"  Thái hậu lúc này đã bước tới gần, bà đánh giá Nam Yên từ trên xuống dưới, hảo tốt, con trai bà thật biết cách nhìn người nha, nhỏ nhắn xinh đẹp như thế thì chắc chắn tính tình dễ chịu rồi. "Hoàng nhi, con đã về", Thái hậu cười nho nhã bước tới ôm con trai. Hắn cũng ôm bà vào lòng, thỉnh an bà, "Hoàng nhi tham kiến mẫu hậu" Nam Yên thấy thái hậu bỗng muốn rới nước mắt, định nhào vào lòng bà nhưng nàng sực nhớ nàng đang là người nên cúi người hành lễ với bà, "Nô tỳ tham kiến Thái hậu" "Đứa nhỏ không cần đa lễ, đứng lên đi" "Tạ Thái hậu", thái hậu con rất nhớ người a. "Hoàng nhi, con còn không giới thiệu cho ta một chút", bà sớm biết đây là con dâu tương lai rồi, nhưng muốn để cho hắn giới thiệu một chút, tiện thể cho cả hoàng cung này biết nàng là ai luôn. Hắn tươi cười kéo nàng lên, nói với bà, "Mẫu hậu, đây là Nam Yên, là người con yêu, cũng chính là con dâu của người" "Trời, đó là người của hoàng thượng, nói là con dâu đấy, chẳng lẽ là phi tử mới được sắc phong",  "Thật ư, mỹ nhân xinh đẹp thế kia mà lại, a tiếc quá",  "Hoàng thượng anh tuấn của chúng ta, tại sao lại như vậy, con hồ ly tinh kia ở đâu ra vậy", ... Đám đông quan lại cùng cung nữ, thái giám bắt đầu bàn tán xôn xao, dĩ nhiên bị tin giật gân này của Khinh Duật Phàm hù dọa cho sợ, còn nhớ lễ tiến cung ấy không một ai vào được hậu cung cả, vậy mà lần này hoàng thượng xuất cung còn mang về một vị phi tần. Có kẻ ganh tị, có người chúc mừng. Hắn nói mà không chớp mắt luôn trời, hắn muốn nàng sống sao a, "Không phải đâu Thái hậu nương nương, Phàm a không phải, là hoàng thượng ngài ấy nói đùa, nương nương đừng tin" "Đứa nhỏ, không cần phải chối, ai gia đã biết từ lâu, đi thôi, Phàm nhi con dẫn tiểu Yên đi nghỉ ngơi, đi đường dài về chắc đã mệt, giữ sức tối nay hoàng cung chúng ta sẽ tổ chức tiệc mừng", thái hậu bà rất vừa lòng với đứa nhỏ này, hiểu chuyện, rất tốt, rất vừa ý bà nha, nhưng bà cảm thấy thiếu thiếu cái gì thì phải, "Phàm nhi, sao ai gia cảm thấy thiếu thiếu cái gì nha?" Mặt Nam Yên khẽ biến sắc, thái hậu chắc chắn đang nói tới con hồ ly, nhưng mà nàng đang đứng ở đây, lấy đâu ra cho bà đây. "A, phải rồi, xem đầu óc ta đi, tiểu Nam đâu, nó đâu rồi, đưa ra cho ai gia ôm cái, mấy tháng qua ai gia rất nhớ nó" Thôi xong, bà đã nhớ ra rồi, Nam Yên khẽ chọt vào ngực hắn, hắn biết ý cười cười nói với thái hậu, "Mẫu hậu, trên đường đi nó đã gặp được gia đình của nó nên đã về rừng rồi". "Cái gì? Tiểu Nam đáng yêu xinh xắn của ta!", thì ra lần trước chính là gần gặp cuối cùng. Thấy bà đau lòng, Nam Yên thấy không nỡ, đành nói lời an ủi, "Thái hậu người đừng buồn, chắc bây giờ nó đang hạnh phúc lắm, nó sẽ hiểu lòng của người mà". "Ừ", thái hậu vì buồn mà về Từ Ninh cung của bà. Nam Yên cùng Khinh Duật Phàm về Càng Thanh cung, bất chấp mọi ánh mắt soi mói của mọi người mà bước vào, nàng đứng ngồi không yên vì lừa dối thái hậu nên buồn rầu không thôi, định bụng sẽ nói sự thật. Hắn biết nàng buồn vì chuyện gì nên cũng ôm lấy an ủi nàng, "Yên nhi, không có gì cả, nàng có muốn mẫu hậu hết buồn không?". Nghe tới đó lập tức nàng có phản ứng liền, "Ừm, ừm cách gì, mau nói". Hắn không nói gì mà ôm nàng tới long sàng, cởi hài (giày) của nàng ra, sau đó khẽ nói vào tai nàng, "Sinh cháu cho mẫu hậu, bà sẽ vui thôi". "A, nhưng mà đây là ban ngày...", lời nói chưa kịp nói xong miệng đã bị bịt rồi. Khỏi phải nói lúc đó nàng còn bị ăn đến một mẩu xương cũng không còn, nàng mệt mỏi quá độ nên ngủ thiếp đi, còn Khinh Duật Phàm ăn uống no nê nên cũng muốn nghỉ ngơi, nằm xuống bên Nam Yên, ôm thật chặt nàng vào lòng như không bao giờ tách rời. Ngoài cung lúc này đang một mảnh hỗn độn, hoàng thượng không chỉ mang về một cô nương mà còn lâm hạnh nàng nữa, đã vậy để cho nàng ở tại Càng Thanh cung chứ không phân nơi ở khác cho nàng, đây quả thật là một ân sủng khó thấy. Thật không hiểu nàng ta là ai mà có thể quyến rũ được hoàng thượng nữa. Mọi người rất mong chờ tối nay hắn sẽ nói như thế nào về chuyện này.