Nàng chưa kịp nói gì thì ông ấy đã rời đi, Tiểu Hồng vội nói nhỏ với nàng:
" Công chúa! Nô tỳ khuyên người tốt nhất là đừng nên đến gần Tể tướng trong hoàng cung ai cũng biết ông ta có ý đồ lật đổ hoàng thượng đến chiếm lấy ngai vàng lâu rồi tại vì không có ai có chứng cứ nên không thể buộc tội ông ta."
Nàng mắt tròn mắt dẹt nhìn Tiểu Hồng kinh ngạc:" Ngươi nói thật sao?"
Tiểu Hồng gật đầu nhìn nàng.
Nàng tiếp tục ngồi thưởng trà, các vị hoàng tử đang vui vẻ đi dạo, nói chuyện nhìn thấy nàng đang ngồi uống trà liền đi đến, bọn họ đột nhiên trợn mắt, hốt hoảng hét lớn:" Uyển Nhi! Coi chừng đằng sau."
Từ phía sau nàng đang có một mũi tên đang lao thẳng đến nàng, nàng quay người lại nhìn thấy liền hốt hoảng đứng bật dậy, thấy đã không còn tránh kịp mũi tên nàng nhắm chặt mắt lại, Khải Lâm vội lao đến đỡ mũi tên ấy cho nàng.
Nàng mở mắt ra nhìn thấy Khải Lâm đỡ mũi tên ấy, khiến nàng vô cùng kinh ngạc mọi người ai nấy đều chạy đến lo lắng, bọn họ lo lắng cho nàng trước tiên: "Uyển Nhi muội không sao chứ?"
Nàng lắc đầu vội lo lắng cho Khải Lâm, nàng hét lớn:" Tiểu Hồng! Mau truyền thái y."
Tiểu Hồng liền vội vã chạy đi gọi thái y, hoàng thượng cùng hoàng hậu nghe tin liền vội vàng chạy đến nhìn thấy nàng không sao hai người thở phào nhẹ nhõm, hoàng hậu đi đến nhìn Khải Lâm rồi nói:" Đa tạ ngươi đã cứu Uyển Nhi."
Khải Lâm đứng dậy, cung kính đáp:" Thuộc hạ không dám nhận đây là trách nhiệm của thuộc hạ."
Tư Đồ Cảnh Dạ nhìn hắn rồi nói:" Khải Lâm! Bây giờ ta muốn ngươi đi theo muội ấy bảo vệ cho muội ấy."
Khải Lâm trong lòng đắc ý vô cùng nhưng bề ngoài lại khó xử, hoàng thượng liền nói:" Nếu như Dạ nhi đã nói như vậy rồi thì ngươi cứ đi theo bảo vệ an toàn cho công chúa đi."
Khải Lâm vội quỳ xuống, cung kính:" Vâng."
Nàng nhìn mọi người liền nói:" Phụ hoàng! Mẫu hậu! Chúng ta hãy đi ra ngoài để cho hắn nghỉ ngơi đi."
Mọi người gật đầu đi ra ngoài, hoàng thượng ra lệnh cho thuộc hạ:" Ngươi hãy mau đi điều tra xem kẻ dám cả gan bắn tên vào Uyển Nhi là ai?"
" Vâng."
Buổi tối, nàng lại tiếp tục bay đến hoàng cung Bắc Lương để thăm Vân Y và A Tú, Vân Y nhìn thấy nàng đến liền mỉm cười:" Tẩu đến rồi sao?"
Nàng mỉm cười ngồi xuống trò chuyện cùng hai người, A Tú liền nói với nàng:
" Tiểu thư! Muội đã biết được nguyên nhân vì sao mà Tây Hạ lại không có tố giác người lúc người mới vừa đến đây."
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
118 chương
82 chương
4 chương
80 chương
126 chương
10 chương