Nàng lắc đầu nàng không hề biết gì cả:" Ta không có! Ta thật sự không có đẩy cô ta cũng không hề biết là cô ta đang mang thai."
Chàng vẻ mặt tức giận, nhìn nàng với ánh mắt rất đáng sợ đứng trước mặt nàng quát lớn:" Tại sao nàng có thể độc ác như vậy chứ? Ta thật thất vọng về nàng."
Vân Y tức giận che chở, bảo vệ cho nàng quát lại chàng:" Đại hoàng huynh! Tại sao huynh có thể nói hoàng tẩu như vậy chứ? Huynh có tận mắt chứng kiến tẩu ấy đẩy Bạch Tiên Mai không?"
Về chuyện này chàng không có lời nào để nói vì chàng không có tận mắt chứng kiến, Kỳ Ân hai tay nắm chặt lại trừng mắt nhìn chàng, trong đôi mắt ấy vừa có sự giận dữ nhưng nó đã ngấn lệ:
" Đúng! Là do ta đẩy đó vì ta ghen ghét, đố kỵ với cô ta đó. Chàng vừa lòng chưa hả?"
Nàng bỏ chạy ra ngoài thật nhanh, Vân Y cùng A Tú đuổi theo nàng chạy đến phòng liền đóng chặt cửa mặc kệ Vân Y cùng A Tú bảo nàng mở cửa, nàng đuổi hai người họ đi:" Hai muội cứ mặc kệ ta, ta muốn ở một mình đừng có làm phiền ta."
Vân Y và A Tú đành rời đi, nàng đau lòng bật khóc nức nở. Một bàn tay ấm áp xoa nhẹ đầu nàng, nàng ngước lên nhìn một gương mặt thanh tú vô cùng, chàng mặc y phục màu trắng trong rất dịu dàng, thoát tục.
Nàng ôm lấy người đó khóc không ngừng:" Sư phụ!"
Sư phụ nàng Ngọc Cao Tuấn dỗ dành, an ủi nàng:" Ân nhi! Con sao vậy? Là ai đã bắt nạt con? Hãy nói cho sư phụ biết sư phụ nhất định sẽ đem người đó vào động Ly Xà."
Nàng khóc thành tiếng nấc, buồn bã nói:" Sư phụ! Tại sao bây giờ ai cũng rời bỏ con không cần con nữa?"
Sư phụ ôm chặt nàng vào lòng, vỗ về giọng nói rất dịu dàng, ôn nhu:" Ai nói là không có ai cần con chứ? Ta và tất cả đệ tử ở Tuyết Linh Sơn đều cần con. Con đừng suy nghĩ nhiều nữa còn hãy nằm xuống ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Nàng gật đầu, nằm xuống nhắm chặt mắt lại ngủ, nàng vừa thiếp đi Ngọc Cao Tuấn bước ra ngoài gương mặt lập tức thay đổi chàng trở nên lạnh lùng, ánh mắt như có thể giết người:" Các ngươi dám bắt nạt Ân nhi khiến Ân nhi của ta đau lòng như vậy ta nhất định sẽ không tha cho các ngươi."
Tuyết Linh Sơn
" Sư phụ!" Tất cả đệ tử hành lễ cung kính khi chàng quay về.
Chàng gương mặt lạnh như băng, trên người toả ra khí thế chết người vô cùng lạnh lẽo:
" Kể từ hôm nay, tất cả các thảo dược quý đặc biệt là Tử Nguyệt Đằng tuyệt đối không được cung cấp cho Bắc Lương còn nữa nếu sau này những người ở Bắc Lương đặc biệt là người ở trong hoàng cung mà có đến đây để cầu cứu hay trợ giúp gì thì cũng không được giúp. Những người trong hoàng cung bây giờ đều là kẻ thù của chúng ta đây chính là hậu quả cho đám người đó khi dám bắt nạt khiến cho Ân nhi đau lòng."
Tất cả đệ tử đồng loạt cúi đầu đồng thanh:
" Vâng! Chúng đệ tử đã rõ."
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
27 chương
88 chương
414 chương
149 chương
10 chương