Bởi vì Thái tử phi động thai khí không nên đi nhanh xóc nảy, sau khi thái y thi châm, xa giá đi trước cũng chậm lại. Khi xa giá đến Nghiệp Kinh, sắc trời đã đen. Trong cung, Thái Y Viện đã sớm được tin tức, phái hai thái y một nữ y quan chờ ở Đông cung. Thái tử phi được Thái tử tự mình bế vào. Một hàng người hầu lặng yên đi theo sau. Triệu Thái Hậu không đi theo, ở bên ngoài trấn an quan quyến. Chuyện đột nhiên xảy ra, lại liên quan đến Thái tử phi cùng hoàng tự, lúc này những người khác cũng không tiện hỏi nhiều, cũng không ai dám đề cập việc hồi phủ, một mảnh mênh mông đến. Triệu Thái Hậu từng gặp nhiều sóng to gió lớn, lúc này mặc kệ trong lòng người ngoài suy đoán thế nào, bà cũng chỉ làm bộ dáng không có việc gì, cười nhẹ trấn an mọi người một phen, lại âm thầm nhắc vài câu không được truyền linh tinh, mới bảo từng người hồi phủ. Xa giá của An Trường Kha quay đầu, hướng về phủ Bắc Chiến Vương. Tới phủ, liền thấy hộ vệ tới báo, nói Quỳ Nhị mang tin về, đang chờ ở thư phòng, An Trường Kha dừng bước chân, liền đi vòng đến thư phòng. Quả nhiên Quỳ Nhị đã chờ lâu. "Tra được gì?" An Trường Kha hỏi. Chuyện của Thái tử phi thật sự khó bề phân biệt, khiến người không thể đoán. Nhưng nàng khẳng định có chỗ không thích hợp, chỉ là nàng vẫn không thể nghĩ thông suốt mà thôi. Quỳ Nhị đưa một phương thuốc cho An Trường Kha xem: "Khi ở chùa Hoằng Pháp, thuộc hạ vẫn luôn âm thầm quan sát Thái tử phi, nhưng Thái tử phi không có dị động, nhưng nữ tì bên cạnh ngài ấy từng lén đi tìm tiểu sa di* quản dược liệu của chùa Hoằng Pháp, nói mình bị chứng nhiệt, tìm tiểu sa di cần vài loại dược liệu, lại nói sợ chủ tử biết ả ta nhiễm bệnh sẽ không gọi ả ta hầu hạ nữa, dặn dò tiểu sa di kia ngàn vạn đừng nói việc bị chứng nhiệt ra." (*Sa di: hòa thượng mới xuất gia) Những dược liệu đó có mấy thứ trị thương hàn, chứng nhiệt cần dùng tới cũng không kỳ quái. Nhưng Quỳ Nhị ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều, bản thân cũng hiểu y lý. Ả ta lấy dược liệu, trừ bỏ vài dược liệu trị chứng nhiệt ra, còn có mấy dược liệu không dùng đến, nhìn giống che giấu gì đó. Quỳ Nhị cảm thấy không đúng, lúc theo dõi càng để ý nữ tì này hơn. Sau lại thừa dịp nữ tì sắc thuốc theo phương thuốc, ghi nhớ phương thuốc đó—— quả nhiên không phải thuốc trị chứng nhiệt gì. "Thuộc hạ không biết phương thuốc này, sau khi thấy nữ tì sắc thuốc xong đưa vào chỗ ở của Thái tử phi, liền đến hiệu thuốc dưới chân núi hỏi một vòng, hỏi hai ba cửa hàng, mới có đại phu nhận ra, nói đây là phương thuốc dân gian được ít bà đỡ truyền lưu. Chuyên giúp nữ tử tư thông với người khác có thai giấu tháng." "Giấu tháng?" An Trường Kha nghe mà nheo mắt, cảm thấy có cái gì đó rất thú vị. Quỳ Nhị tiếp tục nói: "Vâng. Đại phu đó nói, sau khi nữ tử uống thuốc này, dù có thai ba bốn tháng, khi đại phu bắt mạch, cũng chỉ có thể khám ra vừa hoài không lâu. Chỉ là dược tính vừa hàn vừa mạnh, vô cùng hại sức khỏe. Cũng có nữ tử không chịu nổi dược tính, sảy thai hoặc là một xác hai mạng." —— mà Thái tử phi hôm nay, có dấu hiệu sảy thai. Một vòng thiếu sót được bổ sung, cuối cùng An Trường Kha suy nghĩ cẩn thận nguyên do Thái tử phi có thai lại che giấu không báo. Chẳng qua nàng ngàn vạn không ngờ tới, đứa nhỏ này vậy mà không phải của Thái tử. Thái tử phi trường cư Đông cung, bình thường sẽ không xuất cung. Dù xuất cung, cũng sẽ tiền hô hậu ủng, thủ vệ trùng trùng, nàng lấy đâu ra cơ hội tư thông với người khác còn kết châu thai? Trừ phi người đó ở Đông cung, hoặc là nói, có cơ hội ra vào Đông cung. Ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, An Trường Kha trầm ngâm thật lâu nói: "Quan sát Đông cung, lại tra xem bên cạnh Thái tử phi có thị vệ thân cận gì đó không......" Ngừng một chút, lại bổ sung một câu: "Thuận tiện lưu ý trong ba bốn tháng này, có nam nhân bên ngoài thường xuyên ra vào Đông cung không." Quỳ Nhị lĩnh mệnh mà đi, An Trường Kha cảm thấy hãi hùng. Nếu việc này bị vén lên, sợ sẽ dẫn ra sóng to gió lớn. Thái tử phi do Hoàng Hậu tự định không nói, phụ thân của nàng ta - Tưởng Ngọc Trung là Vệ úy Tự khanh, chưởng việc phòng vệ hoàng cung, mẫu thân Triệu thị là đường tỷ muội của Triệu Hoàng Hậu. Vì tầng quan hệ này, những năm gần đây có thể nói Tưởng gia Triệu gia đồng khí liên chi. Một khi việc của Thái tử phi bị lộ ra, sợ là tiền triều hậu cung đều phải chấn động. An Trường Kha nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn tạm thời đè ép chuyện này xuống, viết trên thư nàng không yên tâm, thế cục hiện giờ nếu tùy tiện chọc phá việc này, trái lại có thể bị liên lụy bản thân, với bọn họ cũng không có ích. Nàng suy tư một phen, dứt khoát án binh bất động trước, chuẩn bị chờ Tiêu Chỉ Quân trở về rồi bàn. *** Lần này Tiêu Chỉ Quân đến Vũ Châu, không tính là thuận lợi. Sau khi tới Vũ Châu, nàng liền tuyên đọc thánh chỉ, lấy thân phận khâm sai tạm thời giam giữ Thư Linh Đình. Thư Linh Đình không phản kháng quá khích, vẫn luôn la hét oan uổng, muốn gặp bệ hạ, đối mặt tòng quân. Tiêu Chỉ Quân vốn chuẩn bị xong việc giải hắn về kinh, bởi vậy đồng ý yêu cầu của hắn. Tạm thời giam giữ hắn trong phủ tướng quân, phái binh trông coi nghiêm ngặt. Một bên phái người điều tra cẩn thận, kiểm chứng thật xem Thư Linh Đình có lòng mưu phản không. Theo suy nghĩ của nàng, cảm thấy Thư Linh Đình không đến mức làm ra quyết định ngu xuẩn như thế. Dù sao Thư quý phi là tỷ tỷ ruột của hắn, Tam hoàng tử là cháu ngoại, giúp đỡ cháu ngoại đoạt đích, sau này đảm bảo Thư gia hiển hách, không nguy hiểm so với cấu kết Tây Khương mưu phản, phần thắng cũng lớn hơn. Loạn thần tặc tử mưu phản, từ xưa đến nay, không có mấy kẻ được kết cục tốt. Lấy tính tình cẩn thận như Thư Linh Đình, cũng không dám làm chuyện được ăn cả ngã về không. Nhưng tuy nàng có suy đoán trong lòng, sân khấu nên đi vẫn phải đi. Điều tra phủ tướng quân, lại thẩm vấn hạ nhân trong phủ, lại điều tra dò hỏi từng tâm phúc thuộc hạ của Thư Linh Đình..... Sân khấu phải đi này, xác thật tìm được chút chứng cứ Thư Linh Đình cấu kết Tây Khương—— có hạ nhân khai báo, nói nửa đêm đi tiểu từng thấy Thư Linh Đình đưa một nam tử dị tộc ra ngoài. Nghe miêu tả dung mạo, xác thật có đặc điểm của người Tây Khương. Tiêu Chỉ Quân lại cầm chứng từ đi thẩm Thư Linh Đình, lúc đầu hắn mạnh miệng không chịu nói, một hai phải thấy hoàng đế mới bằng lòng mở miệng. Tiêu Chỉ Quân cũng không khách khí với hắn, dùng chút thủ đoạn khiến hắn mở miệng. Cuối cùng Thư Linh Đình thừa nhận, quả thật bản thân có lui tới với người Tây Khương, nhưng không phải ý đồ mưu phản, mà là sứ thần Tây Khương chủ động tìm hắn, muốn thông qua hắn gặp An Khánh Đế, làm một giao dịch với Đại Nghiệp. "Người Tây Khương kia tự xưng là sứ thần của Vương Thái Hậu, muốn ta dẫn hắn đi diện thánh. Nói nguyện ý lấy bí bảo Tây Khương làm giá, đổi lấy Đại Nghiệp xuất binh giúp vương của họ đoạt lại vương quyền, diệt trừ nghịch thần Tiết Vô Y." Thư Linh Đình nói: "Tất nhiên ta sẽ không dễ dàng tin hắn, bảo hắn lấy tín vật cùng chứng cứ ra. Hắn cho ta nhìn tín vật, xác thật là thủ dụ của Vương Thái Hậu Tây Khương, ta mới tạm thời giữ hắn lại." Khi hắn nhắc tới bí bảo Tây Khương, ánh mắt Tiêu Chỉ Quân liền âm trầm, bất động thanh sắc mà tiếp tục hỏi: "Hiện giờ sứ thần ở đâu? Bí bảo Tây Khương là cái gì? Sao bổn công chúa biết ngươi có bịa đặt nhằm thoát tội không?" "Ta an bài hắn ở một chỗ khác trong nhà, nhưng bí bảo là cái gì, tạm thời vẫn chưa tìm hiểu ra, đối phương kiên trì muốn đích thân nói với bệ hạ." Thư Linh Đình toát ra mấy phần không cam lòng, vốn dĩ gã tính tốt nhất có thể tìm được manh mối bí bảo Tây Khương trong tay sứ thần, sau đó để Tam hoàng tử dâng cho An Khánh Đế, đây là một công lớn. Lại không ngờ hắn chưa tìm được manh mối, bản thân đã thành phản đồ. Thậm chí còn mượn chuyện này bịa đặt chứng cứ hắn có ý đồ mưu phản. Tiêu Chỉ Quân tinh tế quan sát thần sắc hắn, xác định hắn thật sự không biết bí bảo Tây Khương là cái gì, lại hỏi ra vị trí của sứ thần, liền dẫn người đi tìm sứ thần Tây Khương. Mấy ngày này sứ thần đều trong nhà chờ tin, tướng mạo của hắn khác hẳn với người Đại Nghiệp, Thư Linh Đình luôn không cho hắn tùy ý ra ngoài. Thư Linh Đình chưa có động tĩnh, hắn đang nghĩ ngợi có nên gọi người đi thúc giục hay không, liền thấy Tiêu Chỉ Quân mang theo một đội nhân mã sắc mặt bất thiện đi đến. Hắn chớp mắt kinh hoảng, sau đó nhanh chóng dùng tiếng Đại Nghiệp nói mình là khách của Thư tướng quân. "Ngươi là sứ thần Vương Thái Hậu phái tới?" Tiêu Chỉ Quân bất thiện nhìn hắn. Đối phương ngây ra một lúc, lúc sau rất nhanh gật đầu, thử nói: "Ngươi do Thư tướng quân phái tới?" Tiêu Chỉ Quân lạnh lùng cong môi: "Phải, Thư tướng quân bảo ta tới hỏi ngươi, rốt cuộc bí bảo Tây Khương là thứ gì." Sứ thần hơi sợ nàng, nhưng nghĩ có lẽ Thư Linh Đình đã không còn kiên nhẫn, mới cố ý phái người tới đe dọa hắn. Hắn lấy lại bình tĩnh, cương quyết nói: "Ta đã sớm nói với Thư tướng quân, không gặp Hoàng đế bệ hạ của quý quốc, ta sẽ không nói." "...... Vậy ta an tâm rồi." Xác nhận Thư Linh Đình không biết cái gì, vẻ mặt của Tiêu Chỉ Quân hoàn toàn lạnh lẽo, ngân đao trong tay chợt lóe, chỉ thấy sứ thần trừng lớn mắt, che cổ thở dốc vài tiếng, liền ngã trên mặt đất, chết. "Đưa thi thể đến Tây Khương, giao cho người của Tiết Vô Y. Phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện." "Vâng." Tiêu Chỉ Quân mang người ra ngoài một chuyến, nhưng hai tay trống trơn mà về. Thư Linh Đình nghe nàng nói không tìm được người, trong lòng liền hoài nghi —— hắn hoài nghi Tiêu Chỉ Quân cố ý thả sứ thần Tây Khương, dễ dàng làm hắn không có nhân chứng chứng thực tội danh, nhân cơ hội diệt trừ hắn. Trong lòng có tính toán, Thư Linh Đình trở thành tù nhân không muốn cãi cọ tung tích của sứ thần với nàng, chỉ cần có thể về kinh hắn có thể tự thoát tội, trầm mặc một lát, hắn căm hận nói: "Dù không tìm được sứ thần Tây Khương, ta cũng còn có chứng cứ. Công chúa chỉ cần áp giải ta hồi kinh diện thánh là được!" Không hề xem nhẹ phòng bị trong mắt hắn, chỉ là bây giờ Tiêu Chỉ Quân không định nổi xung đột với hắn, chỉ lãnh đạm gật đầu, ba ngày sau, liền giải người khởi hành về kinh. Từ Vũ Châu đến Nghiệp Kinh, cần đi qua sơn lĩnh gập ghềnh, đi qua quan đạo cũng phải ba ngày. Đi theo còn có quan viên Đại Lý Tự, không thể ngày đêm lên đường, hành trình liền chậm không ít. Đường về đêm đầu tiên, bọn họ hạ trại dưới chân núi, ăn lương khô xong liền chuẩn bị nghỉ ngơi —— đúng lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đỉnh núi bỗng lăn xuống mười mấy khối cự thạch, ngay sau đó, liền có một đám sơn phỉ che mặt đề đao chém đến. Chiêu thức sắc bén, đánh thẳng chỗ hiểm. Cấm vệ quân bị cự thạch phân tán, phản ứng không kịp, rất nhanh liền đổ máu. Tiêu Chỉ Quân ngăn loan đao đánh lén phía sau, trấn định mà chỉ huy cấm vệ quân còn lại bắt đầu phản kích. Nhưng những sơn phỉ này được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhân số lại nhiều, cấm vệ quân vừa phải phản kích vừa phải che chở quan viên không có võ, rất nhanh rơi vào thế yếu. Tiêu Chỉ Quân thấy tình thế không đúng, thả tên lệnh liên lạc, không bao lâu, một trăm hộ vệ vẫn luôn theo sau đuổi tới. Đối phương thấy tình thế không ổn, giết thêm mấy người rồi nhanh chóng rút lui. "Trước xem có bao nhiêu người bị thương." Chế trụ cấm vệ quân muốn đuổi theo, Tiêu Chỉ Quân bất động thanh sắc đưa mắt ra hiệu với thống lĩnh thủ vệ, đội ngũ cuối cùng có mấy người trốn trong bóng đêm lặng yên đuổi theo phương hướng đám sơn phỉ rút lui. Những người khác kiểm kê nhân số xem xét người bị thương. Quan viên đi theo phần lớn bị thương, Tiêu Chỉ Quân quét một vòng không thấy Thư Linh Đình, thần sắc liền cứng lại: "Thư tướng quân ở đâu?" Sắc trời tối tăm, một mảnh hỗn loạn, không ai chú ý tới Thư Linh Đình. Tiêu Chỉ Quân vừa hỏi, bọn họ mới ý thức được không thấy Thư Linh Đình đâu nữa. Mọi người đốt đuốc tìm một vòng, mới tìm được Thư Linh Đình hôn mê trong bụi cỏ, Thư Linh Đình mang xiềng xích bị một khối cự thạch đè cẳng chân, trừ đó ra, trên lưng còn có một vết đao thấu ngực. Tiêu Chỉ Quân tiến lên xem xét hơi thở, người vẫn chưa chết, dời cự thạch đi, sau đó băng bó cầm máu, nhanh chóng quyết định sai người đi tìm thôn trấn, tìm đại phu trị thương cho hắn. Cũng may tuy Thư Linh Đình thương nặng, vết đao tránh chỗ hiểm, miễn cưỡng giữ được một cái mạng. Quan viên đi theo đều chấn kinh không nhỏ, gắng gượng trấn định, mới hỏi Tiêu Chỉ Quân: "Công Chúa biết đó là những kẻ nào không?" "Tuy rằng ăn mặc giống sơn phỉ, nhưng không cần tiền, dùng đao trí mạng, giống tử sĩ sát thủ từng được huấn luyện hơn." Đại Lý Tự thiếu khanh cũng đã nhìn ra, do dự nói: "Vậy nhắm về Thư tướng quân...... hay là Công Chúa ngài?" Ánh mắt Tiêu Chỉ Quân lạnh lùng, nói: "Ta thấy là cùng nhắm về hai bọn ta mà tới." Có thể giết ai thì giết. Chẳng qua đối phương xem nhẹ thực lực của nàng, cũng không đoán được nàng âm thầm mang theo người đi giúp đỡ. Đại Lý Tự thiếu khanh há miệng muốn nói cái gì, chần chừ chớp mắt lại nuốt vào. Hắn cảm thấy chuyện ở đây không nên dính vào, liền ngượng ngùng nói: "Vậy tiếp theo nên làm thế nào cho phải?" Tiêu Chỉ Quân nói: "Vì phòng cành mẹ đẻ cành con, mau chóng chạy về Nghiệp Kinh. Việc còn lại, về Nghiệp Kinh rồi bàn." Tác giả có lời muốn nói: Nhạ Nhạ (nhỏ giọng):...... Thái tử đội nón xanh rồi, còn vui được làm cha, chúng ta cần nói cho hắn không? Túng Túng (vui sướng khi người gặp họa): Không được, ta thấy hắn làm cha rất vui vẻ.