Khí trời mặc dù lạnh lẽo, nhưng là lúc giữa trưa là thời điểm ánh mặt trời mạnh nhất, vì vậy A Uyển được bọc như một chú gấy được phép ra khỏi cửa chơi một chút, tuy là như vậy, nhưng nha hoàn ma ma vì có chút bận tâm lên luôn đi theo một bước không rời Đến đi đến Tư An viện, A Uyển ngoan ngoãn để cho đại biểu tỷ Mạnh Xúc dắt, Mạnh Tự tiểu cô nương vui sướng dắt tay bên kia của nàng, suốt dọc theo đường đi cũng có thể nghe được âm thanh nàng líu la líu lô, âm thanh khoan khoái tựa chim sơn ca. "Ầm ĩ chết đi được, giống hệt như ma tước!*" (* Ma tước: Chim sẻ ta thấy để ma tước hay hơn nên giữ nguyên thế nhé! ^__^) Làm cho Mạnh Xúc đang định khen ngợi giọng nói tiểu muội muội khả ái thanh linh giống như bách linh điểu, một mực không lên tiếng, Mạnh Vân bình tĩnh lên tiếng, vừa mở miệng thì lực sát thương là mười phần. Mạnh Tự mặt đầy bị thương quay đầu nhìn nhị tỷ của nàng, "Nhị tỷ tỷ, muội có chỗ nào giống như ma tước ?" "Om sòm!" A Uyển cũng quay đầu, nhìn về phía vị này từ gặp mặt chỉ gọi một câu biểu muội sau đó liền một mực không nói gì với hai biểu tỷ, nàng lãnh lãnh đạm đạm, rất phù hợp với dáng vẻ mảnh khảnh cùng dung mạo tinh xảo, làm cho người ta một loại cảm giác mông lung khi đứng dưới ánh trăng nhìn thấy một vị mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng. Lúc trước nghe Mạnh Tự nói nhiều chuyện bát quái, nàng mười câu thì có tám câu nói "Nhị tỷ tỷ nói", khiến cho nàng cho là Mạnh Vân cũng là một cô nương đặc biệt thích bát quái, mới có thể biết được các chuyện bát quái ở ngoài để nói cùng tiểu muội muội. Nhưng sau khi gặp mặt sau mới phát hiện, đây là một cô nương xinh đẹp rất im lặng, ít nhất là cho tới bây giờ, cũng không thấy vẻ mặt nàng có gì thay đổi, luôn mang một khuôn mặt bình tĩnh nhìn mọi người, mang khuôn mặt bình tĩnh đi theo, bị người ta coi thường cũng không thay đổi. Tính cách này có chút khó mà nói a! Thấy thế nào cũng không giống những lời Mạnh Tự nói một cô nương thích bát quái. Sau khi vào Tư An viện, đi qua một khoảng hành lang, rất nhanh liền nhìn thấy mấy bụi hàn mai trong sân khẽ run ở trong gió rét, cành hoa nở vừa đúng. "Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi chiết cành mai trở về cắm trong bình." bất kể ân oán trước đó Mạnh Tự tiểu cô nương lại lôi kéo Nhị tỷ tỷ của nàng chạy đến dưới cây mai. Mạnh Tự lãnh đạm đáp một tiếng, dắt muội muội tay trong tay đi tới dưới tàng cây mai, nhìn một chút, sau đó để cho bà tử thô sử chuyển một cái thang hết sức an toàn đến để hái cành mai trên đầu, sợ các nàng té, một đám nha hoàn bà tử làm thành một vòng bảo vệ đến gió thổi không lọt. A Uyển cùng Mạnh Xúc đứng ở dưới hành lang, Mạnh Xúc ngồi xổm người xuống đem A Uyển ôm vào trong ngực để chắn gió cho nàng. A Uyển ngẩng đầu hướng nàng ngọt ngào cười một cái nói tiếng cám ơn, thiếu nữ dịu dàng kia cúi đầu mỉm cười với nàng, chiếc áo choàng màu đỏ càng làm tăng vẻ kiều diễm xinh đẹp của nàng, khuôn mặt như hoa, khiến cho A Uyển cơ hồ nhìn đến ngây người. Nhất là khi vừa cúi đầu ôn nhu cười, điều đó có thể làm người ta chết chìm trong đó. "A Uyển nhìn cái gì vậy?" Mạnh Xúc thấy nàng ngơ ngác, không nhịn được giả vờ giận nở nụ cười hỏi. "Đại biểu tỷ thật đẹp a!" Thật là tiện nghi cho vị trưởng tử của An quốc công phủ kia. Mạnh Xúc bị những lời khen thật lòng đầy thành ý này của nàng làm cho khuôn đang mặt tươi cười hơi đỏ, xấu hổ cúi đầu cười. Rất nhanh, các tỷ muội Mạnh Tự tự mình chiết cành hoa mai xong, mỗi người chiết một cành, liền cùng nhau đi vào nghỉ ngơi. Nha hoàn đã sớm chuẩn bị xong nước nóng cùng canh nóng, mấy cô nương rửa mặt cùng tay, uống phân nửa chén canh nóng mới thấy cả người ấm lên. Mạnh Tự lại líu ríu nói không ngừng, thứ gì đến miệng nàng cũng có thể nói đến một chút, trong lúc này A Uyển đã nghe được Mạnh Vân lạnh lùng từ tốn nói mấy tiếng "Câm miệng", nhưng bởi vì âm thanh nàng thật bình tĩnh, nên không có chút uy nghiêm nào, cho nên Mạnh Tự vẫn không nghe theo mà câm miệng. Lúc nha hoàn đưa điểm tâm lên, bất chợt Mạnh Vân cầm một miếng bánh nếp nhân khoai nhét đầy cái miệng anh đào nhỏ nhắn của tiểu muội muội, vừa vặn đút vào lúc cái miệng kia đang chuẩn bị há ra, toàn bộ thế giới rốt cuộc cũng được thanh tịnh. "Tự nhi!" Mạnh Xúc sợ hết hồn, kéo tiểu muội muội lại, tránh cho nàng bị nghẹn. Ngoài dự liệu là, tiểu cô nương kia cũng không bị nghẹn, mà tự cắn miếng miếng bánh nếp nhân khoai kia, cắn mấy cái liền ăn xong, rồi cười nói với Đại tỷ tỷ của nàng: "Đại tỷ tỷ yên tâm, A Tự không có bị nghẹn, Nhị tỷ tỷ có chừng mực." nói xong, nàng hướng về phía Mạnh Vân nở nụ cười ngọt ngào, bộ dáng hết sức lấy lòng. Mạnh Vân bưng chung trà uống trà, thần sắc bình tĩnh, không để ý tới nàng. Mạnh Xúc thấy vậy chỉ có thể lắc lắc đầu, mặc dù bình thường lúc ở nhà hai muội muội cũng nháo loạn như vậy, Nhị muội muội càng thích trêu đùa tiểu muội muội, tiểu muội muội cũng rất hưởng thụ sự trêu đùa này, chưa thấy nàng khóc bao giờ nhưng mỗi lần nàng thấy hai muội muội nháo loạn như vậy, vẫn cảm thấy có chút lo âu, vẫn không thể thích ứng —— làm trưởng tỷ , vẫn luôn tương đối bận tâm. Từ sau khi vào nhà, A Uyển liền quan sát ba tỷ muội, rất nhanh liền biết đôi chút tính cách của các nàng, nhất thời có chút dở khóc dở cười, nàng cảm thấy Trưởng công chúa Khang Bình thật lợi hại, sinh bốn đứa con với bốn loại tính cách khác nhau, lại là tính cách hoàn toàn khác nhau. Mạnh Xúc thì hay xấu hổ, tính tình mềm mại ôn nhu; Mạnh Vân trong trẻo lạnh lùng mặt không biểu cảm, tự tại tùy ý; Mạnh Phong thẳng thắn xa cách, là một người rât rộng rãi; Mạnh Tự hoạt bát đáng yêu, ngây thơ khờ dại. Thật là thú vị. Thấy A Uyển nhìn tới, khuôn mặt Mạnh Xúc lại đỏ lên, nhỏ nhẹ nói: "Để cho biểu muội chê cười rồi." A Uyển cười lắc đầu, "Không có đâu, hai biểu tỷ cùng A Tự tình cảm thật tốt." Sau khi nghe xong, Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đưa tay sờ mặt của nàng, nói: "A Uyển cũng rất tốt." Mạnh Tự cười híp mắt ăn bánh nếp nhân khoai, nói với A Uyển: "A Uyển thân thể của muội phải nhanh khỏe lên một chút, để sau này chúng ta có thể thường xuyện chơi với nhau. Nhị tỷ tỷ thật đáng thương nha, tính tình nàng cổ quái, nên không có nhiều bằng hữu, bình thường cũng không có ai đến tìm nàng chơi, cho nên tỷ ấy chỉ có thể chơi cùng ta…. ai nha… ai nha…" Tiểu cô nương bị nhị tỷ nàng bấm mặt. Mạnh Vân mang khuôn mặt bình tĩnh nắm khuôn mặt mềm nhũn như bánh bao của tiểu muội muội, ngắt mấy cái, ở nàng vù vù gọi đau lúc, phương mạn điều tư lý buông ra, bình tĩnh hỏi: "Đau không?" Mạnh Tự rưng rưng gật đầu. Mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng cũng gật đầu nói: "Nhớ đau là được rồi, tránh tái phạm!" " …. Muội có thể nói chuyện hay không?" Tiểu cô nương rất tội nghiệp hỏi. Mạnh Vân không biểu cảm gì nghiêm mặt, khóe miệng khẽ giật giật, sau đó mới nói: "Có thể." Mạnh Tự lập tức sán tới bên người A Uyển ngồi, lôi kéo tay của nàng rồi bắt đầu khóc kể lể: "Nhị tỷ tỷ thật là xấu." A Uyển: "…." Mạnh Xúc giống như một Đại tỷ tỷ tẫn trách nhiệm vậy luôn chiếu cố hai đứa bé, thấy tiểu muội muội lôi kéo tay của A Uyển oán trách tố khổ, một khắc cũng không ngừng lại, không khỏi mím môi cười một tiếng, nhìn A Uyển nói: "Đã để cho muội chê cười rồi." A Uyển lắc đầu, sau đó bình tĩnh ngồi ở đó, vừa uống trà vừa nghe tiểu cô nương kia nói chuyện, tình cờ liếc nhìn thấy hai cành mai đang cắm trong bình sứ xanh bầy trên bàn, một cành đầy nụ hoa chưa nở, một hoa đang nở đầy cành, hương hoa mai thoang thoảng, chính là hai cành hoa mai hai tỷ muội biểu tỷ hái. Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại âm thanh trong trẻo vui vẻ của Mạnh Tự , thao thao bất tuyệt nói không ngừng, A Uyển bình tĩnh ngồi ở một chỗ nghe, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu trò chuyện mấy câu cùng hai vị biểu tỷ, trả lời một số câu hỏi của biểu tỷ về tình huống thân thể của nàng, nàng cũng nói với bọn họ tình hình cùng phong cảnh ở Giang Nam. Mạnh Vân nghe tựa hồ rất hứng thú, nàng dùng giọng nói bình tĩnh đến quỷ dị nói: "Thật tốt nha, ngày nào đó rảnh rỗi, ta cũng muốn đến Giang Nam một chuyến, một mảnh đất non xanh nước biếc xinh đẹp như vậy, mọi người có thể đi một chuyến đến đó coi như cuộc kiếp này cũng không còn gì hối tiếc." Nghe loại giọng điệu bình tĩnh đến quỷ quyệt như vậy của nàng, làm A Uyển không khỏi rùng mình một cái, sau đó rất nhanh nàng cũng phát hiện tiểu cô nương đối diện nàng cũng đang rùng mình một cái, liền nghe nàng dùng một vẻ mặt đau khổ nói: "Nhị tỷ tỷ, thanh âm của ngươi là lạ, Tự nhi nghe thấy có chút lạnh." Mạnh Vân vân đạm phong kinh đưa liếc mắt một cái tới, Mạnh Tự liền giống như con rùa nhỏ vậy đem thân thể rúc vào sau lưng A Uyển. Mạnh Xúc phốc một cái cười ra tiếng, nói: "Được rồi, Nhị muội muội đừng dọa các muội ấy nữa, hai muội muội còn nhỏ đó. " Nghe như thế, Mạnh Vân hết sức kỳ quái nhìn tỷ tỷ của nàng, chậm rãi nói: "Đại tỷ, muội không hù dọa các muội ấy a, tỷ cũng biết, muội bình thường đều như vậy." Mạnh Xúc bất đắc dĩ điểm cái trán của nàng, ôn nhu cười nói: "Ngươi có thể cười nhiều hơn một chút không, các nàng đều là các muội muội khả ái. " Mạnh Vân: " Bây giờ không cười nổi!" Mạnh Xúc: " vậy quên đi!" A Uyển: "…." Này này này, vì sao không khí đột nhiên trở lên tẻ nhạt a? Loại không khí đột nhiên yên lặng như vậy là sao? A Uyển đột nhiên cảm thấy, các vị tiểu thư cổ đại không phải ai cũng đều giống như tỷ muội nhà nàng, mặc dù có một chút tâm tư riêng, nhưng bình thường vẫn rất đáng yêu, càng không cần so sánh với mấy vị công chúa phách lối trong cung kia, mấy vị quận chúa này cũng rất quái dị, ở cùng các nàng nàng cảm thấy giống như rất bình thường đi? Thật ra thì ở trong mắt của mấy vị tỷ muội Mạnh Xúc, A Uyển cũng không phải là người bình thường, người bình thường sao có thể ngồi bình tĩnh như vậy, nghe một người luyên thuyên đếnvài giờ mà tiểu cô nương này cũng không nhíu mày một chút nào, còn có thể mang mặt hết sức bình tĩnh tiếp tục nghe tiếp ? Nàng mới là người không bình thường! Cho nên, lúc Mạnh Phong tới thúc giục các tỷ muội về nhà, Mạnh Vân cùng Mạnh Xúc vội vàng tiểu muội muội vẫn còn chưa thỏa mãn đang muốn ở lại để tiếp tục nói huyên thuyên ra, cười cáo từ cùng A Uyển. "A Uyển, lần sau nếu thời tiết đẹp, chúng ta sẽ trở lại thăm muội, muội phải chăm sóc mình thật tốt nhé" Mạnh Xúc ôn nhu nói Mạnh Vân sờ đầu A Uyển một cái, cúi đầu hôn một cái lên mặt nàng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng trước giờ hơi có chút hơi ấm: "Chờ thời tiết ấm lên, muội nên đi ra ngoài đi dạo nhiều một chút, nhìn hoa lá cây cỏ nhiều, tâm tình thả lỏng, thân thể sẽ khỏe lên nhanh, đến lúc đó tỷ muội chúng ta sẽ cùng đi ngoại ô đạp thanh ăn thịt nướng." "Vâng" A Uyển hướng các nàng mỉm cười nói. Mạnh Tự còn muốn nói chuyện, nhưng miệng của nàng đã bị Nhị tỷ tỷ bưng kín, chỉ có thể dùng ánh mắt hướng về phía A Uyển nhắn nhủ nàng sẽ tới tìm A Uyển chơi nữa, A Uyển gật đầu một cái xem như đã hiểu với vị tiểu cô nương đáng thương kia, thấy đôi mắt to xinh đẹp của tiểu cô nương cong cong thành hình trăng khuyết, nàng liền biết nàng đã hiểu. Tóm lại, hôm nay tính ra thì cũng thật không tệ. Một lúc sau, A Uyển đang ngồi bên cạnh chiếc bàn ngắm hai cành hàn mai,thì Trưởng công chúa Khang Nghi tới hỏi thăm nàng cùng các tỷ muội ở chung thế nào, A Uyển liền nói: "Các biểu tỷ rất tốt, A Tự cũng rất hoạt bát, các nàng còn hẹn con khi trời ấm áp hơn sẽ đi đạp thanh." Sau khi Trưởng công chúa Khang Nghi nghe xong, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười. Bà vẫn cảm thấy bởi vì thân thể nữ nhi hơi yếu, nên không có nhiều bạn chơi cùng, cũng không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt làm bạn, cho nên mới dưỡng thành tính tình trầm lặng như vậy, có tiểu hài tử nào lại một mình ở trong phòng cả ngày không nói lời nào cũng không quan trọng? Như vậy quá trầm tĩnh rồi, không hề giống một đứa trẻ ngược lại giống như một lão thái thái, làm cho một người mẫu thân như bà không lo lắng không được? Thật may là, mấy năm này điều dưỡng ở Giang Nam, xương cốt của nữ nhi cũng đã tốt hơn nhiều, cũng không giống như trước cả một ngày thì có hơn phân nửa thời gian chỉ có thể nằm ở trên giường ngủ mê man, chỉ có mấy cái canh giờ là thanh tỉnh, tất nhiên như vậy sẽ không có người nào tìm nàng chơi, cho nên đối với việc tỷ Mạnh gia đến, Trưởng công chúa Khang Nghi vô cùng vui vẻ, cộng thêm tính tình Mạnh Tự hoạt bát đáng yêu, Mạnh Xúc ôn nhu săn sóc, Mạnh Vân trầm tĩnh, đều là những đứa trẻ tốt. ***** Bên này Trưởng công chúa Khang Nghi đang vui vẻ vì nữ nhi rốt cuộc cũng có thể trở lên bình thường như những đứa trẻ khác, bên kia Mạnh gia tỷ đệ sau trở về phủ cũng tụ chung một chỗ nói chuyện về A Uyển. "Nhị tỷ tỷ nói là sự thật sao? A Uyển biểu muội thật có thể chịu được việc nhiều chuyện của muội muội sao?" khuôn mặt Mạnh Phong đầy ly kỳ hỏi. Mạnh Vân gật đầu, bình tĩnh nhìn hắn, "Không tin hỏi Đại tỷ tỷ!" Mạnh Xúc liếc nhìn tiểu muội muội đang nắm tay nha hoàn của nàng nói chuyện, bưng miệng cười, nói: "Xác thực như vậy, A Uyển tuổi còn nhỏ, không ngờ tới cũng là một đứa trẻ có tính kiên nhẫn, không trách được những năm này mẫu thân một mực để cho Tam muội muội trao đỏi tin tức cùng nhau, hóa ra hai người bọn họ đã sớm hợp nhân duyên, tính tình càng là bổ trợ nhau." Mạnh Vân nhìn Đại tỷ tỷ một cái, cảm thấy mẫu thân cũng không phải chỉ là bởi vì nguyên nhân này, bất quá giống như gần như vậy. Mà Mạnh Phong sau khi phát hiện vị tiểu biểu muội ở phủ công chúa cách vách thật sự có thể ngồi vài giờ nghe tiểu muội muội của bọn hắn nói huyên thuyên thì khuôn mặt than đã sợ hãi than, sau khi sợ hãi đi qua, khuôn mặt tràn đầy ý khen ngợi than "Cũng thật là một nhân tài a." "A Uyển biểu muội thật là một cô nương tốt a!" Mạnh Phong tán dương, tiểu muội của nhà hắn có đức hạnh gì tự người trong nhà đều biết, ngay cả người thường xuyên không có biểu tình gì đến mức không ai biết đang suy nghĩ gì như Nhị tỷ tỷ cũng không cách nào nhẫn nại nghe tiểu muội muội luyên thuyên, có thể thấy người có thể chịu được như A Uyển tốt biết bao nhiêu. Mạnh Tự bụng đang có chút đói nghe được lời đại ca nàng nói, lập tức quay đầu nói: "Đúng vậy, nếu A Uyển khỏe rồi, sau này muội phải thường xuyên đến tìm A Uyển chơi." Mạnh Phong cười híp mắt nói: "Đi đi đi đi, ngươi dứt khoát đến làm nữ nhi của dì cũng không quan hệ đến ta!" "Đại ca bại hoại! Lại khi dễ muội, không để ý tới huynh nữa!" Mạnh Tự hướng về phía hắn làm cái mặt quỷ, vui sướng tới lôi kéo tay hai người tỷ tỷ, sôi nổi bước vào chánh viện. Mạnh Phong mỉm cười nhìn đi ở phía sau ba tỷ muội, cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy vẻ ôn nhu. ***** Tháng 11 ở kinh thành, nước ở ngoài trời có thể đóng thành băng, nên một người có thân thể yếu như A Uyển căn bản không thể đi ra ngoài, cả ngày chỉ có thể vùi mình ở trong phòng buồn bực. Cũng bởi thời tiết giá rét, thân thể nàng yếu nên không thể ra cửa, cho nên bất kể là đến hoài ân bá phủ, hay vào cung, hoặc là đi đến phủ cách vách la cà … cái gì cũng không có cách nào thực hiện được. Mà nàng cũng đã có thói quen sống cuộc sống như thế, cũng không cảm thấy có gì không tốt, hơn nữa so với trước kia, hiện nay cách một vài ngày sẽ có thể gặp Vệ Huyên hoặc là cách biểu tỷ nhà Khang Bình phủ công chúa đến thăm nàng, so với trước kia náo nhiệt hơn nhiều. Vệ Huyên vẫn kiên trì cách mấy ngày lại đến tìm nàng, trừ thời gian nghỉ phép của hắn ra, những lần khác đều là hắn trốn học tới, mỗi lần gặp nàng đều kiên trì muốn gặm gương mặt của nàng một cái, sau đó liền nói với nàng một số chuyện gần đây hắn đã làm gì làm chuyện tốt hoặc là chuyện xấu, hay học tập những gì. "Hai tên tiện nhân Ngũ hoàng tử cùng Tam công chúa kia đang tính kế hoạch muốn tìm ngươi gây phiền toái, đáng tiếc bởi vì khí trời lạnh, ngươi không ra khỏi cửa, đã lâu bọn họ không thấy ngươi vào cung, vì thế Tam công chúa còn đang đầy bụng tức giận đó" Vệ Huyên nói với nàng, trong lời nói còn mang ý cười nhạo. Ngũ hoàng tử làm người âm hiểm ác độc, so với người không có đầu óc như Tam công chúa càng đáng sợ hơn, cái gì âm mưu chiêu số âm độc cũng nghĩ ra, còn nhỏ tuổi nhưng đã có một bụng ác độc lòng lang dạ sói, so với Vệ Huyên một người đem phách lối bạo lệ thể hiện hết ra, Ngũ hoàng tử thích âm thâm trong bóng tối hơn, lúc bị hắn gài bẫy, hắn còn thể hiện một khuôn mặt tư văn hòa nhã, cười nhẹ đem người đưa vào địa ngục. Kiếp trước, rất nhiều đối nghịch cùng Tam hoàng tử đều bị hắn dùng cách như thế âm thầm trừ bỏ. Mà lần này, Vệ Huyên đến để kể có người muốn gây phiền toái, Ngũ hoàng tử thấy Vệ Huyên coi trọng A Uyển, liền muốn cho A Uyển một trận dạy dỗ, đáng tiếc bây giờ trời đông giá rét, A Uyển không bước chân ra khỏi nhà, bọn họ lại ở trong cung không thể tùy tiện xuất cung, nên thật sự không có biện pháp. A Uyển cảm thấy cái này tiểu chính thái cười thật là quá lạnh lẽo, đừng tưởng rằng nàng không phát hiện trong mắt hắn có hung quang, không chỉ là một con Gấu Con lưu manh , hắn cũng là một tiểu gia hỏa tàn bạo thích bắt nạt người khác. "Bọn họ là hoàng tử cùng công chúa, ngươi nên cẩn thận một chút" A Uyển tung vỗ một cái lên trên đầu của hắn, nhắc hắn đừng nên đùa quá chớn, cho dù Thái hậu thương yêu hắn, nhưng nếu như hoàng tử công chúa thật xảy ra chuyện, hoàng đế cũng không thể nào bỏ qua được. Vệ Huyên bắt lại tay của nàng, tay của nàng mới vừa rồi đút ở trong lò sưởi tay, nên khi nắm lấy rất ấm áp lại mềm mại, sờ thật thích, hắn tươi cười nói: "Ta đã biết, ngươi yên tâm." Hắn đáp quá tự nhiên, nàng ngược lại càng không yên tâm. Vệ Huyên thấy bộ dáng A Uyển mím môi suy tư, cười híp mắt tiến tới hôn một cái lên mặt của nàng, thấy nàng đối với nụ hôn lần này không phản ứng, trong lòng liền vui vẻ, quả nhiên có một số việc sau khi dưỡng thành thói quen, nàng liền không bài xích, sau này nói không chừng nếu ngày nào đó hắn không gặp nàng, nàng cũng sẽ thấy không quen. Hắn chính là muốn như vậy cứ từ từ tiến hành theo chất lượng, giống như gió xuân từng chút từng chút xâm nhập vào trái tim của nàng, khiến cho trong cuộc đời của nàng tràn đầy hơi thở của hắn, để nàng không thể rời bỏ hắn. Vệ Huyên chi chống cằm nhìn khuôn mặt nàng hiện tại để hồi tưởng lại bộ dáng của nàng trong tương lai sau khi cập kê. Lúc A Uyển cập kê, thân thể của nàng cũng đã được điều dưỡng không sai biệt lắm, cũng không còn giống như khi còn nhỏ động một chút là bị bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, mặc dù không được bình thường như các cô nương khỏe mạnh khác, nhưng cũng không khác là mấy. Nếu không phải vì sau đó phu thê Trưởng công chúa Khang Nghi song song qua đời, nàng bị đả kích liên tiếp, trong khi giữ đạo hiếu bị đám người Tam công chúa âm thầm chèn ép hãm hại, cũng không khiến thân thể của nàng đến cuối cùng lại đổ nát như vậy. Kiếp trước, A Uyển giữ đạo hiếu đến năm thứ hai hắn liền bị phụ vương ném vào trong trại lính, khiến hắn chỉ có thể ở lại nơi đó chuyện trong kinh thành đều là Lộ Bình sửa sang rồi truyền lại lời tới , trong lúc đó đã phát sinh rất nhiều chuyện, mỗi lần hắn nhớ tới đều vạn phần hối hận vì sao lúc ấy hắn lại không mang theo A Uyển cùng nhau rời khỏi kinh, khiến hắn đau mức cuối cùng dường như không cách nào hô hấp. Thật may là, kiếp này đã hoàn toàn khác. Hắn nhẹ nhàng cầm tay của A Uyển, lúc thấy nàng ngẩng đầu nhìn tới, chống lại cặp mắt bình tĩnh như nước kia hắn lại không nhịn được mà cười rộ lên. Những thứ vô lại khi dễ nàng, gây cho nàng những chuyện thương tâm tuyệt vọng, rồi đưa nàng vào chỗ chết, kiếp này sẽ không phát sinh vì hắn đã trở lại. Hắn sẽ thay nàng gánh hết thảy tai ương, hắn chỉ mong nàng sống thật tốt ở trước mặt hắn, chi dù hắn phải dùng cường thế thủ đoạn đem nàng nhốt ở bên người hắn cũng không từ, chỉ cần nàng có thể còn sống ở bên hắn Phát hiện ánh mắt của hắn lại có chút không đúng, A Uyển lại lần nữa không khách khí đánh một cái lên trên bả vai hắn, "Làm sao vậy?" Cái loại ánh mắt đó, thật là làm cho người cảm thấy rung động, chỉ là một tiểu thí hài, không cần quỷ dị như vậy a. Vệ Huyên lập tức hướng nàng nở một cười vô tội, "Không có gì, ta đang muốn mùa xuân sang năm đến nhanh một chút, lúc đấy ta sẽ đưa hai con ngỗng trắng lớn tới cho ngươi chơi. Ta đã để cho người đi huấn luyện một nhóm ngỗng trắng lớn, đến lúc đó chọn hai con nghe lời nhất qua cho ngươi, sau này ngươi mang theo bọn nó, ai dám khi dễ ngươi, ngươi để lại ngỗng trắng lớn đi cắn hắn." A Uyển không còn lời nào chống đỡ. Hắn còn băn khoăn chuyện này sao? Mặc dù A Uyển không muốn nuôi ngỗng trắng lớn, nhưng trong dân gian có tổ chức đấu ngan truyền thống, cũng nghe người ta nói ngỗng trắng lớn rất hung hãn, tiểu chính thái này đưa hai con ngỗng trắng lớn cho nàng là có ý tứ gì? Lúc Vệ Huyên ngày ngóng đem mong, cuối cùng mùa đông giá rét cũng từ từ trôi qua, mùa xuân rốt cuộc cũng khoan thai tới.