Từ khi ban thánh chỉ xuống, Vệ Huyên bắt đầu bận rộn ra ngoài làm việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Đặc biệt là khi hắn đã xác định được tâm ý của A Uyển, tự nguyện tới thành Minh Thủy Thành cùng hắn, hành động của hắn không khỏi mang theo sự vui sướng xuân phong đắc ý. Trừ điều này ra, khách khứa của phủ Thụy vương cũng nối liền không dứt, vì muốn khai thông quan hệ với Thụy vương, muốn sắp xếp vài người vào quân tới thành Minh Thủy, trước giờ chuyện này đều hiểu trong lòng nhưng ăn ý không nói ra. Thụy vương không thoải mái về việc này, ai tiến đến bái phỏng đều ra mặt ứng phó, nhưng xoay người, liền ném việc này cho Vệ Huyên, để hắn tự chọn người. Nếu việc nhi tử phải đến thành Minh Thủy mấy năm đã là sự thật không thể thay đổi, Thụy vương không thể không khảo nghiệm hắn, để hắn học từ bây giờ. Nhưng không ngờ, Vệ Huyên lại rất thành thạo, tuy rằng không phải ai tới tìm cũng hợp ý, chỉ biết là so với kẻ chỉ biết đấu đá lung tung đắc tội với người khác trước kia, bây giờ lại giảo hoạt hơn, thậm chí còn biết chọn người, chứ không phải chọn người mình thấy thuận mắt, còn tạo khoảng cách, tạo nên cảm giác cân bằng, thủ đoạn vô cùng lão luyện. Đối những việc này, trong lòng Vệ Huyên cũng có một cán cân. Hắn biết mình không thể nhún nhường, thỉnh thoảng cũng sẽ để lộ bản lĩnh thật ra, như vậy không chỉ có thể để Hoàng đế yên tâm, còn có thể đánh tan dị tâm của người khác, đỡ để lúc đó lại kéo chân mình. Kiếp trước, Vệ Huyên không biết gì, đã bị đưa tới biên cương xa xôi, chậm rãi học tập từ một binh sĩ bình thường, cho đến khi có thể đảm đương một phương, trở thành một Tu La quả quyết sát phạt, khiến Man tộc phương Bắc nghe danh đã sợ vỡ mật, con đường này đi rất gian nan, cũng chịu rất nhiều đau khổ. Mà kiếp này, hắn đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, tự nguyện tới biên cương, trong lòng hiểu rõ, thậm chí không ai có thể làm tốt hơn hắn. Đây là những gì hắn dựa vào. Trọng sinh không phải vạn năng, bởi vì tương lai không phải bất biến, biết trước tương lai cũng không thể giúp hắn quá nhiều, điều duy nhất có thể giúp hắn chính là kinh nghiệm và thủ đoạn hắn học được sau những khó khăn mà hắn đã trải qua ở biên cương ở kiếp trước, còn có kiến thức về cách hành quân bố trận. Sau vài ngày Thụy vương lạnh mắt nhìn, rốt cuộc cũng không thể không thừa nhận, không biết từ lúc nào nhi tưt này của ông, đã chậm rãi trưởng thành, không còn là kẻ bá đạo, ngang tàng trong trí nhớ, chỉ biết gây rắc rối rồi bắt ông thu dọn tàn cuộc. Vì thế, ông chạy tới trước bài vị của thê tử đã mất nói rất lâu, cũng cảm thán vài câu với mưu sĩ Vương Hòe. “Trước kia bổn vương chỉ trông ngóng hắn an phận tập tước, sau này Tân đế sẽ nể mặt bổn vương, có thể cho nó vinh hoa phú quý cả đời, cũng không yêu cầu cao với nó. Nhưng nó lại không muốn đi theo con đường mà bổn vương sắp xếp, vốn nghĩ là hắn lưu manh, sợ làm nhiều, sau này dù vị Hoàng tử nào đăng cơ, sợ là sẽ không thể tha cho nó. Bây giờ bổn vương thấy cách làm việc của nó, tuy không biết sau này sẽ ra sao, nhưng đã biết nó đã có thể tự bảo vệ mình, biết tiến biết lùi.” Vương Hòe châm trà cho ông, trên mặt cũng vui mừng, cảm thấy so với Thụy vương gia, chủ công tương lai là Thế tử Thụy vương như vậy mới tốt, không cần lo mình tuổi già khó giữ, không có chỗ nương thân. “Bổn vương thật sự không hiểu, rõ ràng là tận mắt nhìn thấy hài tử lớn lên, nhưng nó lại thành ra như vậy từ khi nào? Nếu nó muốn đi con đường này, sợ là sau này sẽ rất vất vả. Miểu Nhi chỉ để lại một đứa nhỏ này cho bổn vương, bổn vương thật sự không muốn nó quá vất vả, mới nghĩ mình sẽ vất vả hơn một chút, ai ngờ lại như vậy……” Nghe vị phụ thân này lải nhải, Vương Hòe trợn trắng mắt, nói nếu Thế tử không tự mình cố gắng, sợ là với cách nuôi dạy này của Thụy Vương, cho dù có ông che chở, nhưng sẽ luôn có lúc sơ sẩy, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Lão tử rất lợi hại, nhưng nhi tử không có tiền đồ thì có ích gì chứ? Không chừng Tân đế chưa kịp thượng vị thì đã xảy ra chuyện. Nhưng Vương Hòe không biết, đúng là kiếp trước Vệ Huyên bị thế thật, Tân đế chưa thượng vị, đã bị lên án mạnh mẽ, bị ép đến biên cương xa xôi, vừa phải chịu khổ, rơi vào cảnh khốn cùng, tiếc là còn chưa tới kịp hồi kinh để người đời nhìn với con mắt khác, đã chết trận sa trường, triều đình khiếp sợ, sau khi chết được hai đời Đế vương truy phong, vinh quang vô hạn, là điều người đời không ngờ tới. Đến trung tuần tháng 2, mọi việc đã được chuẩn bị thỏa đáng, Vệ Huyên sắp phải xuất phát. Buổi tối trước hôm xuất phát, Vệ Huyên về sớm. A Uyển đang kiểm kê lại hành lý đã chuẩn bị cho Vệ Huyên, mấy ngày trước đã chuẩn bị xong hành lý, A Uyển sợ thiếu thứ gì, cho nên lại để Lộ Vân lấy danh sách hành lý ra kiểm kê lại lần nữa, sau đó cho người bỏ thêm chút dược liệu vào. Khác với lần trước lúc Vệ Huyên bí mật ra khỏi kinh làm việc, lần này hắn phụng chỉ xuất chinh, hành lý không bị hạn chế, có thể mang nhiều một chút cũng không sao, rốt cuộc A Uyển cũng hài lòng thu dọn mấy xe hành lý cho hắn, không thiếu thứ gì, có thể để lúc Vệ Huyên tới thành Minh Thủy, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thiếu cơm ăn áo mặc, chất lượng cuộc sống cũng không khác gì ở kinh thành. Vệ Huyên cười khanh khách nhìn nàng bận rộn, tự mình bưng một ly nước hoa quả thơm ngọt cho nàng giải khát, kéo nàng nói: “Ta cảm thấy cũng ổn rồi, nếu thiếu gì, sau này cho người đưa tới đó là được. Nhưng còn nàng đó, cuối tháng 3 xuất phát, lúc đó thời tiết cũng đỡ, không nóng không lạnh, cũng tiện để nàng lên đường, không đến mức quá khó chịu. Đến lúc đó nàng mang nhiều hành lý một chút, ta sẽ phái thị vệ về hộ tống nàng tới thành Minh Thủy.” A Uyển cũng cười khanh khách, quay đầu hôn lên mặt hắn một cái, không thấy sao cả, nhưng thật ra lại khiến hắn đỏ mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng. Buổi tối lúc đi ngủ, Vệ Huyên ôm nàng vào lòng, sờ tấm lưng mảnh khảnh của nàng, lẩm bẩm: “Ta không ở kinh thành, nàng phải ăn uống đầy đủ, không được gầy đi, gầy rồi ôm không thoải mái……” A Uyển giả vờ tức giận, cắn hắn một cái. Cắn một cái mà đã trở thành yêu tinh đánh nhau. Khi hắn chôn sâu trong cơ thể nàng, hoan ái với nàng, nàng lại phát huy bản lĩnh khiến Vệ Huyên hỏng mất, kéo hắn lải nhải, dặn dò hắn rất nhiều việc cần chú ý, khiến Vệ Huyên suýt chút nữa không làm được, chỉ có thể trực tiếp chặn miệng nàng, quyết định làm trước đã rồi nói. Đến khi hắn thỏa mãn buông nàng ra, hôn lên cái trán mướt mải mồ hôi của nàng, khàn giọng cười nói: “Được rồi, bây giờ nàng nói đi, ta nghe.” A Uyển mệt đến mức động đậy ngón tay cũng lười, híp mắt mơ màng sắp ngủ, theo bản năng nói: “À, đột nhiên thiếp lại không muốn nói.” Vệ Huyên: “……” Thật là phát điên! Kết quả của việc phát điên chính là, mặc kệ nàng có mệt mỏi hay không, tiếp tục áp người lên làm tiếp. A Uyển bị hắn lăn lộn đến mức eo như sắp đứt, hai chân mềm nhũn như sợi mì, nhưng nghĩ đến việc ngày mai hắn phải đi, rồi nhìn bộ dáng đáng thương của hắn, mềm lòng mà theo hắn. Cho đến khi chỗ đó bắt đầu đau vì bị ma sát đến nóng rát, Vệ Huyên đích thân kiểm tra, thấy nó đã sưng đỏ, lo nàng sẽ bị thương, nên mới từ bỏ. Khi hắn lau người cho nàng, thấy nàng cứ cuộn tròn trong chăn ngủ, Vệ Huyên mới giãn lông mày, hôn nhẹ lên trán nàng, rồi ôm nàng ngủ. Hôm sau, Thái tử thay Hoàng đế tiễn hắn ra ngoài thành, sau khi Vệ Huyên tế cờ xong, liền dẫn theo binh tướng xuất phát tới thành Minh Thủy. Vệ Huyên đi rồi, nhưng A Uyển nằm trên giường một ngày vẫn chưa thể dậy được. Sờ mấy dấu răng phía trong đùi, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Tối qua vị Thế tử gia kia như muốn làm đủ ba tháng xa cách, nhưng hắn còn trẻ, tinh lực tràn trề, lại là người có thể giữ được lâu trong phương diện này, thường ngày phải làm đủ bước dạo đầu để nàng động tình rồi mới làm, nhưng tối qua, cuối cùng thật sự là một lời khó nói hết. Ngay sau ngày Vệ Huyên rời đi, A Uyển đã bắt đầu nhớ hắn, cho dù làm chuyện gì cũng thấy uể oải không có tinh thần. Sau khi Vệ Huyên rời đi không lâu, A Uyển nhanh chóng dời sự chú ý sang hôn sự của Mạnh Hân. Hôn lễ của Mạnh Hân được quyết định vào tháng 3, bắt đầu từ năm ngoái, Trưởng Công chúa Khang Bình đã bắt tay chuẩn bị của hồi môn cho nàng. Đây là nữ nhi nhỏ nhất trong nhà, Mạnh gia rất cẩn trọng với hôn sự của Mạnh Hân, của hồi môn cũng vô cùng phong phú, mỗi khi nghĩ đến việc sau khi nàng xuất giá, sẽ phải tới Tây Bắc xa xôi, Trưởng Công chúa Khang Bình lại thấy đau lòng, không khỏi cho thêm của hồi môn. Lúc A Uyển hồi phủ Công chúa thăm mẹ Công chúa, liền nghe mẹ Công chúa nương nói tới chuyện này. “Tuy dì con thương Hân Nhi, nhưng của hồi môn của Hân Nhi không thể vượt Thái tử phi, nên dì con liền đổi tiền thành điền trang lén cho con bé, sau này hàng năm lợi nhuận của thôn trang sẽ chuyển đến Tây Bắc cho con bé, lương thực cũng phong phú hơn, không cần quá vất vả. Dì con nghĩ, trừ ruộng tốt ở kinh thành và Giang Nam ra, từ kinh thành đến vùng Tây Bắc, cũng nên có thêm đồng ruộng……” Nghe mẫu thân nói về số của hồi môn của Mạnh Hân, A Uyển thầm líu lưỡi, bên ngoài đúng thật là không nhiều lắm, không thể vượt qua Trưởng tỷ và Nhị tỷ, nhưng quy đổi thành bạc, đó là một con số khổng lồ. Không chỉ vậy, Thái tử phi Mạnh Vân cũng lén cho người tặng thêm điền trang cho muội muội. A Uyển nghe xong, trong lòng không thể không cảm khái Mạnh Vân quả là thương yêu muội muội này nhất, tuy từ nhỏ đến lớn tính tình kỳ quặc thích bắt nạt tiểu muội muội, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cho nhiều hơn cũng là nàng, thậm chí biết số của hồi môn mà mẫu thân chuẩn bị cho muội muội đã vượt qua mình, cũng không có gì không vui, ngược lại còn tặng thêm một điền trang. Sau khi nói chuyện với mẫu thân về của hồi môn của Mạnh Hân, A Uyển lại dành một ngày để tới phủ Trưởng Công chúa Khang Bình thăm Liễu Thanh Đồng đã mang thai bảy tháng và Mạnh Hân. Thấy bụng bầu vượt mặt của Liễu Thanh Đồng, A Uyển không khỏi suy đoán giới tính của hài tử trong bụng nàng ấy, “Chua trai cay gái, không biết lúc biểu tẩu mang thai thích ăn hơn hay là ăn cay hơn?” Liễu Thanh Đồng do dự nói: “Chua cay đều thích, lúc mới đầu thích ăn chua hơn, sau lại lại thích ăn cay hơn.” “Ai da, không phải trong bụng là một nam một nữ chứ?” Mạnh Hân ngạc nhiên nói. Liễu Thanh Đồng lại cười rộ lên, “Không thể nào, Thái y và các ma ma đã xem qua rồi, nói là chỉ có một đứa, cũng không biết là nam hay nữ.” A Uyển còn nói thêm: “Vậy ma ma có nói, bụng nhọn là nam, bụng tròn là nữ không?” Liễu Thanh Đồng bị nàng chọc cười, “Muội nghe ai nói? Ma ma nói loại chuyện này không chính xác lắm, hơn nữa nhà chúng ta, cho dù sinh nam hay sinh nữ, đều quý như nhau.” “Đúng vậy, mẹ ta cũng nói, nhà chúng ta dù là cô nương cũng đáng quý.” Mạnh Hân cười tủm tỉm phụ họa. A Uyển nhìn chị dâu em chồng hai người vui vẻ, không thể không thừa nhận, cho dù là mẫu thân hay là mẹ chồng, Trưởng Công chúa Khang Bình đều đủ tiêu chuẩn, Liễu Thanh Đồng có thể vào đây, đúng là phúc của nàng. Ngồi một lát ở chỗ Liễu Thanh Đồng, A Uyển liền theo Mạnh Hân về viện của nàng ấy ngồi, hai người nói chút chuyện riêng. “Sau ngày 3 tháng 3, ngươi sẽ phải xuất giá, đã chuẩn bị đến đâu rồi? Khi nào Thẩm Tam thiếu gia từ Tây Bắc về đón dâu?” Mặt Mạnh Hân ửng đỏ, nói: “Chắc là cũng chuẩn bị ổn thỏa rồi, mẹ ta không cho người nói với ta, nói là để ta chuyên tâm làm vài bộ quần áo và túi tiền vật trang sức linh tinh cho Thẩm Tam công tử là được rồi. Mấy ngày trước ra vừa lấy được tin từ Tây Bắc gửi tới, nói là vì phía chiến sự Bắc căng thẳng, Chấn Uy Tướng quân muốn ở lại thành Dương chủ trì, đến lúc đó Thẩm Tam sẽ tự mình về đón dâu, Chấn Uy Tướng quân và phu nhân sẽ không về, đến lúc đó sau khi bái đường ở phủ Định Quốc Công xong, sẽ tới Tây Bắc kính trà hành lễ với cha mẹ chồng là được.” Nghe nàng nói rất mạch lạc, vẻ mặt ngượng ngùng vì hạnh phúc tân nương, A Uyển không khỏi thầm gật đầu. Lúc hai người đang nói chuyện ở trong phòng, đột nhiên thấy Xuân Anh dẫn theo ma ma hầu hạ bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Bình với vẻ mặt vui mừng tiến vào, bẩm báo: “Vừa rồi trong cung báo tin, nói là Thái tử phi có thai.” Sau khi A Uyển và Mạnh Hân nghe xong, đều vừa mừng vừa sợ. Tuy rằng Thái tử phi đã có một nhi tử, nhưng Thái tử là trữ quân, sau này sẽ là Hoàng đế, sao có thể chỉ có một nhi tử? Bây giờ Hoàng đế còn khỏe, sau này Thái tử đăng cơ, những cái đó đại thần chắc chắn sẽ lấy lý do con nối dõi của Thái tử ít ỏi, muốn Thái tử mở rộng hậu cung, Thái tử phi cũng không tránh khỏi việc bị chỉ trích. Cho nên, cái thai này của Mạnh Vân tới thật sự là quá tốt, cũng quá đúng lúc. Nghe được tin tốt này, A Uyển và Mạnh Vân đều vội vàng tới chính viện tìm Trưởng Công chúa Khang Bình. Thấy hôm nay bà mặc đồ màu hồng thêu hình con bướm, mặt mày hồng hào, ánh mắt vô cùng vui sướng, phân phó ma ma ban thưởng cho hạ nhân trong phủ. “Nương, Nhị tỷ tỷ lại có bảo bảo, có phải không?” Mạnh Hân vui vẻ nhào qua ôm cánh tay mẫu thân. Tâm trạng của Trưởng Công chúa Khang Bình thoải mái, cũng không trách nữ nhi có hành động không thục nữ, cười khanh khách nói: “Đúng vậy, vừa rồi trong cung truyền đến tức, hôm nay Thái y bắt mạch cho Thái tử phi, xác nhận Nhị tỷ tỷ con đã mang thai hai tháng.” Thái tử khó có con nối dõi, tuy mọi người đều biết là vì sức khỏe Thái tử, không phải là do nữ tử, nhưng đa phần người không biết vẫn đổ tội cho nữ tử. Đương nhiên, nếu Thái tử phi có thể sinh thêm mấy hài tử nữa, cho dù sau này xảy ra chuyện gì, cũng có thể yên ổn một chút. Chỉ cần cái thai này có thể lại là một nhi tử, trái tim của Trưởng Công chúa Khang Bình mới thật sự buông xuống được..